Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

9:56 sáng – 16/11/2024

1
Trên đường đi tham dự bữa tiệc cùng Tạ Tư Trình.

Tạ Tư Trình khoác lên mình bộ vest được cắt may tỉ mỉ, đeo kính gọng vàng và yên lặng làm việc trên xe.

Đầu hơi cúi xuống, vài lọn tóc buông thả, làm người đàn ông trông lúc nào cũng chỉn chu này một chút vẻ đẹp phóng túng.

“Trên mặt anh có cái gì sao?”

“Hả?”

Tôi theo bản năng lên tiếng trả lời, nhưng vẫn chưa tỉnh táo.

Khi tôi nhận ra, Tạ Tư Trình đã từ tốn cất máy tính bảng, rồi đưa tay kéo tôi vào lòng.

Chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt hoàn hảo của hắn đã ở ngay trước mắt tôi.

“Gần đây em thường nhìn anh mà mất tập trung.”

Tạ Tư Trình hơi cúi mắt: “Giúp anh tháo kính nhé?”

Một câu hỏi đơn giản và lịch sự lại khiến tai tôi nóng bừng.

Tạ Tư Trình đôi khi là một quý ông, nhưng hắn thích dùng sự lịch thiệp đó vào những tình huống không bình thường, chẳng hạn như lúc này đây.

Chiếc kính chỉ ở trên tay tôi trong giây lát rồi rơi xuống một góc nào đó trong xe.

Tạ Tư Trình nắm lấy cằm tôi, nghiêng đầu và hôn lên môi tôi.

Đến khi hắn buông tôi ra, nước mắt của tôi đã chảy ra do thiếu oxy.

“Tạ Tư Trình, nếu, em chỉ nói là nếu thôi nhé.”

“Nếu em lừa tiền của anh rồi bỏ trốn, anh sẽ làm gì?”

Tôi thở dốc, cuối cùng vẫn hỏi ra câu hỏi vô lý này.

Tạ Tư Trình nhẹ nhàng cắn môi dưới của tôi, giọng khàn khàn: “Bắt về, rồi đánh gãy chân.”

Đúng là nói nhảm, rõ ràng hắn chẳng để tâm chút tiền đó, chỉ mải mê dây dưa cùng nữ chính mà thôi.

Hắn thả tôi ra, dùng hai ngón tay chạm vào giữa trán của tôi:

“Gần đây em dịch tiểu thuyết ngôn tình à?”

Nói rồi hắn liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại của tôi, trên đó rõ ràng hiện lên tựa đề <>.

Tôi vội úp điện thoại xuống, ấp úng: “Ừm, vừa nhận một đơn hàng.”

Tạ Tư Trình đưa tay xoa nhẹ đôi môi của tôi, nhíu mày: “Sao sắc mặt dạo này kém vậy? Không có chút máu nào.”

Tim tôi khẽ nhói: “Có lẽ là do mệt quá thôi.”

“Tuần sau anh sẽ sắp xếp cho em kiểm tra toàn thân.”

“…Được.”

Tạ Tư Trình không nói gì nữa, chỉ ôm tôi và nhắm mắt nghỉ ngơi.

Còn tôi thì suy nghĩ lan man, nghĩ về người mà lát nữa tôi sẽ gặp.

2
Vừa bước vào hội trường, tôi liền bắt đầu tìm kiếm bóng hình ấy.

Có lẽ do hành động của tôi quá lộ liễu, Tạ Tư Trình không thể chịu nổi nữa.

Hắn bóp nhẹ lòng bàn tay của tôi, khẽ cảnh cáo: “Ngoan một chút.”

Tôi ngoan ngoãn dựa vào hắn, thuận thế hỏi: “Vậy có thể để em tự do hoạt động một chút được không?”

Đúng lúc đó, một nhóm người bước tới chào hỏi, Tạ Tư Trình nghiêng đầu nhìn tôi: “Không được đi xa anh quá.”

Vậy là đồng ý rồi.

Tôi gật đầu lia lịa.

Sau khi được tự do, tôi tìm một góc yên tĩnh, muốn chờ người ấy xuất hiện.

Nhưng vừa quay đầu, tôi lại đụng phải người mà tôi không hề muốn gặp nhất.

