7
“Tích tích.” Tiếng những giọt nước chạm vào bề mặt inox của bồn rửa tay vang lên.
Trong nhà bếp yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc của tôi và Phó Yến.
“Tôi gọi cô nhiều lần như vậy sao không trả lời?” Hắn hỏi.
Trái tim đờ đẫn của tôi chợt thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Như để trút bỏ nỗi bất bình, hắn phàn nàn: “Vừa rồi tôi bị Phó Trì kéo lên xe, điện thoại và túi xách đều bị ném ở ghế sau.”
Sau đó, hắn nói thêm: “Bây giờ vẫn đang ở trên xe sao?”
“Ừ.”
Phó Yến vuốt ve tai tôi, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Câu thứ hai, thừa nhận cô đã gả cho tôi thì có gì xấu hổ không?”
Sau đó tôi mới nhận ra rằng hắn có thành kiến với những gì tôi vừa nói. Tôi hơi thất vọng.
“Lần đầu tiên gặp trưởng bối, tôi vẫn đang quen Phó Trì.”
“Nếu tôi kéo anh vào chuyện này lần nữa, người khác sẽ nghĩ gì về anh…”
Phó Yến đột nhiên cười nói: “Cô nghĩ thế nào?”
Tôi nói: “Dùng lại bạn gái cũ của em trai… quả thực rất dễ bị hiểu lầm…”
“Có phải dễ bị hiểu lầm không?”
Phó Yến cười, cúi đầu hôn tôi. Cuộc tấn công bất ngờ đã đánh tan sự tỉnh táo của tôi ngay lập tức.
Hắn…hôn tôi?
Phó Yến đã ngậm kẹo bạc hà để át đi mùi khói thuốc.
Cái mát và cái nóng hoà quyện vào nhau tạo nên những cảm xúc lạ lùng thú vị.
Hắn dần dần ép tôi vào cửa kính bếp. Không khí trong bếp trở nên ngột ngạt.
Ngoài cửa, Phó Trì đang cao giọng cam đoan: “Diệp Đường sẽ sớm ly hôn. Cô ấy không thích người đàn ông đó chút nào. Cô ấy kết hôn chỉ vì giận tôi cách đây không lâu mà thôi.”
Bên trong cửa, Phó Yến áp sát vào người tôi, ngón tay thon dài vuốt ve đường cong của váy tôi, sau đó quan sát mọi phản ứng của tôi.
Phó Yến đùa cợt: “Cậu ta nói cô không thích tôi chút nào.”
“Hả?” Tôi chìm đắm trong lời nói nhẹ nhàng của hắn.
Tôi ôm lấy cổ hắn, giọng nói mềm đến mức run rẩy: “Phó tổng, anh nhỏ giọng đi… bên ngoài có người.”
Hắn nắn thẳng eo tôi: “Trả lời câu hỏi trước.”
Tối nay hắn chủ động đến mức mãnh liệt.
“Trả lời câu hỏi thì tôi sẽ để cô đi.”
Chân tôi yếu ớt, toàn bộ trọng lượng dồn lên cơ thể Phó Yến.
Trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, tôi thì thầm đáp lại: “Tôi thích…”
Những ngón tay của Phó Yến luồn vào chân tóc tôi, hắn kéo cà vạt ra và hôn tôi thật nồng nàn.
“Nếu cô thích thì cứ tiếp tục.”
“?”
Khi tôi ra khỏi bếp, gấu váy của tôi đã bị nhàu nát.
Tôi có chút xấu hổ.
Vài phút sau, Phó Yến từ sau cửa đi ra, đóng cửa bếp lại.
Hắn mặc vest và đi giày da, trông vẫn rất bảnh bao.
Chỉ có những dụng cụ bị đổ trong bếp là cho thấy chuyện gì vừa xảy ra.
Ông Phó ra vườn thư giãn vì tức giận.
Mọi người cũng làm theo.
Tôi đẩy cánh cửa kính ngoài vườn ra, làn gió sảng khoái thổi bay đi hơi nóng trên má.
Phó Trì lớn tiếng nói: “Anh trai tôi sao? Khi về già, anh ấy không còn giỏi giang nữa thì cũng không giữ được người.”
Phó Yến không giống như một người không có khả năng.
