Vào đêm tổ chức đám cưới ở thôn, chúng tôi mặc trang phục của tân lang tân nương ngày xưa. Các bước giống y như phong tục ngày xưa, sau khi vái lạy bái đường các kiểu, tôi sẽ về phòng ngồi chờ Dạ Huyết đi tiếp rượu trở về.
Tôi chẳng biết mình bị cái gì điều khiển, vô thức đi đến ngồi trước chiếc gương đồng. Chiếc khăn đội đầu vốn dĩ phải để tân lang mở ra, nhưng tôi không kiềm chế được, dường như có một sức mạnh vô hình nào đó khiến tay tôi không chịu sự điều khiển của tôi, tự mở khăn ra.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc gương đồng, mặt gương hiện lên khuôn mặt của tôi. Nhưng chỉ chừng vài giây sau, nó đã được thay thế bằng hình ảnh khác. Đó là cảnh tượng ở kiếp trước, tôi ngồi một mình trong phòng tân hôn, uống rượu độc tự tử.
Tôi kinh hãi tránh xa chiếc gương, người lùi về phía sau, lại đụng phải cái bàn, trên bàn bày bình rượu và hai cái chén giống y như đám cưới thời xưa. Mặt tôi tái xanh tái xám, tôi lại tiếp tục tránh xa cái bàn, bước vội vã ra khỏi phòng. Mở cửa ra, tôi sững sờ nhìn một người đã đứng sẵn ở đó từ bao giờ.
Dạ Huyết.
Khuôn mặt tôi từng tin tưởng nhất, nhưng cũng là người tôi không muốn gặp nhất vào lúc này.
Tôi thở hổn hển, môi mấp máy:
“Tại sao anh không nói thật cho em biết? Có phải anh cố tình khiến em tin tưởng vào một đám cưới có hậu? Trong khi vận mệnh sau này của anh….”
Dạ Huyết hình như đã uống say, khuôn mặt hơi đỏ ửng, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo toát ra khí chất ma vương:
“Em la hét làm loạn cái gì? Toàn tin những chuyện vớ vẩn không đâu!”
“Anh đảm bảo với em là anh sẽ sống với em đến đầu bạc răng long! Âm Dạ Nguyệt, em đã nghe kĩ chưa?”
Ngừng một lúc, anh ấy lại chuyển sang thái độ ôn nhu dịu dàng như mọi ngày, ân cần vỗ về tôi:
“Đồ ngốc, anh là chồng của em đấy, anh có thể lừa em được sao?”
“Em cứ như này, có biết tim anh đau lắm không hả?”
Tôi thừ người suy nghĩ miên man, quả thật tình cảm Dạ Huyết dành cho tôi, tôi không phải kẻ mù mà không nhìn thấu. Chẳng lẽ là tôi đang suy diễn quá đáng sao….
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐêm đó, Dạ Huyết đi ngủ sớm hơn mọi ngày, tôi muốn nói chuyện với anh ấy nhưng anh ấy lại nằm vật ra, luôn miệng rên rỉ như một gã nát rượu vậy. Tôi không thể không hoài nghi trong lòng, sao cứ có cảm giác anh ấy đang cố tình giả vờ say rượu, để tránh phải trả lời những câu hỏi của tôi?
Tôi trằn trọc mãi mà không tài nào ngủ được. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Dạ Huyết cũng đã ngủ yên, thôi không rên rỉ nữa. Căn phòng im ắng không có một tiếng động, bỗng nhiên có một âm thanh bất ngờ vọng vào tai tôi….
“Âm Dạ Nguyệt….”
“Này Âm Dạ Nguyệt…”
“Tôi gọi cô đó….”
Tôi giật thót người, trái tim cũng theo từng tiếng gọi kia mà đập nhanh không kiểm soát nổi. Từ nhỏ nhìn thấy ma quỷ đã quá quen, tôi đã luyện được cho mình sự bình tĩnh mỗi khi bị những hồn ma trêu đùa. Tôi quyết định làm lơ, giống như mọi khi gặp ma. Chỉ cần ngó lơ họ, họ cũng sẽ chẳng làm gì tôi đâu. Tôi tự trấn an mình như vậy.
“Âm Dạ Nguyệt…”
“Tôi gọi cô có nghe không hả…”
Giọng nói nọ càng lúc càng lớn, tôi cố gắng nhắm tịt mắt, vùi đầu vào chăn, cố gắng không để nó khiến mình phân tâm nữa. Nhưng chẳng hề có tác dụng, giọng nói đó càng lúc càng giục giã tôi, tôi có thể nghe ra sự tức giận của hồn ma nào đó, khi tôi ngó lơ không thèm trả lời.
Tôi cảm thấy hồn ma này rất không bình thường.
Vì những hồn ma khác, nếu tôi lơ họ thì họ cũng mặc kệ tôi. Còn hồn ma này lại nhất định phải gọi tôi cho bằng được….
Giọng nói đó cứ vang lên mãi, ngừng một lúc rồi lại vang lên, cứ lặp đi lặp lại như vậy, khiến tôi vừa sợ vừa thấy rất phiền. Liếc mắt nhìn sang Dạ Huyết đang nằm bên cạnh, tôi nghĩ trong lòng, có anh ấy ở đây rồi, tôi còn phải sợ cái gì nữa?
Thế là tôi hít sâu một hơi, dùng hết dũng khí của bản thân, cắn răng đi về phía phát ra giọng nói nọ. Tôi kinh ngạc vì thấy nó phát ra từ phía chiếc gương đồng!
Trước khi Dạ Huyết vào phòng, tôi đã thấy hơi sờ sợ khi thấy cái gương đồng này rồi, bây giờ lại gặp chuyện quái quỷ này nữa, tiến đến gần nó mà toàn thân tôi run lẩy bẩy. Giọng nói nọ vẫn đều đặn vang lên, càng lúc càng lớn hơn, lộ rõ vẻ sốt ruột và cáu giận. Đến nước này rồi thì dù có không muốn, tôi cũng vẫn phải lại gần cái gương kỳ quái này thôi.
Tôi nhích từng bước một, nhìn vào gương, thấy bóng dáng của mình phản chiếu trong gương. Một thân váy áo đỏ rực bắt mắt, giữa màn đêm tối đen lại trông có vẻ gì đó ma mị. Tôi cứ sững sờ đứng đó nhìn vào gương, trong lòng vừa sợ hãi vừa hoài nghi.
Rõ ràng giọng nói phát ra từ cái gương này, vậy mà khi tôi nhìn vào lại chẳng có gì kỳ lạ hết. Chỉ là cái hình phản chiếu của chính tôi thôi mà?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.