Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

10:45 chiều – 15/11/2024

1.

Tổng giám đốc tập đoàn Tần thị Tần Phong là bạn từ nhỏ của tôi.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi từ thành phố A về thành phố Bắc.

Bố tôi thật sự không chịu được kiểu nằm nhà chờ chết kiếm sống của tôi nên đã giấu tôi bàn giao chính tôi cho Tần Phong.

Công việc được sắp xếp trong phòng nhỏ cạnh phòng tổng giám đốc.

Nói là công việc, không bằng nói là chuyển sang chỗ khác nằm thì đúng hơn.

Tần Phong cũng đã sớm biết kiểu từ nhỏ đã thoải mái này của tôi, cho nên cũng không sắp xếp cho tôi nhiều việc.

Chín giờ sáng, tôi quẹt thẻ chấm công.

Cuộc họp hôm nay đột nhiên kéo dài, sữa bò trong cốc tôi cũng sắp cạn rồi mà vẫn không thấy Tần Phong quay lại.

Tôi xoay qua xoay lại trên ghế của anh, thích ý đung đưa chân tới lui, lăn qua lăn lại trong văn phòng cho tiêu cơm.

Đúng lúc đang đẩy ghế về phía trước, cánh cửa trước mặt bị ai đó đẩy ra, tôi và cánh cửa anh dũng hi sinh.

“Ôi, đau quá.”

Mông và sàn nhà va chạm với nhau vang lên tiếng bịch rõ ràng, tôi đau đến mức chảy nước mắt.

“Lại làm gì trong phòng làm việc của mình thế?”

Tần Phong hơi mất kiên nhẫn ngồi xổm xuống cạnh tôi, nắm lấy cổ tay kéo tôi từ dưới đất lên như kéo gà con.

Tôi thuận thế lau nước mắt ở khóe mi lên áo khoác đen sang trọng của anh, để lại một vệt nước.

Anh ghét bỏ đẩy đầu tôi ra: “Dựng ghế lên, lau miệng đi.”

“Miệng mình làm sao?”

Màn hình điện thoại chiếu lên một vòng sữa trắng nhạt đã khô ở môi, càng nhìn càng buồn cười.

Được rồi, quen là tốt, dù sao cũng đã sống hai mươi mấy năm, số lần tôi mất mặt với Tần Phong cũng không phải lần một lần hai.

“Cà phê lạnh rồi, cậu pha cốc khác đi.”

“Nhiều chuyện.”

Tôi xoa mông, cầm tách cà phê lạnh như băng đến phòng trà.

Lúc quay lại, không biết Tần Phong đang nhìn gì mà ngẩn cả người.

Tôi đi đến sau lưng mà anh cũng không phát hiện.

Nhưng bức ảnh trên màn hình lại khá quen thuộc, chính là bộ ảnh vừa quyến rũ vừa thuần khiết mà tôi mới đăng mấy ngày trước trên vòng bạn bè.

“Chà chà chà, bị chị đây mê hoặc rồi chứ gì, Tiểu Tần Tử, dám lén nhìn ảnh chị đây à.”

Tần Phong bị tôi làm cho giật mình kêu lên một tiếng, sau đó mới vội vàng di chuột đóng ảnh lại.

Hiếm lắm mới thấy vẻ mặt hốt hoảng này của anh.

“Không kịp rồi, bổn cung thấy rồi cưng!”

“Khụ khụ, mình chỉ hơi thắc mắc, sữa bò mỗi ngày cậu uống đều chạy đi đâu hết rồi.”

Cmn, chị đây mặc dù cao 1m6 thôi nhưng dáng người hơi đẹp đấy, ngực lớn eo nhỏ chân dài.

Tôi cúi người lại gần anh, ưỡn ngực, thăm dò: “Cậu… Cậu không thấy mình có khả năng là cup A sao?”

Nhìn thôi cũng có thể thấy hai bên tai trắng nõn của anh nhanh chóng chuyển sang màu hồng phấn.