Nhìn thấy tôi, Phó Quân cũng ngạc nhiên không kém.

“Hứa Nguyện, sao cô lại ở đây?”

Chưa kịp để tôi trả lời, hắn như chợt hiểu ra điều gì, chất vấn: “Ai dẫn cô đến đây?! Cô bám theo đại gia à?!”

Thực ra, cũng không sai.

Không giống như trước đây, bây giờ tôi đã có đủ dũng khí để đối mặt với hắn.

Tôi không muốn để ý đến hắn, nhíu mày lảng tránh, nhưng lại bị hắn nắm chặt cổ tay.

Chỉ là gần đây tôi càng lúc càng yếu ớt, đương nhiên không thể thoát khỏi hắn.

Phó Quân cau mày, trong lời nói chẳng hiểu từ đâu dấy lên một ngọn lửa: “Nếu cô đã có thể bán chính mình, vậy tại sao…”

Hắn chưa kịp nói hết câu, tôi đã vung tay tát hắn một cái.

Phó Quân trừng mắt giận dữ nhìn tôi, như thể ngay giây tiếp theo sẽ ra tay với tôi.

Ngay lúc đó, từ phía sau xuất hiện một bóng dáng, đạp ngã hắn.

Tạ Tư Trình không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi, kéo tôi vào nơi an toàn.

Mùi hương lạnh lùng của gỗ thông trên người hắn khiến tôi cảm thấy an tâm.

Phó Quân đang nằm trên đất chuẩn bị nổi giận, nhưng khi nhìn thấy Tạ Tư Trình, cơn giận liền tan biến.

Phó Quân mặc dù là một công tử bột, nhưng hắn cũng biết, rất nhiều việc làm ăn của Phó gia đều dựa vào tập đoàn Tạ thị.

Trưởng bối Phó gia đi cùng Phó Quân nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy tới xin lỗi:

“Tạ tổng, A Quân có lẽ nhận nhầm người, mạo phạm tới bạn gái của anh, thật sự xin lỗi.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Giọng nói lạnh lùng từ phía trên đầu tôi vang lên: “Phó tổng, chuyện hợp tác, để sau hãy bàn.”

“Quy tắc của Phó gia hẳn là phải sửa lại.”

Vị trưởng bối Phó gia kia liên tục lau mồ hôi lạnh.

……

Khi Tạ Tư Trình dẫn tôi rời khỏi hội trường, người mà tôi mong đợi cả buổi tối mới chậm rãi xuất hiện.

“Tạ Tư Trình…”

Từ Nhược Vân mặc bộ sườn xám thanh lịch, đôi mắt ngập tràn tình ý dán chặt vào Tạ Tư Trình.

Ánh mắt mà tôi rất quen thuộc, là sự ngưỡng mộ và nhung nhớ không chút che giấu.

Tôi rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm của Tạ Tư Trình, nhưng không thể rút được.

Từ Nhược Vân liếc nhìn vào trong hội trường, rồi hỏi: “Định đi rồi sao?”

Tạ Tư Trình lịch sự gật đầu: “Ừ, còn có việc.”

“À…” Từ Nhược Vân che giấu sự thất vọng thoáng qua trong mắt, nở một nụ cười duyên dáng: “Vậy hẹn gặp lần sau, ở nhà.”

Tôi đã tưởng tượng nhiều về phản ứng của Từ Nhược Vân khi nhìn thấy tôi đứng cạnh Tạ Tư Trình.

Nhưng không ngờ, cô ta thậm chí còn không liếc nhìn tôi lấy một cái.

Cả buổi chỉ dán mắt vào Tạ Tư Trình.

Đây chính là tầm vóc của nữ chính sao?

“Em đi đứng có thể tập trung một chút được không?”

Tạ Tư Trình nhíu mày, trách tôi, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Đối với Từ Nhược Vân thì dịu dàng, lịch sự, còn với tôi thì lúc nào cũng gắt gỏng.

Tôi đáp lại: “Ừ, em đang tập trung mà.”

Nhưng chân không nhịn được mà đá một viên đá vốn chẳng tồn tại trên mặt đất.

Tạ Tư Trình như không chịu nổi nữa, lập tức bế tôi lên, nhét vào trong xe.

