Tôi lo lắng đi từng nhà trong thôn để hỏi, biết đâu Phong Bà Bà đi đến nhà ai trấn vong, đi một mình không dẫn tôi theo thì sao?
Nhưng đã hỏi hết cả thôn mà vẫn chẳng ai biết gì cả. Tôi đi đến cây cầu dẫn đến chỗ xây dựng khu du lịch sinh thái.
Chuyện trên cầu lần đó vẫn còn khiến tôi ám ảnh đến tận bây giờ, tôi do dự không dám đi tiếp. Lão chồng Tiểu Dao chết rồi, cô ta được thừa hưởng khối tài sản lão ta để lại, tiếp tục cho xây dựng khu du lịch sinh thái. Hiện tại trong thôn chỉ còn chỗ này là tôi chưa tìm qua, mà ở đây cũng có lắm vong hồn, có khả năng Tiểu Dao đã mời Phong Bà Bà đến đây trấn vong?
Nhưng tại sao bà lại không dẫn tôi đi theo chứ? Tôi do dự suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn cắn răng bước lên cầu. Số mệnh trớ trêu khiến tất cả những người thân thiết bên cạnh tôi đều gặp chuyện, bây giờ trên đời này tôi chỉ còn một mình Phong Bà Bà, tôi không thể để bà gặp chuyện gì được!
Trời đã tối muộn, tôi run run bước từng bước lên cầu, dù đã cố gắng bước thật nhẹ nhưng vẫn có âm thanh tiếng bước chân truyền đến tai tôi. Cây cầu làm bằng gỗ, khá chắc chắn, người trong thôn vẫn đi lại qua cầu bình thường.
Nhưng không hiểu sao, lần này tôi đi lại thấy nó phát ra những âm thanh ọp ẹp ọp ẹp nghe mà dựng tóc gáy! Tôi thoáng trông thấy những bóng trắng đứng lố nhố hai bên, nhìn chòng chọc vào tôi.
Tôi làm lơ, tay chăm chăm đèn pin, đi thẳng một mạch, chỉ cần không để ý đến họ, thì họ cũng sẽ không làm gì tôi.
Nhưng bất ngờ khi đi đến gần hết cây cầu, tôi bắt gặp một khuôn mặt ghê tởm mà tôi có chết cũng không thể nào quên.
Lão chồng của Tiểu Dao, kẻ có ý đồ giở trò đồi bại với tôi nhưng không thành. Lão ta đã chết đuối ở con sông này.
Tôi thoáng khựng lại, chần chừ không dám đi tiếp. Khuôn mặt lão ta rách mất mấy mảng, máu me tởm lợm, ánh mắt thù hằn, nhìn chòng chọc vào tôi. Lão ta ngoác miệng ra, cái lưỡi đỏ lòm từ từ liếm láp quanh miệng. Ánh sáng lờ mờ của đèn pin hắt lên khuôn mặt lão ta, từ trong miệng lão ta chảy ra một thứ chất lỏng gì đó trông rất tởm, tôi không nhịn được ôm ngực nôn ọe.
Lão ta cất giọng cười khùng khục:
“Con ranh con, tao biết mày nhìn thấy tao mà!”
Tôi thoáng trông thấy lão ta đang bấu tay vào thành cầu, lắc qua lắc lại. Thảo nào… từ nãy đến giờ cây cầu cứ đung đưa qua lại, phát ra âm thanh dựng tóc gáy….
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Hôm này mày đừng hòng chạy thoát!”
Lão ta nhe răng cười ngoác đến tận mang tai, nhìn chòng chọc vào tôi, ánh mắt dâm dê lộ liễu. Tôi nghĩ trong đầu, không ổn rồi, vội vã quay đầu chạy thẳng. Cây cầu càng rung lắc mạnh hơn, khiến tôi nhã lộn nhào.
Mắt nhìn thấy hồn ma lão già đê tiện lướt đến gần mình, tôi hoảng sợ nhìn tới nhìn lui. Những hồn ma đứng lố nhố trên cầu thấy lão ta đến đều vội vã kéo nhau bay đi hết. Tôi ngờ ngợ đoán hình như lão ta đã hóa quỷ rồi!
Bàn tay ghê tởm của lão ta đang chuẩn bị chạm vào ngực tôi, tôi cắn răng nhào dậy, không chút do dự nhảy xuống sông…..
Bên tai tôi ù ù tiếng nước chảy, tôi ôm ấp một tia hi vọng có thể bơi vào bờ, nhưng không, là tôi quá chủ quan. Nước sông lạnh như băng làm chân tay tôi tê cứng, tôi cố hết sức quẫy đạp nhưng không tài nào ngoi lên được…
Trong đầu tôi không tự chủ được nghĩ đến chuyện đêm đó mơ thấy người đàn ông tự nhận là chồng của tôi, cơ thể anh ta cũng lạnh toát, y như tôi lúc này. Tôi từ từ chìm xuống, tuyệt vọng nghĩ có thể mình cũng sẽ biến thành một cái xác lạnh toát như vậy.
Tôi cảm thấy người đàn ông đó khả năng cao là một hồn ma, không những là hồn ma, mà còn là một hồn ma bí hiểm và có gì đó cổ quái. Nhưng không hiểu sao trong lòng tôi vẫn có một tia hi vọng, ngay lúc này, người đàn ông đó sẽ xuất hiện và cứu tôi….
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi chợt cảm thấy có ai đó đang chạm tay vào mặt mình. Bên tai tôi vẫn có tiếng nước chảy ù ù, nước sông đã lạnh như băng rồi, nhưng bàn tay người kia đặt lên mặt tôi còn lạnh hơn.
Hình như người nọ ôm lấy tôi, thổi cái gì đó vào miệng tôi. Cảm giác hơi thở thông thoáng hơn hẳn, tôi vội vã hít lấy hít để.
Tôi thở được rồi! Thật diệu kỳ, có phải tôi đã sống rồi không?
Tôi mừng rỡ mở bừng mắt ra, muốn nói cảm ơn người nọ, nhưng hai mắt đã bị một bàn tay che mất. Một giọng nói mơ hồ vọng vào tai tôi, tôi nghe rõ ràng thấy rất quen mà không nhớ nổi người đó là ai:
“Đừng lo lắng, cậu là tân nương của mình, mình luôn bảo vệ cậu.”
Tim tôi đập bình bịch, trong lòng tôi tuy rất biết ơn người này, nhưng lại có chút thất vọng. Người này không phải là người đàn ông tặng hỷ phục cho tôi!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.