11
Sau khi về đến nhà, anh ta đều lặng lẽ tức giận, tôi không để ý.
Tôi cầu còn không được, tóm lại bây giờ đối với anh ta tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
Sau khi sống lại tôi đều dùng lý do viết tiểu thuyết để không ngủ cùng anh ta, chắc hẳn anh ta cũng vui vẻ,
Dù sao thì trong lòng của anh ta, báu vật nhân gian như Liễu Diễm mới khiến anh ta có hứng thú.
Ngày hôm sau, sau khi anh ta ra khỏi nhà, tôi mang theo tóc của anh ta và Thẩm Lãng đến trung tâm giám định.
Nhân viên công tác nói với tôi phải nửa tháng sau mới có thể lấy được báo cáo.
Thời gian ngắn hay dài tôi không hề để ý, hơn nữa kỳ thực trong lòng tôi cũng biết đáp án rồi, nhưng tôi cần một chứng cứ bằng giấy.
Suy cho cùng, Thẩm Minh cần.
Kiếp này tôi không tàn phế, Thẩm Minh cũng không vượt biên mà chết.
Rất khó để bọn họ gặp mặt nhau, Thẩm Mặc sốt ruột rồi.
Qua mấy ngày, anh ta chủ động gọi cả nhà Thẩm Minh đến ăn cơm, đột nhiên đề nghị hai nhà cùng nhau đi bộ, leo núi.
Thẩm Minh lập tức bày tỏ con trai còn nhỏ không tiện đi, anh ấy bèn ở nhà trông con cho bọn tôi đi.
Nghe thấy Thẩm Minh nói như vậy, đoán chừng trong lòng Liễu Diễm đã vui vẻ đến mức nở hoa rồi.
Nhưng công việc trên mặt vẫn phải làm một chút: “Chồng ơi, anh với con trai không đi, một mình em đi chẳng thú vị gì cả.”
Thẩm Minh an ủi chị ta: “Con trai còn nhỏ không thích hợp để đi leo núi, mọi người đi đi, chơi vui vẻ một chút.”
Liễu Diễm không nhịn được vui vẻ, đồng ý rồi.
Thẩm Mặc nhìn tôi, trong mắt có một chút khát khao.
Thế này là muốn tôi cũng chủ động từ bỏ?
Tôi không nói chuyện, không nói đi, cũng không nói không đi.
Anh ta lại không tiện chủ động nhắc đến bảo tôi đừng đi cùng, điều này khiến cho anh ta nhìn rất khó chịu.
Nhưng tôi chính là cố ý đó.
12
Trước hôm xuất phát một ngày tôi lái xe đi, lắp đặt một một chiếc camera lỗ kim.
Ngày hôm sau sau khi đi được một đoạn đường, tôi bảo anh ta dừng xe lại, nói tôi có việc không thể đi được nữa rồi.
Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ biểu cảm vui mừng, kinh ngạc trên mặt bọn họ khi tôi nói tôi không đi nữa.
Nhưng lại không thể thể hiện ra ngoài, Thẩm Mặc cố nén hưng phấn nói với tôi: “Có chuyện gì mà vội vàng như vậy? Sau khi về thì xử lý đi.”
Tôi trực tiếp mở cửa xuống xe: “Không được, việc rất gấp, mọi người đi đi, em tự gọi xe quay về.”
Nói xong không đợi bọn họ trả lời, tôi trực tiếp rời đi rồi.
Ngồi trên xe taxi, tôi mở camera giám sát ra.
Chỉ thấy sau khi tôi xuống xe, Liễu Diễm lập tức từ ghế sau chạy đến ghế phụ ôm nhau với Thẩm Mặc!
Giọng điệu của chị ta vô cùng vui mừng: “Thật sự không ngờ tới bọn họ đều không đến, chỉ còn lại hai người chúng ta, thế này thật sự là quá kích thích đi!”
Thẩm Mặc cũng vô cùng vui mừng ôm lấy chị ta: “Đúng thế đó, anh còn tưởng rằng bóng tên Tô Nguyệt kia phải theo sát bọn mình mọi lúc cơ, nếu như không phải muốn gặp em anh cũng không muốn đi.”