Phó Trì bắt đầu khoe khoang: “Cậu nên học hỏi tôi, bắt đầu xây dựng các mối quan hệ từ khi còn học đại học. Như vậy, dù cậu đối xử với cô ấy thế nào, chỉ cần cậu vung tay, cô ấy sẽ quay lại như một con chó.”
“Tôi yêu cầu cô ấy ly hôn, cô ấy sẽ phải ly hôn ngay lập tức.”
Khi tôi đang định bước tới để tranh luận thì chợt nhận ra gấu váy của mình bị vướng vào cái gì đó.
Lâm Tiên Tiên ôm đầu gối, co ro trong góc, đôi mắt đỏ hoe. Cô ta hỏi tôi: “Phó Trì sắp cưới cô, cô có vui không?”
Cô ta nói tiếp: “Cô thật không biết xấu hổ khi đến tận đây.”
Tôi im lặng. Thực sự rất khó để quyết định nên mắng Phó Trì hay Lâm Tiên Tiên trước, vì cả hai bọn họ đều khá xấu tính.
Cô ta nhìn chằm chằm vào chiếc váy của tôi và nói: “Anh ấy vậy mà có thể ngoại tình ngay trước mặt tôi…”
“Đúng vậy, anh ấy luôn làm điều gì đó khiến tôi buồn chỉ là vì muốn tôi ghen thôi.”
Lâm Tiên Tiên ngước mắt lên với vẻ mặt trong veo: “Phó Trì là của tôi. Đây là tình yêu của chúng tôi, cô không hiểu gì cả.”
Một làn gió mát nhẹ thổi qua, da đầu tôi tê dại vì xấu hổ.
Tôi gãi gãi trán, ngồi xổm trước mặt cô ta, do dự hồi lâu mới hỏi: “Não của cô có vấn đề à?”
Sắc mặt Lâm Tiên Tiên lập tức ngơ ngác: “Cô nói cái gì?”
“Không phải mẹ cô đã dạy cô cách trở thành một người có trí thông minh bình thường sao?”
Lâm Tiên Tiên có vẻ khó chịu khi tôi nhìn cô ta như nhìn một người thiểu năng trí tuệ. Đột nhiên cô ta khóc trước mặt mọi người.
“…Rõ ràng cô là một kẻ nói lắp, một đứa trẻ mồ côi, bất tài, thậm chí còn lấy một người đàn ông nghèo. Nhưng cô lại có cuộc sống tốt hơn tôi.”
“Tôi biết rằng cuộc sống không công bằng.”
“Tôi không muốn tranh giành nữa. Làm ơn, hãy để Phó tổng buông tha tôi đi.”
Lời nói tức giận của cô ta khiến Phó Trì, người đang đứng gần đó, chế nhạo.
“Lâm Tiên Tiên, tôi nói thích cô khi nào?”
Sắc mặt Lâm Tiên Tiên lập tức tái nhợt. Cách đó không xa, Phó Yến đang chậm rãi đi xuyên qua đám đông.
Phó Trì nói tiếp: “…Cho dù Diệp Đường có ly hôn, tôi vẫn sẵn lòng cưới cô ấy.”
Hắn ta không biết rằng anh trai mình đã ở phía sau hắn ta.
“Diệp Đường.” Phó Trì trìu mến nhìn tôi: “Nếu ngày mai em ly hôn, tôi sẽ cùng em đi lấy giấy chứng nhận…”
Ngay khi Phó Trì đang thề thốt, Phó Yến từ từ giơ chân lên và đá vào mông Phó Trì.
Giây tiếp theo, một tiếng ‘bụp’ vang lên. Phó Trì mất thăng bằng rơi xuống hồ bơi, nước bắn tung tóe khắp nơi.
Nhìn thấy vẻ ngoài tao nhã và điềm tĩnh của Phó Yến, mọi người nhất thời không phản ứng gì.
Hắn vừa đá Phó Trì xuống như một con chó. Phó Trì uống vài ngụm nước rồi ngẩng lên, vừa bàng hoàng vừa tức giận: “Anh, anh đang làm gì vậy? Anh điên à? Nhanh kéo em lên.”
Phó Yến đứng bên bể bơi, đá tay của Phó Trì đang vịn ở bờ và cười lớn: “Đây là cách cậu xúi giục chị dâu cậu ly hôn sao? Cậu không muốn sống nữa phải không?”