Chuyện này thú vị phết nha, tình nhân trong mộng của các cô gái thành phố Bắc vẫn là một cậu bé ngây thơ à.

Tôi khoa trương cảm thán: “Thật đó!”

Tần Phong, cậu cũng có ngày hôm nay!

Từ nhỏ đến lớn, Tần Phong luôn là con của người khác.

Học giỏi, thể thao tốt, bề ngoài đẹp trai khiến người khác không tìm được khuyết điểm.

Nhưng vì quen biết nên bố mẹ tôi hay so sánh chúng tôi với nhau.

Trong miệng họ, tất cả mọi thứ của tôi cũng không sánh bằng Tần Phong.

Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, đương nhiên tôi phải nói cho đã miệng rồi.

“Tần Phong, không phải chứ, không phải chứ, có cần chị đây giới thiệu gái xinh cho cậu không?”

Rõ ràng anh hơi nổi giận, đưa tay đẩy tôi ra, đứng dậy đi ra ngoài, có cảm giác như đang chạy trối chết.

2.

Tôi chắc chắn không thể bỏ qua, vội vàng đuổi theo phía sau líu ríu.

Sau đó mơ mơ màng màng lên xe rồi mới phát hiện phương hướng đi đường hôm nay có hơi sai sai, không phải là đường đến nhà hàng chúng tôi hay ăn trưa, giống như là… đang về nhà anh.

Tôi nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh, ánh mắt nghi ngờ: “Không phải đi ăn cơm sao?”

“Mình nói đưa cậu đi ăn lúc nào?”

Thái độ khang khác, nhưng không nghe được cảm xúc gì.

“Dừng xe ở chỗ kia đi, mình bắt xe đi ăn, đói muốn chết rồi.”

“Hừ, đã muộn rồi.”

Anh đánh tay lái vào gara, dừng xe khóa cửa không dừng lại dù chỉ một giây.

Tôi còn chưa kịp xuống xe anh đã khóa cửa lại.

Tôi vỗ vỗ cửa kính, muốn đánh thức chút lương tri cuối cùng của anh.

Anh đứng ngoài cửa xe không nhúc nhích, ánh mắt nhìn tôi như đứa bé ngang bướng đang đùa giỡn.

Cuối cùng, trước khi tôi chửi ầm lên, cửa xe được mở ra.

“Này, cậu cái người này, mình…”

Tần Phong cũng không đợi tôi, xoay người đi vào biệt thư, tôi phải chạy chậm theo mới miễn cưỡng đuổi kịp.

Tôi đã đến căn nhà này của anh rất nhiều lần, quen thuộc thay dép đi vào nhà.

Thấy Tần Phong đứng lại, tôi muốn đi đến lí luận với anh.

“Tần Phong, mình nói cho cậu biết, hành động này của cậu rất xấu tính đó.”

Tay đưa ra còn chưa kịp đụng vào vai anh đã bị anh kéo vào lòng, vừa chớp mắt đã an vị ngồi trên đùi anh, bên tai là tiếng nghiến răng của anh: “Xem ra vẫn còn rất ồn ào!”

“Hả?”

Tôi nghe không hiểu, nhưng cũng đoán là chắc anh đang không phục với lời đùa giỡn ban nãy của mình.

“Đó… Đó là đương nhiên.”

Tôi hơi sợ nhưng vẫn làm như không có gì, trực tiếp đối mắt với ánh mắt của anh.

Hơi thở nóng ấm phả lên tai tôi, quanh chóp mũi đều là hương thơm dễ chịu trên người anh.

Tần Phong nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của tôi một lúc lâu, bàn tay giữ lấy tôi dần thả lỏng, vẻ mặt như hiểu rõ.

Hay quá, tôi có cảm giác như mình mới bị đùa giỡn vậy.