Liễu Diễm cũng nói: “Đúng thế, khi nãy em buồn lắm đó, nhưng bây giờ mưa tạnh trời nắng rồi!”
Thẩm Mặc nhẹ nhàng đẩy chị ta ra: “Vậy chúng ta phải trải qua ngày hôm nay như thế nào đây?”
Bầu không khí lập tức trở lên mập mờ.
Liễu Diễm hôn lên mặt anh ta một cái, nói: “Anh muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó! Chúng mình đi lên núi nhé? Nghĩ thôi đã thấy kích thích quá!”
Nói xong, Thẩm Mặc hôm cô ta một cái thật sâu, liền lái xe lên núi ở ngoại ô.
Nhưng bọn họ vừa đi, hai ngày một đêm cũng không trở về!
13
Thoạt đầu bọn họ vừa đi lên núi liền không có tin tức.
Cả ngày cũng không có điện thoại và tin nhắn.
Cho đến khi trời tối rồi cũng không quay về.
Hơn mười giờ tối, Thẩm Minh đột nhiên gọi điện cho tôi.
Tôi vừa nghe máy liền nghe thấy giọng nói sốt ruột của anh ấy: “Em dâu, bọn em đang ở đâu thế? Sao vẫn chưa quay về? Sao chỉ có điện thoại của em gọi được vậy?”
Tôi bình tĩnh trả lời anh ấy: “Anh, sau khi xuất phát em đột nhiên có việc liền không đi được, không liên lạc được với bọn họ sao?”
Thẩm Kinh vô cùng kinh ngạc: “Em không đi? Vậy không gọi điện được cho bọn họ có phải là xảy ra chuyện gì rồi không nhỉ?”
Tôi cười nói: “Yên tâm, chắc là không sao, đều là người trưởng thành rồi.”
Thẩm Minh vẫn không yên tâm.
Tôi đề nghị với anh ấy: “Hay là đợi thêm đi? Nếu như sáng ngày mai vẫn không trở về thì gọi điện báo cảnh sát, thế nào ạ?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThẩm Minh chỉ đành đồng ý nói: “Được.”
Tôi không biết anh ấy trả qua tối hôm nay như thế nào, tóm lại tôi ngủ rất ngon.
Mà tôi cảm thấy Thẩm Mặc và Liễu Diễm đoán chừng cũng không tệ.
Chưa biết chừng là ở trong góc nào đó vuốt xe nhau kìa.
Sáng hôm sau, bọn họ vẫn chưa trở về.
Thẩm Minh không đợi được nữa rồi, sợ bọn họ xảy ra chuyện, nhanh chóng báo cảnh sát.
Đợi sau khi cảnh sát điều tra camera thì phát hiện quả thực Thẩm Mặc và Liễu Diễm lên núi rồi, nhưng không nhìn thấy bọn họ xuống núi.
Lại không ngờ được chuyện này bị lộ trên mạng, trong nhất thời lập tức xông lên tìm kiếm nóng!
Từ trong khung cảnh của camera mà xem, Liễu Diễm xinh đẹp, Thẩm Mặc đẹp trai, nhưng bọn họ không phải vợ chồng, mà là quan hệ chị dâu em chồng.
Bọn họ cùng nhau leo núi, sau đó cùng nhau mất tích hai ngày một đêm, khiến cho vô số cư dân mạng sôi nổi suy đoán quan hệ của bọn họ có điểm không trong sáng.
Sau khi Thẩm Minh nhìn thấy tin tức này cả người đều mơ hồ rồi.
Anh ấy gọi điện thoại đến hỏi tôi: “Em dâu, rốt cuộc những người này nghĩ thế nào vậy? Tại sao lại bỗng dưng suy đoán quan hệ của người khác như vậy! Nếu như khi đó em có mặt thì tốt rồi, bọn họ sẽ không hiểu nhầm nữa.”
Tôi ở trong lòng mắng anh ấy ngu ngốc!
14
Bây giờ chỉ cần toàn thế giới nhìn thấy dáng vẻ đó của bọn họ liền có thể đoán ra được chắc chắn quan hệ của bọn họ có vấn đề, chỉ có anh ấy còn ngốc nghếch tin tưởng bọn họ sẽ không phản bội anh ấy.
