Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

10:55 sáng – 16/11/2024

Ông xã ảnh đế ẩn hôn ba năm đột nhiên có thuật đọc tâm, nhưng tôi lại không biết chuyện này.

Vì để tác hợp cho anh và ánh trăng sáng ở bên nhau, tôi còn không ngừng cố gắng sắm vai nữ phụ độc ác.

“Em có chết cũng không ly hôn, đời này hai người đừng hòng quay lại với nhau!”

Trong lòng lại mắng: [Tên chó cặn bã, mối tình đầu của anh sắp bị tôi hành hạ chết rồi, anh còn không mau ký vào giấy ly hôn đi, bà đây vẫn đang đợi đóng máy xong sẽ cầm 10 tỷ bồi thường đi nuôi người mẫu nam nữa.]

Không ngờ ảnh đế không chỉ không ly hôn mà còn nhất quyết kéo tôi đi công khai cho bằng được.

1.

Tại trường quay, tôi lỡ tay đẩy mối tình đầu của ảnh đế ngã xuống nước.

Chuyện này làm ảnh đế đau lòng muốn chết, vội vàng ôm cô ta chạy vào bệnh viện.

Theo như cốt truyện, đêm nay anh sẽ ly hôn với tôi.

Sau đó tuyệt tình lạnh lẽo ném vào mặt tôi 10 tỷ tiền bồi thường ly hôn, để tôi mãi mãi biến khỏi mắt bọn họ.

Người sắp được rời sân khấu như tôi cố gắng kiềm chế nụ cười.

Lúc Tưởng Mộ Thừa đẩy cửa ra, tôi khoanh tay trước ngực, mũi hếch lên trời, chuyển thành dáng vẻ kiêu căng tự tìm đường chết.

“Đan Y Y chưa chết sao?”

Tưởng Mộ Thừa không kiên nhẫn nhìn về phía tôi.

Trong lòng tôi lại điên cuồng gào thét.

[Nào anh trai, anh tức điên lên đi.]

[Mình đã ác độc như thế, anh còn không mau ném đơn ly hôn và thẻ đen có 10 tỷ vào mặt tôi để tôi cút đi đi!]

“Cô ấy chỉ bị cảm lạnh thôi, uống chút thuốc là khỏi.”

Câu trả lời không đau không ngứa này của Tưởng Mộ Thừa khiến tôi rất khó chịu.

Đây là thái độ của người muốn ly hôn sao?

Tôi đập nát bình hoa anh yêu thích, cố ý đổ thêm dầu vào lửa: “Chỉ dựa vào đồ khốn Đan Y Y mà cũng muốn tranh chồng với tôi? Đúng là nằm mơ! Có chết tôi cũng không ly hôn, đời này hai người đừng hòng tình cũ không rủ cũng đến!”

[Tên chó này, mình đã nhục nhã mối tình đầu của anh ta như thế rồi, sao anh ta còn không mắng mình?]

[Nhanh lên, bây giờ mau ném tiền vào mặt tôi đi!]

Ai ngờ Tưởng Mộ Thừa không tức giận chút nào.

Không những vậy còn hứng thú cười nhìn tôi: “Yên tâm đi vợ. Anh không chuẩn bị thẻ đen, cũng không có ý định muốn ly hôn với em.”

Hả?

Tôi lập tức hóa đá tại chỗ.

[Có ý gì, không ly hôn? Chẳng lẽ mình còn chưa đủ ác độc sao?]

[Đừng như vậy, mình đã tìm đường chết như trong sách rồi mà.]

Đúng lúc tôi đang nghi ngờ kịch bản này ngày càng lạ thì đột nhiên rơi vào một vòng ôm ấm áp.

Tưởng Mộ Thừa ôm lấy tôi, thân mật nói: “Hôm nay là ngày kỉ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta, buổi tối anh về ăn cơm với em, em chuẩn bị sẵn sàng đi.”

2.

Chuẩn bị cái rắm!

Tôi chỉ là nữ phụ pháo hôi xuất hiện rồi biến mất trong truyện, Đan Y Y mới là nữ chính của anh nha!

Ba năm trước, tôi vừa hắt xì đã xuyên vào tiểu thuyết yêu đương máu chó với tổng giám đốc bá đạo.

Trở thành vợ cũ độc ác của nam chính Tưởng Mộ Thừa.

Nhiệm vụ hàng ngày chính là gây khó dễ đủ kiểu cho nữ chính, ngáng chân trên con đường gương vỡ lại lành của nam nữ chính.