3
Biệt thự sáng rực ánh đèn, nhưng bầu không khí lại có chút lạnh lẽo.

Từ khi lên xe, Tạ Tư Trình vẫn giữ im lặng, toàn thân toát ra sự lạnh lùng.

Tôi nhẹ nhàng giúp hắn tháo cà vạt, vừa làm vừa cẩn thận quan sát cảm xúc của hắn.

Tạ Tư Trình hiếm khi đưa tôi đến những buổi tiệc công khai. Hôm nay là tôi tự yêu cầu, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ban lãnh đạo tập đoàn Tạ thị vừa mới được thay đổi, mọi hành động của hắn đều bị hội đồng quản trị để ý.

Huống chi, hắn chắc hẳn không ngờ hôm nay sẽ gặp phải Từ Nhược Vân.

Liệu điều này có khiến cô ta có ấn tượng xấu không?

“Anh giận rồi à?”

“Em bị bắt nạt mà không biết kêu lên à?”

Tạ Tư Trình đưa tay vuốt nhẹ môi tôi, ngón cái ấn nhẹ mà không quá mạnh.

Sau đó, như thể vô tình, hắn hỏi: “Em với Phó Quân rất thân à?”

Tim tôi giật thót lên, phản ứng nhanh hơn suy nghĩ: “Không thân… Ưm—”

Như thể không muốn nghe thêm lời giải thích, hắn cúi xuống hôn tôi, một nụ hôn mang theo chút cảm giác trừng phạt, nóng bỏng và dữ dội.

Tay hắn siết chặt cổ tay tôi, nơi mà Phó Quân vừa mới chạm vào.

Tôi ngoan ngoãn đón nhận, tay còn lại vô thức vòng qua vai hắn, đáp lại nụ hôn.

Tạ Tư Trình khựng lại một chút, rồi đột ngột nhẹ nhàng hơn, trở nên dịu dàng vô cùng.

Sự dịu dàng ấy khiến tôi có một ảo giác, rằng chúng tôi giống như những đôi tình nhân bình thường đang âu yếm nhau.

Một lúc lâu sau, hắn buông tôi ra, mím môi: “Sao em không hỏi—”

Hắn ngừng lại giữa chừng, rồi lại lắc đầu: “Thôi bỏ đi.”

Nói xong, Tạ Tư Trình cúi xuống lần nữa, lần này là tất cả.

Mồ hôi mỏng chảy ra trên trán hắn, khi cúi xuống hôn tôi, một mảng ẩm ướt đọng lại.

Trong khoảnh khắc khi ý thức dần trôi dạt, Tạ Tư Trình cắn nhẹ vào tai tôi, khẽ thì thầm:

“Phượng hoàng nhỏ, nói em thích anh đi.”

Phượng hoàng nhỏ.

Ban đầu, lần đầu tiên hắn đưa tôi ra ngoài, có người từng trêu chọc: “Đây là chim sẻ của Tạ tổng nuôi à?”

Ngay lúc đó, sắc mặt của Tạ Tư Trình sa sầm, khiến đối phương hoảng hốt, mồ hôi lạnh tuôn ra, lập tức xin lỗi không ngừng.

Từ đó về sau, không còn ai dám đùa giỡn về tôi trước mặt hắn nữa.

Chỉ có lúc trên giường, khi động tình, hắn mới gọi tôi là “Phượng hoàng nhỏ.”

Một cơn tê dại truyền đến sau tai, như thể để trừng phạt sự thiếu tập trung của tôi, hắn cắn nhẹ và khàn giọng hỏi lại lần nữa: “Em có thích anh không?”

“Yêu anh không, Hứa Nguyện.”

Tạ Tư Trình chưa bao giờ hỏi những câu thẳng thắn và sến sẩm như vậy.

Chạm vào ánh mắt nóng rực của hắn, tôi cảm nhận được trái tim mình như sụp đổ từng mảng.

Cuối cùng, không thể kiềm chế được, tôi buột miệng nói: “Em thích —”

[Cảnh báo: Cấm nhân vật OOC!]
[Cảnh báo: Cấm nhân vật OOC!]
[Cảnh báo: Cấm nhân vật OOC!]

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận