44.
Tôi bước vào văn phòng của phòng hậu cần.
Đi tới chiếc bàn ở trong cùng.
Do bốn năm qua có quan hệ khá tốt, nên khi thấy tôi đến, trưởng phòng hậu cần cũng nở nụ cười đón tiếp.
“Có chuyện gì vậy? Các sinh viên khác vào thời điểm này đều đang tất bật nộp đơn xin việc, sao em lại không lo lắng gì hết, đã tìm được công việc tốt rồi à?”
Tôi nhìn trưởng phòng hậu cần, chỉ hỏi một câu: “Có thể hơi đột ngột, nhưng em muốn hỏi một chút, thầy còn nhớ vụ việc Mặc Hồ Lô tr//eo cổ hồi năm nhất không ạ?”
Trưởng phòng hậu cần rõ ràng không có biểu hiện kháng cự gì, đáp lại: “Nhớ chứ, thực ra trong trường đại học, chuyện có người chet không phải là điều lạ, nhưng việc cậu ta t//ự t//ử bằng cách tr//eo cổ, lại còn trong phòng ký túc có người, là điều khiến nhà trường rất chú ý.”
Thấy phản ứng của trưởng phòng hậu cần khá thoải mái, tôi liền hỏi thẳng: “Em muốn biết, khi thầy và hiệu trưởng vào phòng ký túc xá lúc đó, hai người đã làm gì?”
Câu hỏi vừa thốt ra, trưởng phòng hậu cần liếc nhìn tôi, rồi nói khẽ: “Sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?”
Tôi bịa ra một lý do: “Em bị mất một vài món đồ, lúc đó nghĩ không cần dùng nên không để ý, giờ mới nhận ra nó khá quan trọng.”
Trưởng phòng hậu cần vẫn trả lời nhỏ giọng: “Mất đồ mà em lại nghi ngờ thầy và hiệu trưởng à? Lúc đó, hai chúng tôi không hề động vào chỗ của các em. Hiệu trưởng khi ấy đang xem xét th//i th//ể, còn thầy thì lục lọi bàn của người chet để kiểm tra xem có ma túy hay không.”
Nghe vậy, tôi hỏi: “Tại sao phải kiểm tra xem có ma túy không?”
“Một sinh viên đại học bình thường tại sao lại đi tr//eo cổ t//ự t//ử? Trong những trường hợp như vậy, điều đầu tiên chúng tôi nghi ngờ là cậu ta sử dụng ma túy, hoặc đã tiếp xúc với chất gây ảo giác.”
“Vậy nên thầy đi kiểm tra bàn và giường của cậu ta, còn hiệu trưởng thì kiểm tra đồ cá nhân của th//i th//ể?”
Trưởng phòng hậu cần gật đầu: “Đúng vậy, em sắp tốt nghiệp rồi, thầy nói cho em biết quy trình này cũng không sao, em chỉ cần biết là không phải chúng tôi lấy đồ của các em là được.”
“Vâng, cảm ơn thầy, em sẽ về tìm lại.”
Tôi đã có được câu trả lời mà mình muốn, nên nhanh chóng rời đi.
45.
Lời của trưởng phòng hậu cần khiến tôi càng tin rằng chuyện này có liên quan đến hiệu trưởng.
Rõ ràng, tôi không có khả năng trực tiếp điều tra hiệu trưởng.
Nhưng tôi biết cách để xác định mối liên hệ giữa hiệu trưởng và Mặc Hồ Lô.
Vì tài khoản ngân hàng của Mặc Hồ Lô có ghi lại các giao dịch chuyển khoản, chỉ cần xác định tài khoản ngân hàng thực hiện các giao dịch đó là của ai là đủ.
Nếu chuyện này thực sự liên quan đến hiệu trưởng, tôi tin rằng ông ta sẽ không ngu ngốc đến mức sử dụng chính tài khoản ngân hàng của mình.
Tài khoản ngân hàng đó rất có thể là tài khoản liên quan đến các hoạt động kinh doanh phi pháp của ông ta.
Hiện giờ, tôi chỉ cần một manh mối.
46.
Hiệu trưởng của trường chúng tôi không phải là người ngay thẳng, những chuyện ông ta lạm dụng quyền lực không phải là ít.
Chỉ cần tôi bắt đầu từ việc mua bán bằng cấp, thì sẽ không khó để lần theo manh mối này.