Vì để có thể nhanh chóng hạ màn cầm 10 tỷ, mỗi ngày tôi đều cẩn thận, cần cù chăm chỉ đóng theo kịch bản.

Lúc đầu còn rất tốt.

Cô trốn, anh đuổi, hai người họ có mọc cánh cũng khó thoát.

Cho đến nửa năm trước, sau khi Tưởng Mộ Thừa xảy ra tai nạn xe cộ.

Tất cả đều trở nên kì lạ.

Tưởng Mộ Thừa xé tất cả ảnh chụp chung của mình và mối tình đầu, còn trở nên lạnh lùng xa cách với Đan Y Y vừa về nước.

Tôi kiểm điểm bản thân, không biết có phải tôi diễn vai nữ phụ độc ác quá giả không hay là nữ chính không đủ đáng thương, không thể lay động lại được trái tim của tổng giám đốc bá đạo.

Vậy nên mỗi lần nhắm đến nữ chính tôi đều vô cùng cố gắng, cố gắng diễn cho đao thật súng thật.

Kết quả nữ chính bị tôi giày vò thảm rồi.

Tưởng Mộ Thừa vẫn bất động.

Tôi vắt hết óc ra cũng không nghĩ được rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu.

“Vợ, em đã ở trong phòng tắm một tiếng rồi, em còn không ra là anh vào đấy.” Ngoài cửa vang lên tiếng bật bật lửa của Tưởng Mộ Thừa.

Tôi co quắp trong bồn tắm, lông tơ dựng ngược hết lên.

[Tên chó khốn nạn, không phải đã nói sẽ thủ thân như ngọc vì Đan Y Y sao?]

[Bữa tối dưới ánh nến, tất lưới đen, đồng phục y tá, anh ta chuẩn bị đống này trong nhà là muốn làm gì?]

[Mặc dù anh ta vai rộng eo hẹp, cơ bụng tám múi, mặt mũi cũng hợp với thẩm mỹ của mình nhưng trong tiểu thuyết tình cảm trong sáng cũng đâu có cảnh người lớn đâu!]

“Anh cho em 3 giây, một, hai,…”

Lúc thời gian dừng ở giây thứ 2.97, tôi run rẩy mở cửa phòng tắm ra.

Anh dập điếu thuốc, vây tôi lại với bức tường trắng, bàn tay cũng rất tự nhiên đặt lên hông tôi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Dọa tôi sợ đến mức trong lòng không ngừng chửi tục.

Tưởng Mộ Thừa hơi nhíu mày, dùng ngón tay nhiễm mùi khói đặt lên môi tôi: “Ồn ào, đừng phá hỏng không khí.”

[A a a a…]

[Tên chó này mau cút đi!!!]

Đúng lúc tôi đang nắm chặt tay muốn đẩy người này ra.

Điện thoại của Tưởng Mộ Thừa đột nhiên vang lên.

Anh không thèm quan tâm, vẫn muốn cởi dây buộc áo choàng của tôi.

Tôi liếc mắt thấy người gọi là Đan Y Y thì lập tức nhập vai nữ phụ độc ác, tay đẩy Tưởng Mộ Thừa ra, nghiến răng mắng: “Đã muộn thế này rồi mà người phụ nữ Đan Y Y gọi cho anh làm gì?”

[Hu hu hu, cảm tạ ơn cứu mạng của nữ chính!]

3.

Bên kia đầu dây, Đan Y Y ho nhẹ hai tiếng, giọng nói yếu đuối như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể thổi đi mất: “A Thừa, một mình em ở bệnh viện rất sợ, anh có thể đến với em không?”

“Đêm nay không tiện.”

Thái độ của Tưởng Mộ Thừa vô cùng lạnh nhạt khiến tôi nghe xong không khỏi nhíu mày.

Sau khi về nước Đan Y Y tấn công anh lâu như vậy rồi mà sao không có chút tiến triển nào thế này?

“A Thừa, em biết anh hận em, oán em, trách em vì du học mà bỏ rơi anh. Nhưng ở trong nước em chỉ có thể dựa vào anh mà thôi…”

Tưởng Mộ Thừa cúi đầu nhìn tôi.

Tôi chột dạ quay đầu sang chỗ khác, làm như không nghe thấy gì.

Dù sao cũng phải chừa lại không gian riêng cho nam nữ chính, tôi đây là một nữ phụ rất kính nghiệp đó.

