1
“Vợ ơi, ngày mai chúng mình ra ngoài đi dạo đi, cả ngày em ngồi gõ chữ trước máy tính cũng không tốt, em nên ngắm nhìn thế giới bên ngoài nhiều hơn.”
Giọng nói của Thẩm Mặc vang bên tai tôi, còn tôi đang ngồi trước máy tính, trên màn hình là tiểu thuyết tôi viết.
Tôi cử động chân, phát hiện có thể hoạt động bình thường!
Như vậy là tôi sống lại rồi?
Hơn nữa không bị bại liệt?
Nhìn thời gian trên máy tính, vậy mà tôi sống lại vào một ngày trước khi xảy ra tai nạn.
Thấy tôi không nói chuyện, Thẩm Mặc lại gọi tôi một câu: “Vợ ơi?”
Tôi vội vàng đáp lời: “Dạ được, đi đâu ạ?”
Vẻ mặt Thẩm Mặc thoáng qua ý cười: “Đến quảng trường Thời Đại đi, dẫn em đi mua mấy bộ quần áo nhé.”
Nghe thấy địa danh này, trái tim tôi đập nhanh hơn.
Tôi hận không thể đi lên cào rách mặt anh ta!
Nhưng tôi vẫn nhịn xuống, cố ý vui vẻ nói: “Được đó, cảm ơn chồng ạ.”
Thấy tôi đồng ý, Thẩm Mặc hài lòng đi đến ghế sô pha trong phòng khách.
Còn tôi thật lâu mới khó khăn bình phục được tâm trạng của bản thân.
Quảng trường Thời Đại là trung tâm thương mại thất bại nhất ở chỗ chúng tôi, bởi vì nó chọn địa điểm không tốt.
Mặc dù sân bãi rộng lớn, nhưng bốn phía đều là đường cái, xe hàng và xe to thường xuyên chạy nhanh qua giống như một cơn gió.
Thế nên cũng thường xuyên xảy ra tai nạn, dẫn đến rất nhiều người đều không muốn tới đó, việc làm ăn của trung tâm thương mại ế ẩm.
Kiếp trước Thẩm Mặc cũng nói dẫn tôi đến quảng trường Thời Đại, bởi vì trong đầu tôi toàn là ý tưởng, tình tiết của tiểu thuyết, đi đâu cũng được, liền đi theo anh ta rồi.
Kết quả khi qua đường, rõ ràng chúng tôi đang chờ đèn giao thông, Thẩm Mặc nhìn một cái về dòng xe chạy phía bên phải, sau đó lại đi ra ngoài!
Vẫn còn đang đèn đỏ đó!
Trông thấy một chiếc xe hàng đang lao nhanh về phía anh ta, tôi lập tức xông tới đó đẩy anh ta ra!
Bản thân lại bị xe hàng đụng bay, ngã xuống đất không dậy nổi, mất đi ý thức.
Đợi sau khi tôi tỉnh lại đã đang ở bệnh viện rồi.
2
Tiếp theo chính là ác mộng.
Tôi bị đâm trúng tử cung cả đời không thể sinh đẻ, hơn nữa gãy xương hai chân không thể đi lại.
Bởi vì bọn tôi vượt đèn đỏ, trách nhiệm ở phía bọn tôi, tài xế kia chỉ bồi thường một chút viện phí mà thôi.
Sau khi về đến nhà tôi không có cách nào chấp nhận được sự thật này, cả ngày nằm trên giường, như một cái xác không hồn.
Sau đó việc lấy thuốc, uống thuốc đều do Thẩm Mặc thu xếp cho tôi.
Tôi tưởng rằng gãy xương hai chân, giai đoạn sau vẫn sẽ đứng lên được, nhưng thuốc Thẩm Mặc cho tôi uống khiến tôi ngày càng không có sức, đến cuối cùng hoàn toàn không đứng lên nổi!
Sau khi chết tôi mới biết, thuốc anh ta cho tôi uống là thuốc thú y dính nhãn hiệu giả!
Ngày tháng tiếp theo, anh ta mang theo áy náy tôi nói gì anh ta nghe nấy, thương yêu tôi mười năm, cả đời đều không có con.
Bạn bè người thân đều khen tôi tìm đúng người rồi, tôi cũng tưởng rằng mình hạnh phúc cả đời.
Nhưng không ngờ được chân tướng là như vậy!