Tôi đã mất một tuần để tìm cách và cuối cùng đã thành công.
Mọi người có thể thấy điều này hơi khó tin, nhưng vào những năm trước, việc các trường đại học bán bằng cấp không phải là điều gì quá lạ lùng.
Lúc đó, tôi đã tìm đến một cửa hàng chuyên về giáo dục bằng cấp gần trường, và rất dễ dàng tiếp cận được với đường dây của trường.
Tôi đã gom góp hết số tiền ít ỏi còn lại, vừa đủ để có 5.000 tệ làm tiền lót đường, và tôi đã có được thông tin liên lạc và tài khoản ngân hàng của một số người liên quan trong trường.
Tôi có tổng cộng bốn thông tin liên lạc và tài khoản ngân hàng.
Tôi đối chiếu từng cái một.
Cuối cùng, quả nhiên có một tài khoản ngân hàng khớp với tài khoản đã chuyển tiền cho Mặc Hồ Lô.
47.
Điều tra đến đây, tôi nghĩ câu trả lời gần như đã rõ ràng.
Công việc mà Mặc Hồ Lô đã làm trong suốt thời gian qua rất có thể là việc mua bán bằng cấp giả.
Hiệu trưởng có thể là cấp trên của Mặc Hồ Lô.
Số tiền 5.000 tệ mỗi tuần có lẽ là khoản hoa hồng mà Mặc Hồ Lô kiếm được từ việc làm trung gian.
Vì vậy, sau khi Mặc Hồ Lô t//ự s//át, hiệu trưởng đã gấp rút định dạng lại điện thoại của cậu ấy.
Bởi vì theo quy trình của cảnh sát, họ sẽ điều tra một số thông tin trước khi người đó qua đời.
Một khi điều tra, chắc chắn sẽ tìm ra mối liên hệ giữa hiệu trưởng và Mặc Hồ Lô trong điện thoại.
Lúc đó, vụ bê bối mua bán bằng cấp sẽ bị phơi bày.
48.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Có một cảm giác nhẹ nhõm.
Nhưng cảm giác nhẹ nhõm này không thực sự chân thật.
Giống như tôi đang tự lừa dối mình vậy.
Mọi người có lẽ cảm thấy không có gì bất thường.
Nhưng dù sao, tôi đã điều tra chuyện này suốt ba năm trời.
Ba năm qua, tôi cảm thấy mình còn hiểu Mặc Hồ Lô hơn chính bản thân cậu ấy.
Chỉ vì việc mua bán bằng cấp mà lại khiến cậu ấy nảy sinh ý định t//ự s//át sao?
Chẳng lẽ cậu ấy thực sự t//ự s//át vì trầm cảm?
Nếu là vì trầm cảm, tại sao cậu ấy lại để lại thẻ ngân hàng và mật khẩu cho tôi?
Lẽ ra cậu ấy phải chuyển tiền thẳng cho bố mẹ chứ?
Tôi cảm thấy có thể còn có một sự thật sâu xa hơn phía sau.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net49.
Thành thật mà nói, chỉ nắm được thông tin về tài khoản ngân hàng này, tôi chỉ có thể xác định rằng chuyện này liên quan đến việc mua bán bằng cấp, nhưng tôi vẫn chưa thể chứng minh chuyện này có liên quan đến hiệu trưởng.
Bởi vì không thể khẳng định chắc chắn tài khoản ngân hàng đó là của hiệu trưởng, dù sao trên đó cũng không ghi tên.
Vì vậy, tôi giả vờ là một sinh viên muốn mua bằng cấp.
Tôi gọi điện thoại sang bên kia.
Nhưng cuộc gọi không được kết nối, bị ngắt ngang.
Sau đó, tôi nhận được tin nhắn từ bên kia.
[Đừng gọi điện, liên hệ qua tin nhắn. Bằng cấp ngành truyền thông giá 100.000, ngành tài chính 150.000, ngành luật 200.000, trước tiên nộp 10.000 tiền đặt cọc, rồi sẽ sắp xếp công việc hành chính cho bạn.]
Đoạn tin nhắn ngắn ngủi, nhanh chóng như thể được sao chép dán ra vậy.
Mua một tấm bằng đơn giản mà mất đến cả trăm nghìn, tôi không có nhiều tiền như vậy, nhưng tôi có cách của mình.
50.