Ai ngờ Tưởng Mộ Thừa lại cười cười, trực tiếp từ chối: “Ra ngoài muộn thế này vợ tôi sẽ ghen, nếu như cô chán thì tôi có thể gọi hộ lý đến chăm sóc cô.”

[Mình ghen cái chó gì!]

[Chúc hai người nhanh chóng làm lành, đừng có đến làm phiền tôi nữa. Tôi tăng ca đâu có được cộng thêm tiền đâu.]

Tôi mắng mỏ trong lòng.

Tưởng Mộ Thừa đột nhiên cúi đầu xuống cắn mạnh lên xương quai xanh của tôi.

Tôi thật sự không chịu được đâu, không khỏi hít một hơi.

Không ngờ Đan Y Y lại nghe được, cô ta cẩn thận hỏi tôi: “A Thừa, anh đang ở bên cạnh Giản Dao sao?”

Tưởng Mộ Thừa buông ra, nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh cáo.

Anh không kiên nhẫn trả lời: “Tôi và vợ ở bên nhau không phải là chuyện bình thường sao? Cô Đan, nửa đêm gọi điện thoại cho người có vợ là một chuyện rất không lịch sự đấy, cô có biết không?”

“A Thừa, chẳng lẽ anh đã thật sự quên em rồi sao, anh thật sự quên đi quá khứ của chúng ta rồi sao? Anh đã nói đời này anh chỉ thích một mình em thôi mà…”

Đan Y Y khóc không ra tiếng, ngay cả tôi cũng cảm thấy cảm động.

Không ngờ Tưởng Mộ Thừa lại lạnh như băng nói một câu: “Quá khứ đã qua rồi thì nên để nó đi qua đi.”

Sau đó cúp điện thoại.

Tôi ngây người.

Trong lòng như có một ngàn con ngựa chạy qua.

[Không phải hai người này chia tay thật đấy chứ.]

[Tình hình đâu phải như thế này, hai người họ nên làm lành rồi kết hợp đuổi mình đi mới đúng chứ.]

4.

Tôi lo lắng hỏi thăm Tưởng Mộ Thừa: “Anh thật sự không đến bệnh viện với Đan Y Y sao?”

Anh xoa đầu tôi, vẻ mặt cưng chiều nói: “Đúng vậy, em mới là vợ anh, sao anh có thể ra ngoài với người phụ nữ khác được. Từ nay về sau, anh chỉ cưng chiều và yêu thương em thôi, được không?”

Tôi cố gắng động đậy khóe miệng: “Được…”

[Được cái rắm!]

[Mình không có nhiều phần diễn như vậy, thêm cảnh thì phải thêm tiền!]

Tưởng Mộ Thừa lại lần nữa ôm tôi vào lòng.

Ánh mắt cực nóng như muốn hòa tan tôi ra.

Tôi sợ hãi lùi về sau, anh chậm rãi đi đến cho đến khi dồn tôi vào góc tường.

“Vợ, chúng ta có nên tiếp tục không.”

“Tiếp tục… cái gì?”

Tôi khó khăn nuốt nước miếng, ánh mắt theo bản năng nhìn xuống dưới.

[Người đàn ông này có được bình thường không vậy?]

[Một người đẹp trước sau lồi lõm như mình nằm cạnh anh ta ba năm anh ta đều không đụng. Sao đột nhiên lại giống như trúng gió vậy?]

Sắc mặt Tưởng Mộ Thừa lập tức đen lại.

Anh nắm chặt lấy cổ tay tôi, giữ tôi lại trên vách tường rồi nghiến răng nói: “Đương nhiên là muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng rồi, miễn cho người nào đó ở sau lưng đổ là do anh không được.”

Trong lòng tôi giật mình.

Nếu như không phải xuyên sách, đã biết trước tương lai, biết Tưởng Mộ Thừa chỉ là một nhân vật tổng giám đốc bá đạo vô cùng bình thường, ngoài có tiền ra thì không có bất kì hào quang nào thì tôi sẽ tưởng người này biết đọc tâm thật mất.

Tôi chột dạ cười, cố gắng chuyển chủ đề khác: “Chồng, không phải bác sĩ nói anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn sao. Đầu anh còn đau không?]

[Mình hiểu ra rồi, chắc vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn nửa năm trước đã khiến anh ta choáng.]

[Có lẽ chờ anh ta khỏi hẳn rồi kịch bản bị chệch hướng có thể quay về như cũ.]

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận