Tôi mỉm cười cầm điện thoại mở phần mềm chat đã cài sẵn từ trước.
Ấn mở giọng của một nam sinh.
Vừa trầm thấp vừa gợi cảm: “Em gái, bên ngoài mưa rồi, có muốn đến nhà anh không, anh nấu cơm cho em ăn.”
Hô hấp của Ôn Cảnh Sơ cứng lại, anh nheo mắt: “Ai?”
“Người không chê em.”
Anh tức đến bật cười: “Em cũng rất biết cách chơi đấy.”
“Anh không chơi với em, em chơi với…”
Ôn Cảnh Sơ đột nhiên ôm lấy eo tôi, xoay một cái rồi đánh nhẹ lên mông tôi.
Mặt tôi đỏ bừng: “Đừng…”
“Đừng? Anh thấy em thích mà.”
Tôi nghe thấy tiếng sột soạt phía sau, vừa quay đầu lại đã bị thứ gì đó che mặt.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Ôn Cảnh Sơ vang lên bên cạnh: “Không phải muốn chơi sao? Anh chơi với em, em sợ cái gì?”
“Anh là ông già, anh biết sao?”
Anh cười nhạo một tiếng: “Đường Nguyên Nguyên, định nghĩa về người già của em không đúng rồi. Anh không phải người già, anh chỉ sợ dọa em thôi.”
Anh chậm rãi cởi đồng hồ, lấy kính mắt xuống, nói nhỏ: “Em muốn chơi thế nào anh cũng có thể thỏa mãn.”
Mưa ngoài cửa sổ gõ vào mặt kính.
Lần này là gió táp mưa rào.
Hạt mưa dày đặc mạnh mẽ nhấn chìm cửa sổ chật hẹp, gào thét như muốn xé rách.
Tôi giãy dụa, chập trùng lên xuống trong cơn mưa.
Mấy lần nghẹn ngào.
Ôn Cảnh Sơ thấp giọng nỉ non, gần như cố chấp: “Đường Nguyên Nguyên, em không còn lựa chọn, chỉ có anh, chỉ có thể là anh.”
13.
Ngày Đường Nguyên Nguyên kết hôn, Đường Dĩ Thần mất khống chế, say đến mức va vỡ bình hoa trước cửa khách sạn.
Không chỉ một nhân viên phục vụ nghe thấy anh ấy lẩm bẩm, như người mất hồn nói:
“Tên biến thái kia muốn cưới em gái mình… Mình thật đáng chết… Mình thật đáng chết, sớm biết vậy mình đã không đồng ý với cậu ta!”
Hứa Vi Vi đánh anh ấy một cái: “Anh bình thường chút đi, đã sắp làm bố rồi mà còn thế này.”
Ân oán của Đường Dĩ Thần và Ôn Cảnh Sơ thật ra không phải vì em gái anh ấy đưa cơm cho Ôn Cảnh Sơ.
Mà là từ một tiết thể dục.
Mười mấy năm trước, trường trung học Tam Trung và trường thực nghiệm vẫn cạnh nhau.
Chỉ cách nhau một lùm cây thưa thớt.
Ngày đó, Đường Dĩ Thần thấy Ôn Cảnh Sơ nhặt một chiếc dây buộc tóc từ dưới đất lên nhét vào túi mình.
Năm đó nhà họ Đường khá giàu có, chiếc dây buộc tóc đó là do dì anh ấy mang từ nước ngoài về cho Nguyên Nguyên.
Đường Dĩ Thần lập tức nhận ra chiếc dây kia thuộc về ai.
Anh ấy không chịu được việc người khác ngấp nghé em gái mình, tiến lên đòi lại.
Ôn Cảnh Sơ lạnh lùng nhìn anh ấy nói: “Không thấy.”
Từ đó trở đi, trong lòng Đường Dĩ Thần, Ôn Cảnh Sơ là một người biến thái.
Sau đó Ôn Cảnh Sơ luôn xuất hiện xung quanh Nguyên Nguyên ở một nơi không xa, đương nhiên anh ấy nghĩ Ôn Cảnh Sơ có ý xấu với em gái mình nên thường xuyên tìm Ôn Cảnh Sơ kiếm chuyện.
Lúc tổ chức hôn lễ, Ôn Cảnh Sơ còn không chê lớn chuyện, dưới sự thúc giục của MC, gọi Đường Dĩ Thần một tiếng “anh”.
Đường Dĩ Thần về nhà không ăn cơm ba ngày.
Thấy người là mắng, kẻ thù của anh ấy trở thành em rể mình.
Quan hệ của Ôn Cảnh Sơ và bố mẹ không tốt, bác gái càng không có chuyện đến, cho nên ngày hôm đó người nhà họ Đường là chủ yếu.