Tôi đến trước cửa văn phòng hiệu trưởng, tôi biết nửa tiếng nữa sẽ có cuộc họp định kỳ của trường, và trước cuộc họp, hiệu trưởng sẽ có mặt trong văn phòng.
Vì vậy, tôi gõ cửa.
“Vào đi.”
Tôi đẩy cửa bước vào.
Hiệu trưởng ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi, có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Em là… Tôi có chút ấn tượng về em, em là…”
Tôi từ tốn nói: “Tôi là bạn cùng phòng của Mặc Hồ Lô.”
Khi nhắc đến Mặc Hồ Lô, mặt hiệu trưởng có phản ứng co giật rõ rệt.
Tôi cảm thấy mình đã đúng.
Hiệu trưởng đẩy cặp kính lên, hỏi: “À, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, em đến đây làm gì?”
Vừa nói chuyện, tôi vừa giả vờ không chú ý, tay đút vào túi, ấn nút gọi đã chuẩn bị từ trước.
“À, em sắp đi thực tập, hy vọng thầy có thể giới thiệu cho em một đơn vị tốt, được không ạ?.”
Khi tôi đang nói, trên bàn hiệu trưởng phát ra tiếng rung của điện thoại.
Tôi liếc nhìn, không phải là chiếc điện thoại trên bàn.
Chỉ thấy ông ta mở ngăn kéo, lấy ra chiếc điện thoại bên trong, rồi ấn nút ngắt cuộc gọi.
Sau đó, chiếc điện thoại trong túi tôi cũng ngừng gọi.
Với tâm lý muốn xác nhận một lần nữa, tôi lại bấm gọi thêm lần nữa.
Quả nhiên, chiếc điện thoại mà hiệu trưởng vừa đặt vào ngăn kéo lại rung lên.
Hiệu trưởng khó chịu lập tức ngắt cuộc gọi, và cuộc gọi từ túi tôi cũng dừng lại.
Lúc này, tôi đã chắc chắn rồi.
51.
Nhưng việc xác nhận này cũng chẳng có ích gì, chỉ giúp tôi chắc chắn rằng hiệu trưởng thực sự có liên quan đến việc mua bán bằng cấp.
Và…
Tài khoản ngân hàng mà mỗi tuần đều chuyển tiền cho Mặc Hồ Lô đúng là của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng cất điện thoại vào ngăn kéo rồi nói với tôi: “Chuyện tìm việc, tôi không tiện can thiệp. Nếu ai cũng nhờ hiệu trưởng giới thiệu việc làm, thì uy tín của tôi để đâu? Sau này công việc của tôi sẽ rất khó khăn.”
Nghe xong, tôi giả vờ cười gượng.
“Vâng, đúng rồi ạ, xin lỗi đã làm phiền thầy.”
Vừa nói, tôi vừa cúi chào.
Khi cúi xuống, tôi nhìn thấy khung ảnh trên bàn của hiệu trưởng.
Đó là ảnh gia đình của ông ta.
Hiệu trưởng, vợ ông, con trai cả và một cô con gái nhỏ.
Cô con gái này trông giống hệt cô bé mà Mặc Hồ Lô từng dạy kèm.
…
52.
Sợ mình nhận nhầm, tôi đã quay lại xem lại những ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện từ những năm trước.
Dù xem đi xem lại bao nhiêu lần, tôi vẫn thấy cô bé trong bức ảnh trên bàn làm việc của hiệu trưởng và cô bé mà Mặc Hồ Lô dạy kèm là cùng một người.
Lúc này, tôi chợt nhận ra rằng, cô gái này thực sự là chìa khóa để tôi hiểu rõ sự thật.
Ba năm rồi, tôi lại đăng nhập vào tài khoản WeChat của Mặc Hồ Lô.
Tôi tìm thấy người liên hệ có tên “XX – Gia sư” và gửi một tin nhắn: [Có ở đó không?]
Ở đầu kia, cô bé có lẽ đã sợ hãi, chắc chắn cô ấy biết Mặc Hồ Lô đã chet, vì dù sao cô cũng là con gái của hiệu trưởng.
Một gia sư đã chet lại nhắn tin cho mình, chắc hẳn rất kinh hoàng.
Giống như một cảnh trong phim kinh dị giữa đêm khuya.
Tôi nhìn thấy trạng thái trên WeChat liên tục chuyển đổi giữa “Tên” và “Đang nhập tin nhắn.”
Tôi biết mình đã làm cô ấy hoảng sợ.
…
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.