Kiếp trước, sau khi tôi bị tai nạn xe thì chìm đắm trong thế giới bi quan của bản thân, anh ta có nhiều sơ hở như vậy mà một điều tôi cũng không phát hiện ra!
Nếu như không phải tôi chết rồi, linh hồn còn chưa tan biến nhìn thấy những thứ này, tôi cũng không hề hay biết kiếp trước của tôi là một trò cười.
Tôi vốn dĩ có thể khỏe mạnh sống mấy chục năm, lại bởi vì cứu anh ta mà hủy hoại đời mình.
Đột nhiên nghĩ tới đây, rốt cuộc là kiếp trước Thẩm Mặc và chị dâu cả Liễu Diễm của anh ta ngủ với nhau lúc nào?
Tôi thấy con trai của bọn họ cũng sắp hai mươi tuổi rồi!
Điều này chứng minh trước khi tôi bị tai nạn xe, con trai của bọn họ đã ra đời rồi, nhưng lúc đó anh cả của Thẩm Minh của anh ta vẫn còn ở trong nước mà!
Nghĩ tới điều này, tôi nắm chặt bàn tay, con chuột trong tay suýt chút nữa bị tôi bóp nát rồi.
Kiếp này, thì xem thử nếu như tôi không tàn tật, bọn họ làm thế nào!
3
Buổi tối, đợi khi anh ta ngủ rồi, tôi lén lút mở khóa điện thoại của anh ta.
Bởi vì bọn tôi biết mật mã điện thoại của nhau, nhưng đều không xem điện thoại của đối phương, thế nên anh ta hoàn toàn không đổi mật mã.
Tôi nhanh chóng mở Wechat của anh ta, rất nhanh đã tìm thấy hình đại diện của Liễu Diễm.
Mở khung trò chuyện phát hiện chỉ có bốn câu nói, xem ra nhật ký trò chuyện trước đó đều bị xóa rồi.
Thẩm Mặc gửi cho chị ta:
[Đã liên lạc xong tài xế, nhanh thôi chúng ta liền có thể ở bên nhau rồi.]
Liễu Diễm trả lời một câu:
[Dạ vâng anh yêu, bản thân anh phải chú ý an toàn, tuyệt đối đừng có xông ra thật, giả bộ là được rồi, để cô ta đến đẩy anh, biết chưa?”
Thẩm Mặc đáp:
[Ừm ừm. Đúng rồi, em không được làm với anh trai anh, biết chưa? Anh không chấp nhận được!]
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLiễu Diễm:
[Biết rồi mà, đồ ngốc!]
Cho dù kiếp trước đã biết bọn họ loạn luân, nhưng một lần nữa tận mắt chứng kiến nhật ký trò chuyện buồn nôn thế này, trong lòng tôi vẫn chằng chịt đau đớn.
Hai người này đạp lên hết thảy luôn ký đạo đức, lại còn muốn giết người diệt khẩu!
4
Ngày hôm sau tôi và anh ta đến đối diện quảng trường Thời Đại.
Bọn tôi đứng trên lằn dành cho người đi bộ đợi đèn xanh.
Anh ta vẫn giống như kiếp trước, vẫn luôn nhìn về bên trái, tựa như đang đợi xe tới.
Tôi biết, anh ta đang đợi chiếc xe chở hàng to kia.
Chỉ chốc lát sau, tôi liền nhìn thấy một chiếc xe chở hàng to đi từ bên cạnh xuất hiện.
Hình như nó đợi ở bên đó một lúc, sau khi nhìn thấy bọn tôi liền khởi động xe chạy về phía bọn tôi.
Lúc bắt đầu gã lái xe khá chậm, sau khi Thẩm Mặc vô tình khoát tay một cái liền tăng tốc rồi!
Chỉ thấy anh ta cố ý cúi đầu xem điện thoại liền đi về phía trước!
Tôi cười lạnh trong lòng, không giống như kiếp trước xông tới đẩy anh ta ra, mà bất động đứng nguyên tại chỗ, giả bộ ngạc nhiên nhìn theo.
Vẫn là người lạ đứng bên cạnh tôi đột nhiên hô lớn tiếng: “Này, vẫn đang đèn đỏ đó —”
Thẩm Mặc bị dọa cho giật mình, quay đầu nhìn thấy tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, bỗng ngu ngời rồi.
Tốc độ của xe chở hàng lại nhanh, mắt thấy sắp chạy đến nơi rồi, anh ta nhanh chóng quay người chạy về!
Một giây sau xe hàng chạy như bay qua trước mắt bọn tôi.
