Thấy tôi im lặng, người nọ tiến đến gần, giọng nói đau thương pha lẫn mị hoặc đáng sợ lại vang lên:
“Ngày mai em đi rồi, em còn nhớ tôi chứ?”
Tôi thẫn thờ mở to mắt nhìn anh ta, một cảm giác chua xót trào lên.
Long Từ, con trai của Thủy Thần.
Nhìn thái độ của cậu ấy, tôi ngờ ngợ nhận ra cậu ấy không giống như mọi khi. Không còn điềm đạm lịch sự, lúc nào cũng nghĩ đến cảm nhận của tôi như mọi khi nữa. Tôi gượng gạo mở miệng nói:
“Tất nhiên là nhớ chứ, cậu có ơn với mình, làm sao mình có thể quên được…”
Tôi vừa dứt lời, khuôn mặt Long Từ chợt nổi lên những mạch máu xanh chi chít, biểu cảm khuôn mặt hung dữ như quỷ, khiến tôi không nhịn được co rúm người, lùi lại theo bản năng.
Long Từ nhanh như cắt túm lấy tôi, giọng nói lập tức trở nên dịu dàng, khuôn mặt vẫn còn chi chít mạch máu xanh, nhưng thái độ không còn hung dữ như lúc nãy:
“Xin lỗi, xin lỗi, mình làm cậu sợ rồi…”
Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, cậu ấy trở về như cũ rồi. Rốt cuộc khi nãy cậu ấy làm sao vậy, cứ như biến thành một người khác, dọa tôi sợ phát khiếp.
Long Từ ngồi xuống cạnh tôi, vung tay lên định khoác vai tôi, nhưng tôi đã vội vã tránh ra. Cậu ấy lộ rõ vẻ thất vọng, rụt tay lại, lúng túng nói:
“Xin lỗi…”
Tôi vội ngồi nhích ra xa hơn. Không phải tôi ghét bỏ gì cậu ấy, mà là tôi đang ý thức được mối quan hệ giữa hai chúng tôi là gì. Không phải tình yêu, tuyệt đối không thể có hành động gì quá phận.
Long Từ ngước lên nhìn trăng máu, khẽ thở dài:
“Dạ Nguyệt, ngày mai cậu đi rồi, khi nào mới quay trở lại?”
“Mình là con trai của Thủy Thần, kế nhiệm cha mình, mình không thể nào đi khỏi chỗ này được…”
Dáng người Long Từ rất cao, lại gầy, cho dù là đang ngồi bệt xuống đất, bóng lưng in trên đất vẫn cao lớn gầy gò, trông có vẻ gì đó rất cô đơn. Tôi thấy mình áy náy vô cùng.
“Mình vẫn quay lại đây thường xuyên mà, không phải Phong Bà Bà vẫn còn ở đây sao? Mình sao có thể bỏ bà lại ở đây một mình chứ?”
Long Từ cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, đột nhiên bật cười:
“Cậu chắc không? Cậu hứa đi.”
Tôi nghiêm túc gật đầu, cậu ấy thật kỳ lạ, làm như tôi sẽ bỏ đi mãi mãi không bao giờ quay lại vậy?
“Chỗ này là chỗ nào vậy? Long Từ, cậu đưa mình về được không? Phong Bà Bà và Dạ Huyết sẽ lo…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi vừa nói vừa đứng dậy tỏ ý muốn về, nhưng còn chưa nói hết câu, cậu ấy đã kéo tay tôi lại:
“Cuộc đời này mình chưa từng xin cậu cái gì, ngoại trừ…”
“Ngoại trừ cái gì?”
Tôi gượng gạo hỏi lại, nhìn dáng vẻ ủ rũ của cậu ấy, thật sự không biết phải làm sao để cậu ấy trở về như mọi khi, vui vẻ, điềm đạm.
“Ngoại trừ một việc, ngồi đây nói chuyện với mình, và trong đêm nay đừng nhắc đến bất kỳ một tên đàn ông nào khác được không?”
Tôi thở dài, rốt cuộc tôi có gì tốt, mà cậu ấy phải khổ sở vì tôi như vậy?
Tôi vắt óc suy nghĩ, tìm đại một lý do:
“Mình có mệnh thiên sát cô tinh đấy, khắc chết hết tất cả những người thân thiết với mình đấy! Cho nên cậu hãy tránh xa…”
Long Từ lại xua xua tay:
“Nhưng mình có phải con người đâu mà phải sợ bị khắc chết!”
Tôi á khẩu không nói lại được câu nào.
Long Từ không biết lấy đâu ra một bình rượu và hai cái chén, rót đầy hai chén, dí một chén vào tay tôi. Tôi nhìn đi nhìn lại, bàn về tửu lượng thì tôi thừa sức cân được bình rượu này, nhưng nhìn người anh em ngồi cạnh tôi đi….
Đã thất tình mà còn uống rượu nữa, dễ trầm cảm nghĩ quẩn lắm đó…
Long Từ còn chẳng nhìn tôi lấy một cái, một tay cầm bình một tay cầm chén, rót rồi lại uống, uống rồi lại rót. Cứ như vậy một lúc lâu, tôi thấy hơi lo lắng, quơ quơ tay trước mặt cậu ấy:
“Này, cậu có ổn không đấy?”
“Đừng uống nữa, một mình cậu định uống hết đấy à?”
Long Từ khẽ nấc cụt mấy tiếng, lại từ đâu lấy ra một bình rượu khác, nhét vào tay tôi. Tôi khuyên nhủ hết lời, cậu ấy vẫn bỏ ngoài tai, cứ ngồi đó uống liên tục. Tôi cũng nhàm chán cầm bình rượu của mình, rót rồi lại uống, uống rồi lại rót, định bụng uống hết bình rượu này thì nhất định sẽ giục Long Từ đi về.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi ngờ ngợ nhận ra có gì đó không đúng ở đây. Bình rượu này sao mà uống mãi không hết vậy nhỉ???
Đầu tôi lâng lâng, cảm giác chóng mặt khó chịu vô cùng. Hình như tôi lại đi theo vết xe đổ lần trước, uống liên tục không có điểm dừng rồi…
Tôi ngồi chống tay lên trán, lớn tiếng gọi:
“Long Từ! Chúng ta về thôi! Mình chóng mặt quá…”
Không có ai trả lời tôi, lảo đảo đứng dậy, cố mở căng mắt ra nhìn cảnh vật xung quanh. Chân vấp phải cái gì đó, tôi ngã lăn ra đất, lơ mơ nhìn bầu trời. Chỗ này thật quá kỳ lạ, vẫn biết là ngày trăng máu, nhưng cũng đâu đến nỗi đỏ rực gay gắt như vậy chứ. Chỗ này cứ như là ảo cảnh không có thật vậy…
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.