Phó Trì ngơ ngác, khách khứa cũng ngơ ngác. Môi Lâm Tiên Tiên run run, cô ta buông váy của tôi ra: “Chị dâu cái gì… chị dâu là ai?”
Tôi cẩn thận đi vòng qua bể bơi, bước tới nắm lấy cánh tay của Phó Yến. Trước sự chứng kiến của đám đông, tôi đột nhiên ôm mặt khóc.
“Em trai anh lại quấy rối em nữa rồi…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Anh ấy biết rõ chúng ta đã kết hôn, còn trắng trợn nói muốn cướp vợ của anh trai mình.”
“Em rất sợ…”
Đám người kinh ngạc: “Đây không phải là tính cách của người có vấn đề sao?”
“Vừa rồi anh ta còn đòi chị dâu ly hôn, buồn cười quá, buồn cười quá.”
Phó Trì trợn mắt khó tin: “Diệp Đường, đừng có tưởng bở! Tôi làm vậy chỉ để chọc tức Lâm Tiên Tiên thôi.”
Tôi sợ đến mức trốn sau lưng Phó Yến.
“Anh ta vừa nói yêu chị dâu đến chết.”
“Có nghiêm túc không vậy?”
“Sao có thể có người như vậy…”
Phó Yến thoáng hiện một nụ cười, hắn đồng ý không vạch trần tôi: “Thật sao? Vậy anh phải để ông nội đòi lại công bằng cho em rồi.”
Lâm Tiên Tiên quên lau nước mắt đang đọng trên mắt cô ta.
“Không phải vậy đâu, anh ấy yêu tôi.”
Tôi ngắt lời cô ta, đau lòng nói: “Cô Lâm, cô không cần phải thay mặt anh ta nói chuyện! Anh ta không thể minh oan được đâu.”
Lâm Tiên Tiên lo lắng: “Sao có thể là cô, rõ ràng là tôi…”
Cô ta cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người. Đáng tiếc, mọi người đều lắc đầu: “Cô Lâm, không phải việc của cô, cô đừng nhúng tay vào.”
Khi cuộc cãi vã kết thúc, Phó Yến, Phó Trì và tôi đều được ông Phó gọi vào phòng làm việc.
Phó Yến chú ý tới lòng bàn tay của tôi đổ mồ hôi, cười nhẹ thì thầm vào tai tôi: “Vừa rồi dựng chuyện tốt lắm cơ mà, sao bây giờ lại sợ hãi rồi?”
Tôi lo lắng đến mức không thể nói được.
“Sau này cô có thể nói bất cứ điều gì cô muốn. Có tôi đứng ra chống lưng cho cô.”
Sắc mặt tôi tái nhợt: “Nói bậy bạ có được không?”
Phó Yến cười nói: “Tùy cô.”
8
“Nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra.”
Trong thư phòng, ông Phó ngồi đối diện chúng tôi, cảm giác áp bách vô cùng.
Phó Trì lải nhải: “Ông nội, Diệp Đường là bạn gái hồi đại học của con, yêu con suốt năm năm.”
“Thấy anh con có tiền, cô ấy liền bám theo anh, nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì.”
Phó Yến không thèm nâng mắt, giọng điệu châm chọc: “Cậu thì tốt đẹp gì chứ? Thứ tốt đẹp thì không một chân đạp hai thuyền.”
Phó Trì nghẹn họng: “Anh!”
Phó Yến nhướng mày, vẻ mặt như nói: “Cậu có thể làm gì tôi?”
Phó Trì quay sang tôi: “Diệp Đường, cô tự nói đi!”
Tôi co rúm lại sau lưng Phó Yến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phó Trì: “Tôi có thể nói gì? Tôi cũng không thể kể những lời anh mắng anh trai mình ra cho ông nội nghe chứ…”
Phó Trì nheo mắt, tức giận nói: “Diệp Đường, con mẹ nó, chết tiệt..”
Tôi nhanh chóng lùi về phía sau Phó Yến, mở ghi âm.
Dưới đôi mắt như sắp nứt ra của Phó Trì, đoạn ghi âm trên điện thoại bắt đầu phát ra: “Lão bất tử kia có tiền mà không có chỗ tiêu, chỉ thích giúp đỡ học sinh nghèo.”