Tôi xoay người lại, không chút e dè dạng chân ngồi trên đùi anh, hai tay vòng qua cổ anh, từ từ nhích lại gần, dựa sát vào cổ anh: “Anh Phong Phong, không phải là anh chưa từng yêu đương đấy chứ, rốt cuộc là anh có được không?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tôi cảm nhận được bàn tay đang để sau lưng tôi run nhẹ, giống như đang kiềm chế điều gì đó.

Hai tay anh lập tức nắm chặt, phần eo tôi càng căng cứng hơn, cũng có thể dự đoán được ngày mai sẽ để lại vết đỏ.

“Cậu làm đau mình.”

Anh nuốt nước bọt, đẩy tôi từ trên chân xuống.

Sau đó cầm túi nhét vào lòng tôi, giữ chặt vai tôi đẩy ra đến tận cửa.

Một tiếng “rầm” vang lên, tôi bị nhốt ở bên ngoài.

“Hừ, không ngờ lại đuổi mình ra ngoài.”

Một chút lịch sự cũng không có, càng sống càng xấu tính.

Tần Phong lén đi mua kem lúc tôi khó chịu vì cơn sốt 39 độ đã một đi không trở lại.

Chiều tôi không đi làm, mấy ngày liên tiếp nằm trong nhà lười nhác.

Tôi vốn định chờ Tần Phong xin lỗi mình, sau đó không còn cách nào mới tha thứ, kết quả một chút động tĩnh cũng không có.

Cuối cùng là bố tôi không nhịn được nữa mà đá tôi ra ngoài.

Ông ấy không tin Tần Phong sẽ đuổi tôi ra ngoài vô lí như vậy, theo lời ông ấy thì chính là: “Tiểu Tần đuổi con ra ngoài cũng có lí do chính đáng cả, là con đáng đời. Con đi xin lỗi Tần Phong cho bố, nó không tha thứ cho con thì con đừng hòng quay về nhà.”

“Nhưng hôm nay là cuối tuần mà, Tần Phong đâu có đi làm!”

Bố tôi thậm chí còn không muốn nghe tôi nói hết đã đóng cửa lại.

Tôi còn có thể nghe thấy tiếng khóa cửa lách cách, sau đó chìa khóa lái xe của tôi bị ném ra từ cửa sổ.

Tôi ngồi xổm nhặt chìa khóa xe lên, cạn lời không biết nói gì.

Rốt cuộc ai mới là con ruột thế, cùi chỏ của ông bô chưa từng hướng về phía tôi luôn đó.

Tôi ngồi trên ghế lái, trên người là áo ngủ, dưới chân là dép lê.

Cũng may tôi có để một đôi giày thể thao dự phòng trên xe, nếu không kiểu gì cũng bị cảnh sát giữ lại.

Mặc dù rất không nguyện ý nhưng tôi không thể không bỏ chặn số của Tần Phong.

“Tút tút tút…”

Mãi cho đến khi điện thoại sắp tự động ngắt đối phương mới nhận.

“Alo, chậm chết mất, cậu có ở nhà không?”

“Ừm, đến đi.”

Người đàn ông ở bên kia đầu dây vẫn còn đang ngái ngủ, giọng nói khàn khàn mang theo sự mất kiên nhẫn khi bị đánh thức.

“Mình đến đây.”

Cúp điện thoại, tôi trực tiếp dẫm chân ga phi đến cổng nhà Tần Phong.

Chủ nhân biết tôi sắp đến nên cánh cửa sắt biệt thự đã mở sẵn.

Tôi lái xe vào trong sân, chiếc xe Porsche màu đỏ bắt mắt đặt song song với chiếc Maybach màu đen của Tần Phong.

3.

“Này, Tần Phong, mình đến xin lỗi.”

Tôi cởi giày thể thao, vừa vào nhà đã bắt đầu ồn ào nhưng lại không có ai phản ứng tôi.

Xem ra anh đã ngủ tiếp, tôi tức tối chạy lên phòng của anh.

Trong phòng chỉ có tiếng hít thở đều đặn.

Cơ hội tốt, tôi lặng lẽ đến trước mặt anh.