Tôi không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh ấy.
Tôi chỉ hỏi anh ấy một câu: “Lỡ như những gì cư dân mạng đoán là thật, anh dự tính làm như thế nào ạ?”
Thẩm Minh sững sờ, im lặng mấy giây mới trả lời tôi: “Anh tin tưởng em trai anh và vợ anh.”
Tôi không nói thêm gì nữa, anh ấy cũng cúp điện thoại rồi.
Thông qua tìm kiếm của lính cứu hỏa, cuối cùng cũng tìm được Thẩm Mặc và Liễu Diễm rồi!
Hình ảnh dưới núi của bọn họ cũng bị tiếp tục đăng lên trên mạng.
Trong ảnh cơ thể hai người đều bẩn thỉu, xem ra trên mặt có chút thương tích.
Liễu Diễm đang cầm điện thoại trong tay để gọi điện, Thẩm Mặc đi sau lưng chị ta.
Dòng chữ kèm theo là: #Chị dâu em chồng mất tích đã tìm thấy rồi, trượt chân rơi xuống vách núi, trên người trầy da.
Bình luận phía dưới bùng nổ rồi!
“Vết thương ở chỗ nào cơ? Ở mông à?”
“Nhìn không ra có vết thương nha? Ở chỗ nào thế? Là em chồng bóp sao?”
“Không phải nói là không liên lạc được sao? Nhưng nhưng người phụ nữ kia đang gọi điện thoại kìa.”
“Đâm bị thương hả?”
“Trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ, chắc chắn củi khô bốc cháy!”
“Người chồng này che giấu rất sâu nha! Từ lâu anh đã biết cái gì đó rồi đúng không hả? Để nhân dân cả nước giúp anh bắt gian à?”
“Lâu trên ơi, tôi cũng cho rằng như vậy.”
…
Hai người bọn họ nổi tiếng rồi.
Nhưng Thẩm Minh lại nổi giận rồi, tag những cư dân mạng kia để trả lời bọn họ, còn cãi lại từng người từng người một.
Bởi vì không phải anh ấy che giấu rất sâu xa, chỉ là thật sự ngốc thôi.
15
Nhưng anh ấy làm như vậy hoàn toàn không có tác dụng.
Lại bị một nhóm lớn dân cư mạng chế nhạo một phen.
Đợi đến khi hai người Thẩm Minh quay về, sắc mặt bọn họ giống như gan heo rồi.
Rõ ràng chuyện trên hot search bọn họ đều biết rồi.
Thẩm Minh dẫn theo con trai chờ ở nhà tôi, Liễu Diễm vừa vào cửa liền đánh đòn phủ đầu nhào vào trong lòng anh ấy khóc hu hu: “Chồng ơi, sợ chết em rồi, em còn tưởng rằng không bao giờ gặp lại được anh và con trai nữa, hu hu hu.”
Thẩm Minh vỗ lưng thuận khí cho chị ta, an ủi chị ta, nói: “Vợ ơi đừng sợ, không phải bây giờ em quay về rồi đó sao? Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Thấy Thẩm Minh vẫn ngốc như trước kia, không hề nghi ngờ chị, rõ ràng Liễu Diễm thở phào nhẹ nhõm.
Mối nguy của Liễu Diễm đã được hóa giải, Thẩm Mặc vội vàng đến bên cạnh tôi, giải thích: “Vợ ơi, hôm đó bọn anh rơi xuống vách núi, điện thoại lại bị rơi vỡ rồi, cũng không có cách nào liên lạc với em, em đừng tức giận. Với lại em tuyệt đối đừng tin những lời bịa đặt ở trên mạng, được không?”
Giải thích cứng nhắc, yếu ớt như vậy à!
Nhưng mà không sao, tôi chấp nhận.
Tôi cũng giống như Thẩm Minh, an ủi anh ta: “Không sao đâu chồng ơi, người không sao là được rồi!”
Thấy tôi và Thẩm Minh ngốc như nhau, dễ lừa gạt như vậy, Thẩm Mặc và Liễu Diêm nhìn nhau cười.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.