Ôn Cảnh Sơ sợ Nguyên Nguyên mệt nên để cô ấy ngồi ăn, còn bản thân thì đi mời rượu.
Bạn bè họ hàng nhà họ Đường rất cưng chiều Nguyên Nguyên, quyết tâm chuốc say anh.
Đợi đến khi cô ấy buồn ngủ vì ăn no, mấy chị em họ dẫn về phòng ở khách sạn, Ôn Cảnh Sơ cũng quay về.
Trong lúc mơ màng, Nguyên Nguyên cảm thấy có ai đó đang đụng vào mình.
Cô trở mình, nhận ra Ôn Cảnh Sơ thì nũng nịu như mèo con: “Anh về rồi.”
Mùi rượu trên người Ôn Cảnh Sơ rất nồng, anh ngồi xuống đất cách cô một đoạn: “Ngủ đi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Anh không ngủ sao?”
“Anh nhìn em ngủ.”
Anh thật sự rất say, nhả từng chữ một.
Đường Nguyên Nguyên rời giường, giống cún con dựa vào mép giường nhìn anh.
“Tại sao anh lại không ngủ?”
Ánh mắt Ôn Cảnh Sơ dịu dàng: “Không có nhiều thời gian. Đến khi anh tỉnh dậy, mọi thứ sẽ quay về điểm xuất phát.”
Anh không dám ngủ.
Cồn làm tê liệt cảm giác của anh, thậm chí anh còn không phân biệt được bây giờ là mơ hay hiện thực.
“Anh uống say rồi, Ôn Cảnh Sơ, đây không phải mơ.”
Nguyên Nguyên cười bóp má anh: “Đau, nên không phải.”
“Cũng khó nói.”
“Sao anh biết?”
Ôn Cảnh Sơ im lặng: “Vì anh đã từng mơ thấy rất nhiều. Cho dù có đau hay không, tất cả cũng chỉ là mơ.”
Anh xoa mặt Nguyên Nguyên, quyến luyến không nỡ:
“Nguyên Nguyên, anh rất muốn có được em.”
Những lời này anh chỉ dám nói trong mơ.
Nguyên Nguyên cảm thấy đau xót.
Một người thiếu chút nữa bị chính bố mẹ mình hủy hoại, có thể đi đến ngày hôm nay đúng là không dễ.
Cô nắm lấy tay anh: “Bây giờ anh có rồi.”
“Ừm.” Anh gối đầu lên tay Nguyên Nguyên: “Có được rồi, hi vọng anh có thể mơ mãi không tỉnh lại.”
Anh nhíu mày, có vẻ hơi bất an.
Hóa ra ác mộng của anh là như vậy.
Đường Nguyên Nguyên suy nghĩ một lúc, dùng sức vỗ vai anh: “Ôn Cảnh Sơ!”
“Ừm?”
Anh lại lần nữa mở đôi mắt lờ đờ vì say của mình ra, bắt đầu sờ mặt cô, dường như là bản năng.
Nguyên Nguyên nhẹ nhàng cười: “Chúng ta còn chưa đếm tiền mừng đâu.”
“Tiền mừng?”
Ánh mắt anh trở nên mơ màng.
“Đúng vậy, chúng ta đếm đến sáng, em vẫn luôn ở đây, anh không cần lo.”
Chỉ có thể đánh vỡ giấc mơ bằng hiện thực thì ác mộng mới hoàn toàn biến mất.
Ôn Cảnh Sơ bị đề nghị này làm lay động, ngồi ngay ngắn lại.
Nguyên Nguyên rút một bao, anh đếm một bao.
Từ nhỏ đến lớn anh đã nhận được vô số giải thưởng, đêm nay lại tính mãi không ra.
Năm ngàn ba thêm tám trăm là sáu ngàn mốt, nhưng vẫn tính sai.
Mỗi lần tính sai, Nguyên Nguyên sẽ lấy lại rồi tính thêm một lần nữa.
Không biết đếm đến lần thứ bao nhiêu, ánh sáng ngoài cửa sổ dần sáng lên.
Ôn Cảnh Sơ cuối cùng cũng tính đúng năm ngàn ba với tám trăm là sáu ngàn mốt.
Anh nhìn chằm chằm tiền trong tay, ánh mắt cũng dần tỉnh táo lại.
Giây phút này, tia sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, thắp sáng đôi mắt anh.
Tỉnh rượu.
Cũng tỉnh mộng.
Trong ánh mắt anh là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của vợ mình.
Giống như một chùm sáng rơi thẳng vào lòng anh.
Giấc mơ anh chờ từ lâu, cuối cùng cũng thành sự thật.
Ôn Cảnh Sơ nhìn cô nói: “Nguyên Nguyên, anh thật hạnh phúc.”
[Hết]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.