Điện thoại còn chưa kịp lấy ra đã đối diện với ánh mắt hiểu rõ tất cả của anh.

Người đáng lẽ nên ngủ say lúc này lại mở mắt nhìn tôi chằm chằm.

“Nếu như mình nói mình chỉ muốn lại gần để chiêm ngưỡng khuôn mặt đẹp trai của cậu thôi, cậu có tin không?”

Trên mặt còn mang theo sự xấu hổ khi bị bắt tại trận.

Anh hừ lạnh một tiếng, không chút khách sáo kéo tôi vào trong chăn.

Dùng một tư thế kì quái khóa tôi trong lòng.

Tôi vùng vẫy trong sự bất lực cũng không thể tránh được khỏi sự kiềm chế của anh, ngược lại còn làm bản thân mệt lả.

Tần Phong giữ vai tôi, để tôi đối diện với mình, cổ áo ngủ vì tôi giãy dụa mà xô lệch trượt xuống vai.

Anh như có như không nhìn lướt qua ngực tôi.

Tôi cúi đầu che cổ áo, tức giận nói: “Cậu là lưu manh đấy à, chưa từng thấy phụ nữ sao?”

“Là tự cậu đưa bản thân đến cửa.”

“Hả?”

Dù Tần Phong nói với tôi nhưng lúc này lại như đang nói cho bản thân mình nghe.

Một giây sau, anh vùi đầu vào cần cổ tôi, hơi thở nóng ướt phả lên làn da tôi, tôi như bị bỏng, lập tức lùi về sau một bước.

Động tác này khiến Tần Phong bất mãn, bàn tay đặt sau lưng tôi dùng sức, chỉ chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi.

“Tần Phong, cậu tỉnh táo chút đi.”

Tôi có thể nghe được giọng nói run rẩy của mình, sau gáy nhói nhói, đầu như ong lên.

Anh vẫn còn thấy chưa đủ, đưa tay giữ lấy gáy tôi, trong miệng lập tức tràn ngập kem đánh răng hương bạc hà.

Lúc tôi sắp hít thở không thông, Tần Phong thả lỏng, mím môi nhìn tôi thở hổn hển trong lòng mình trêu chọc.

“Nếu bây giờ cậu gọi mình là anh, mình sẽ miễn cưỡng bỏ qua cho cậu.”

“Cậu muốn lật trời đấy à, mình còn sinh trước cậu hai tiếng đấy.”

“Được, vậy thì quên đi.”

Đôi mắt đào hoa hẹp dài nhìn tôi không chớp mắt, toàn thân tôi nổi da gà.

“Chờ đã, chờ một chút.”

Hết cách, tôi không thể làm gì khác ngoài chịu thua, nếu không ai mà biết tên biến thái này sẽ làm ra chuyện gì nữa.

“Anh… anh.”

Đôi mắt anh như sâu hơn, sâu đến mức không thấy đáy.

Một giây sau anh buông tôi ra, khó khăn đi vào trong phòng tắm.

Bên tai tôi là tiếng nước chảy và giọng khàn khàn khó chịu nam tính của người đàn ông.

Đương nhiên tôi biết anh ở trong đó làm gì, chỉ là đột nhiên tôi không kịp phản ứng với Tần Phong đã quen thuộc với mình từ nhỏ thành thế này.

Nhân lúc anh đi tắm, tôi chỉnh lại quần áo, ngơ ngác quay về nhà.

Vừa vào cửa đã thấy bố đang ngồi trên sofa đọc báo.

Thấy tôi đi vào, ông đột nhiên nói: “Sau này con bớt nghịch ngợm đi. Tần Phong đã gọi điện thoại cho bố rồi, nói đồng ý cho con thêm một cơ hội, thứ tư tuần sau quay lại làm việc, nó đi công tác hai ngày.”

Có trời mới biết anh có suy nghĩ gì với tôi.

Tôi thề, thằng nhãi kia thèm khát cơ thể tôi, nhưng bố tôi rõ ràng không tin.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận