18.
Viên Viện chạy theo mẹ mình, cả Dương Cẩn cũng quên luôn.
Tôi hỏi em ấy, Viên Viện đáp: “Đàn ông làm gì quan trọng bằng mẹ.”
Cũng đúng.
“Nhưng mà…” Em ấy đổi giọng, “Em không cần cậu ta thì được, nhưng cậu ta không thể quên thủ tiết cho em.”
Dương Cẩn mới thở ra một hơi đã nghẹn tiếp.
Để cậu ta không quá bức bối, tôi dẫn cậu ta đến hiện trường vụ án của Viên Viện, dùng ảo thuật tả lại chuyện hôm đó cho Dương Cẩn xem.
Dương Cẩn vừa xem vừa khóc: “Viên Viện, tôi nhất định sẽ báo thù cho cô…”
Tôi khoát khoát tay: “Không cần đâu, tôi hù chết gã rồi.”
Tiếng khóc của Dương Cẩn nghẹn ngược về.
“Nhưng hắn chỉ là một con cờ, có người bỏ tiền ra mua mạng Viên Viện. Người đứng đằng sau chưa từng lộ mặt, muốn bắt được người kia, phải dựa vào cậu.”
Tôi vỗ một cái lên vai Dương Cẩn, cậu ta cũng “ừ” rất dứt khoác. Từ đó về sau, vẫn luôn bôn ba đi tìm hung thủ giết Viên Viện, cả mặt trời nhỏ chân ái của mình cũng bỏ lỡ luôn.
Hung thủ là ai, tôi cũng không biết.
Bởi vì, tác giả bỏ hố.
Chưa viết được một nửa đã về nhà thừa kế tài sản hơn trăm tỷ.
Từ đó về sau, hung thủ thật sự vĩnh viễn trở thành ẩn số.
Tôi cứ tiếp tục sống trong thế giới này, ăn uống vui đùa nổi điên, tiện thể xem xem ai là hung thủ.
Không lâu sau, Viên Viện tiêu hết oán khí, theo mẹ và ông ngoại đi đầu thai.
Tôi lại chiếm lấy cơ thể em ấy, dù sao thì dùng lâu cũng có tình cảm, không nỡ để em ấy trở nên mục rữa.
Cái nhà này Dương Cẩn không dám ở nữa, mà cũng không dám làm bừa.
Cậu ta vừa nhen nhóm chút tình yêu nào, là tôi dùng cơ thể của Viên Viện bò ra khỏi tủ đông, tiêu diệt ngay: “Dương Cẩn, cậu phải thủ tiết.”
Đối tượng hẹn hò nào cũng bị tôi hù chạy.
Để tuyệt hết hậu hoạ, tôi bắt Dương Cẩn mở livestream, cái loại không tắt được ấy.
Camera quay cận mặt Dương Cẩn, tôi bắt đầu giải thích: “Mọi người nhìn đi, cậu trai này tên Dương Cẩn, phải thủ tiết cho vị hôn thê của cậu ấy. Ai dám yêu đương với Dương Cẩn, lệ quỷ sẽ đến tận nhà biểu diễn xoay đầu 360 độ cho người đó…”
Để càng thêm hiệu quả, tôi giở lại trò cũ, định vặn đầu 360 độ.
Ai ngờ keo Dương Cẩn mua tốt quá.
Đừng nói xoay 360 độ, cả 180 cũng không được đây nè.
Tôi cố vài lần vẫn không được, dứt khoát đánh cậu ta một trận: “Bài học nhân văn đây, tư liệu sống thực tế…”
Dương Cẩn sụp đổ: “Bà cô ơi, cô vô lý vừa thôi, Viên Viện cũng đầu thai rồi, tôi còn không được yêu đương là sao!”
Tôi: “Không được!”
“Lệ quỷ, chưa bao giờ nói lý.”
CP tôi ship, đàn ông phải thủ tiết.
Nếu không thì chả vui.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTừ đó về sau, đừng nói tới đào hoa, cả hoa đỗ quyên Dương Cẩn cũng không gặp một bông ấy chứ.
Mơ ước của Viên Viện, tôi sẽ thay em ấy hoàn thành.
19.
Sau đó, Dương Cẩn gõ tủ đông tìm tôi.
Chàng thanh niên hăm hở trước đây, giờ lại tang thương mệt mỏi khốn cùng, cậu ấy quỳ trước mặt tôi, không biết đang khóc hay đang cười: “Bà cô ơi, cuối cùng tôi cũng tìm ra hung thủ.”
“Là ai?”
“Là một thầy phong thuỷ, lúc trước xem phong thuỷ cho Viên Hữu Lương.”
“Toà lầu kia cũng là bút tích của lão.”
Sự thật, có khi đơn giản như vậy đấy.
Chuyện làm ăn của Viên Hữu Lương gặp vấn đề.
Thầy phong thuỷ nói, lấy xương thịt của người thân làm vật dẫn, chôn ở vị trí thích hợp, có thể bày một trận phong thuỷ giúp Viên Hữu Lương giàu sang phú quý.
Chỉ cần Viên Hữu Lương đồng ý.
Đương nhiên là ông ta đồng ý.
Đừng nói con gái, có là con trai ông ta cũng chịu.
Thầy phong thuỷ ôm cục tiền thuê một tên tội phạm giết người liên hoàn, bảo hắn dùng thủ pháp đặc biệt xử lý Viên Viện, ném hài cốt ở cống thoát nước đã chỉ định.
Nhưng thầy phong thuỷ còn chưa kịp tới lấy, tôi đã xuất hiện, hù chết gã vai ác, khiến bố cục phong thuỷ tên thầy phong thuỷ dùng sát khí cả người phản phệ lại lão.
Thầy phong thuỷ bị phản phệ, thất khiếu đổ máu chết ngay tại chỗ.
Nhưng lão chết im hơi lặng tiếng, nên không ai phát hiện.
Tới đây, nguyên nhân cái chết thật sự của Viên Viện đã được phơi bày.
Một tia oán khí cuối cùng còn sót lại trong cơ thể, cũng được giải thoát.
Đến lúc hoả táng rồi.
Tôi nói với Dương Cẩn: “Cậu tự do rồi, theo đuổi tình yêu của cậu đi.”
Dương Cẩn dở khóc dở cười: “Bà cô ơi, tình yêu của tôi bị cô doạ chạy sạch rồi, không ai dám yêu tôi đâu. Không thì cô bồi thường cho tôi một tình yêu đê~”
Tôi tát cậu ta thêm cái nữa: “Cút!”
Tôi cũng nên đi rồi.
Lão đạo sĩ đang gọi tôi, ông ấy lại tìm cho tôi một quyển truyện, cho tôi chơi sắm vai nhân vật tiếp.
Lão đạo sĩ nói: “Bà cô ơi, siêu kích thích.”
Tôi hào hứng hỏi: “Truyện gì?”
Lão đạo sĩ: “>, yandere ép yêu cô thích nhất đó…”
Oa, vậy còn chờ gì nữa?
Xông lên!
Hết.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.