Đợi đến khi chạy đến bên cạnh tôi, Thẩm Mặc tức giận gào lên với tôi: “Sao em không đến đẩy anh ra? Sao không gọi anh!”
Tôi thật sự cảm thấy rất buồn cười.
Mặt mũi của anh ta có từ đâu vậy hả!
Thấy sự việc không theo kế hoạch của anh ta, thế này là thẹn quá hóa giận rồi?
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, hỏi: “Anh có ý gì thế? Là em bảo anh vượt đèn đỏ sao?”
Thẩm Mặc bị tôi hỏi như vậy, nhất thời cũng ý thức được bản thân không đúng.
Anh ta nhanh chóng xin lỗi tôi: “Xin lỗi, khi nãy trong nhóm công việc có tin nhắn gửi đến, anh đọc đến mức xuất thần rồi, không biết vẫn chưa đến đèn xanh.”
Tôi không nói tiếp.
Vì để che giấu sự chột dạ của anh ta, anh ta vẫn dẫn tôi đến trung tâm thương mại, chẳng qua vẫn luôn không tập trung, lúc nào cũng xem điện thoại.
Tôi biết kế hoạch của anh ta hỏng rồi, chắc chắn rất muốn lập tức liên lạc với Liễu Diễm, than phiền với chị ta.
Tôi cố tình dẫn theo anh ta điên cuồng đi dạo khắp trung tâm thương mại, không hề cho anh ta cơ hội gọi điện thoại.
Trong lúc đó tôi còn một mực mua quần áo và túi xách, lập tức quét sạch tiền trong thẻ của anh ta.
Mặt anh ta cũng đen đi rồi.
Còn trong lòng tôi lại vui vẻ đến mức nở hoa.
Không những tôi không chết không tàn phế, còn tiêu nhiều tiền của anh ta như vậy, không biết trong lòng anh ta bực bội đến đâu nhỉ?
Khi ăn cơm trưa ở nhà hàng, cuối cùng tôi cũng cho anh ta một cơ hội: “Chồng ơi, em có hơi khát nước, anh có thể đi mua cho em một ly nước ép trái cây không?”
Anh ta vui mừng, lập tức đứng lên liền đi ra ngoài tiệm, còn luôn quay đầu nhìn tôi.
Đợi đến khi không thấy nữa, tôi cũng đứng lên đi theo phía sau anh ta.
5
Chỉ thấy sau khi anh ta vào trong tiệm trà sữa gọi cho tôi một cốc trà sữa liền ra đến hành lang trung tâm thương mại.
Đợi đến khi tôi đến gần cửa liền nghe thấy anh ta nói chuyện ở trong đó, giọng điệu cực kỳ tức giận: “Cô ta không bị đâm, con mẹ nó suýt nữa anh bị đâm chết rồi!”
“Ừm, cô ta cứ đứng nguyên tại chỗ không cử động, anh cũng ngu người rồi!”
“Đúng thật là, kế hoạch này anh ủ mưu rất lâu mới tìm được tài xế đồng ý, còn tốn 2 vạn tệ nữa!”
“Mắt thấy hai vạn tệ sắp trôi theo dòng nước rồi, cô ta vẫn còn sống, đúng là bị tức chết mà.”
“Khi nãy cô ta lại ở trong trung tâm thương mại điên cuồng tiêu rất nhiều tiền của anh, đúng là xôi hỏng bỏng không!”
“Vậy chỉ đành sau này tiếp tục nhìn xem có còn cơ hội nào hay không thôi.”
“Ừm, chỉ cần thành công rồi thì tài sản của cô ta đều là của chúng mình rồi.”
“Được, có cơ hội lại gọi điện thoại cho em, chăm sóc tốt cho con trai.”
“Ừm, ngoan, anh biết là ngoan ngoan nhất mà.”
….
Đúng là rất đê tiện mà….
Nghe thấy anh ta sắp cúp máy rồi, tôi vội vàng xoay người đi vệ sinh.
Đợi đến khi tôi trở về nhà hàng, anh ta đã ngồi trên vị trí rồi.
Thấy tôi từ bên ngoài bước vào, trong mắt anh ta thoáng qua vẻ hốt hoảng, hỏi tôi: “Vợ ơi, em đi đâu thế?”
Tôi rút một tờ giấy lau tay: “Em chỉ đi vệ sinh một lát, làm sao vậy? Lo lắng cho em như vậy sao?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.