“Trông cậy vào anh tôi, Phó gia sớm muộn gì cũng sụp đổ.”
Phó Trì lúc này, con ngươi kinh ngạc trừng ra. Hắn ta lao về phía tôi: “Diệp Đường, đồ đê tiện! Cô dám lừa tôi.”
“Đủ rồi!”
Ông Phó tức giận đến mức dùng gậy chống quật lên đầu gối Phó Trì. Cây gậy bị gãy. Phó Trì kêu thảm thiết, ngã sấp xuống trước mặt tôi.
“Ông nội, cháu uống say…”
Ông Phó không nghe hắn ta giải thích, tức giận giậm chân: “Gọi luật sư, làm một bản cam kết, ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta!”
Khi Phó Yến dẫn tôi ra ngoài, tôi ‘không cẩn thận’ giẫm lên cánh tay của Phó Trì. Trên sàn nhà vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Phó Yến ôm vai tôi: “Ông nội, cháu đưa Diệp Đường về trước. Cô ấy bị kinh hãi, đi không vững.”
Tối nay ở Phó gia, nhất định là cảnh gà bay chó sủa.
Tôi và Phó Yến trở về biệt thự của mình. Trên đường về, chúng tôi không nói gì.
Mới vừa vào cửa, Phó Yến đột nhiên nắm lấy eo tôi, đẩy tôi lên ngăn tủ trước cửa.
Lúc này bốn phía tối đen, đèn vẫn chưa bật.
“Đây là quà cô tặng tôi?”
Phó Yến thay đổi vẻ thanh thản vừa rồi, tay xoa cổ tôi. Dưới ngón tay, tôi cảm nhận được nhịp đập của mạch máu. Thật khó để nói đây là một cái vuốt ve hay một cuộc đi săn. Tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn.
“Tôi đã nói rồi, nhất định phải báo đáp anh.”
Tối nay, Phó Trì đã bị đá ra khỏi danh sách người thừa kế. Quyền thừa kế một lần nữa được phân chia, người thắng lớn nhất chính là Phó Yến.
Phó Trì đã nói những lời đó lúc nào? Chính là tuần trước, khi hắn ta và Lâm Tiên Tiên ở toilet công ty.
Tôi giải thích: “Tôi chỉ muốn ghi lại chứng cứ để tránh sau này hắn ta hắt nước bẩn lên tôi. Ai ngờ lại cần dùng trong tối nay.”
Phó Yến cứ nhìn tôi chăm chú như vậy, không nói một lời nào. Chẳng lẽ đêm nay ầm ĩ quá lớn, gây phiền toái cho hắn sao?
Tôi theo thói quen xin lỗi: “Lần sau sẽ không…”
Lời chưa dứt, tôi phát ra tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi. Phó Yến ôm tôi ngồi trên tủ.
Tay hắn chống ở hai bên thành thế vây kín, bao phủ tôi trong không gian nhỏ hẹp.
“Quà rất tốt, nhưng mà, tôi thích cái khác.”
“Cái khác?”
Tôi không hiểu gì: “Anh còn muốn gì nữa?”
Giọng Phó Yến khàn khàn, hắn hôn tai tôi và nói: “Ngoan ngoãn hát xong bài thỏ con kia, thế nào?”
Cánh môi vừa chạm đã rời đi nhưng lại để lại độ ấm của hắn.
Rất nhanh, nó hóa thành dòng nước sôi trào mê hoặc tôi và hướng hắn tới chìm đắm.
Hơi thở của Phó Yến trở nên trầm mà chậm, giống như một con sói ngủ đông thật lâu.
Mà sói, thứ không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
“Phó tổng.”
“Hửm?”
“Anh biết rõ tôi không chống cự được anh.”
“Vậy thì từ bỏ chống cự đi.”
“Hát xong tôi sẽ gặp tai họa sao?”
Phó Yến ôm tôi, ném tôi lên sô pha, chậm rãi cởi đồng hồ ra.
“Đại khái là ngay cả cái mạng cũng không còn.”
Nhờ ánh trăng mờ ảo, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ dáng vẻ của hắn.
Trong con ngươi đen tối là tính chiếm hữu nồng đậm.
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, Phó Yến một lần nữa cúi người, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ, sẵn sàng tiếp tục chưa?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.