1.
Khi mới nhập học, tất cả tân sinh viên đều phải làm bài khảo sát tâm lý, câu hỏi cuối cùng là “Bạn hoặc gia đình có ai từng có tiền sử bệnh tâm thần không?”
Thường thì mọi người sẽ trả lời thành thật.
Sau này chúng tôi có hỏi thầy cô, họ nói rằng bạn học t//ự t//ử đó đã khai báo chính xác thông tin.
Cậu ấy bị trầm cảm mức độ trung bình.
Ở đây, chúng tôi gọi cậu là “Mặc Hồ Lô” (Bí ẩn, khó đoán), đây là biệt danh mà mọi người trong ký túc xá đặt cho cậu.
Việc đặt biệt danh không phải để trêu chọc, mà trong ký túc xá nam sinh ở đại học, mọi người đều có biệt danh, thường là do những trò đùa không thực tế.
2.
Trong ký túc xá, chúng tôi nhận thấy Mặc Hồ Lô thường xuyên uống thuốc.
Sau này mới biết đó là thuốc “Paroxetine Hydrochloride”, loại thuốc chuyên trị bệnh trầm cảm.
Mỗi vỉ thuốc Paroxetine Hydrochloride có mười viên, mỗi viên có một đường rãnh ở giữa để bẻ đôi, chúng tôi thường thấy Mặc Hồ Lô uống khoảng 1.5 viên.
Lúc đó là học kỳ hai của năm nhất, khi chúng tôi vừa tan học buổi tối về phòng, không thấy cậu ấy đâu, chỉ thấy trên bàn có một vỉ thuốc đã hết.
Sau này khi nhớ lại chuyện này, tôi và mấy người bạn cùng phòng đều nghĩ rằng Mặc Hồ Lô đã uống hết toàn bộ thuốc vào đêm đó, hoặc có thể trước đó cậu ấy đã uống khá nhiều và chỉ vừa hết vào đêm hôm đó.
Đến đây chắc các bạn cũng đoán ra rồi, người t//ự t//ử là bạn cùng phòng với tôi.
3.
Trong phòng có bốn người, ba chúng tôi học cùng lớp, còn Mặc Hồ Lô học lớp khác, nên chúng tôi không rõ tình hình của cậu ấy lắm.
Chỉ biết rằng cậu ấy học rất giỏi, mới học kỳ hai đã trở thành Đảng viên dự bị, luôn được nhận các danh hiệu và phần thưởng.
Hơn nữa, cậu ấy có ngoại hình khá ưa nhìn, không phải kiểu đẹp trai tỏa nắng, mà là vẻ ngoài bình thường nhưng có nước da rất đẹp.
Sau này, đến năm thứ hai sau khi tốt nghiệp, tôi mới biết kiểu đẹp này gọi là ngũ quan đoan chính.
Ngoài việc ít nói, thì cậu ấy là một người hoàn hảo.
Tuy nhiên, cậu ấy không có nhiều bạn bè, ngoài việc ở cùng chúng tôi thì luôn lủi thủi một mình.
Cuối tuần, cậu ấy thường ra ngoài từ sáng sớm đến tối muộn, có khi không về.
Chúng tôi từng hỏi cậu ấy đi đâu, nhưng cậu chỉ cười gượng và nói: “Đi làm thêm.”
Chúng tôi biết gia đình cậu ấy không khá giả, hơn nữa cậu ấy lại thường xuyên phải uống thuốc, nên tiền sinh hoạt không bao giờ đủ.
Vì thế, cậu ấy phải đi làm thêm để kiếm sống.
Học kỳ trước cậu ấy làm việc trong căn tin để trang trải, còn học kỳ sau thì đi làm gia sư.
Do đó, chúng tôi trong phòng đều rất quan tâm và giúp đỡ cậu ấy.
4.
Hôm ấy là thứ sáu, đã hơn mười một giờ đêm, nhưng cậu ấy vẫn chưa về ký túc xá.
Thường thì sau mười giờ, ký túc xá sẽ đóng cửa, và sau mười một giờ thì không thể ra vào nữa.
Chúng tôi nghĩ có lẽ hôm nay cậu ấy lại đi làm thêm.
Vì là tối thứ Sáu, ngày mai không có tiết học, ai cũng muốn ngủ nướng, nên chúng tôi không khóa cửa.
Nếu Mặc Hồ Lô trở về vào ban ngày, cậu có thể tự vào mà không cần phải gõ cửa đánh thức chúng tôi.
Sau đó, mọi người đều lên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, bởi những chàng trai thích vận động luôn có giấc ngủ ngon.
Sáng hôm sau, một người bạn trong phòng bị tỉnh dậy vì buồn tiểu.
Lúc đó, cậu ấy mơ màng, mắt vẫn chưa mở, chỉ đi xuống giường theo cảm giác, mang dép và bước về hướng nhà vệ sinh.
Bỗng vai cậu ấy va vào thứ gì đó, do quá buồn ngủ nên cũng không để ý.
Sau khi giải quyết xong, cậu quay trở lại theo đường cũ, lần này lại đụng vào cái gì đó.
Vừa xong chuyện, ý thức của cậu ấy đã tỉnh táo hơn chút.
Cậu ấy mở mắt nhìn xem mình đã va vào gì, chỉ liếc qua một cái mà hoảng hốt đến nỗi làm đổ cả ghế và kệ giày bên tường.
“Á!”
Tiếng hét của cậu ấy làm chúng tôi giật mình tỉnh dậy.
“Chuyện gì thế?”
Vừa dứt lời, tôi chạm phải ánh mắt của Mặc Hồ Lô đang treo lơ lửng giữa không trung.
Khi ấy, th//i th//ể của cậu đang xoay tròn trong không trung, vừa lúc xoay về phía tôi.
Đôi mắt trợn trừng, chỉ thấy lòng trắng nhìn chằm chằm vào tôi, lưỡi kẹp dưới môi dưới, đầu lưỡi hơi thò ra ngoài.
Cảm giác lúc đó tôi vẫn nhớ rất rõ.
Đầu óc trống rỗng, tim thắt lại, toàn thân run rẩy dữ dội, thở ra vào liên tục, suýt chút nữa tôi đã bị ngạt thở.
Chúng tôi nhìn thấy Mặc Hồ Lô tr//eo cổ dưới quạt trần.
Mọi người nghĩ mà xem, chúng tôi đều là sinh viên đại học, vậy mà bạn cùng phòng lại chet, chet trong lúc chúng tôi đang say ngủ, và ngay bên cạnh chúng tôi.
Cảm giác lạnh gáy ấy, đến giờ nghĩ lại vẫn còn kinh hãi.
Nhớ lại hôm ấy Mặc Hồ Lô chet như thế nào, chúng tôi chỉ có thể phỏng đoán.
Có lẽ là vào lúc rạng sáng, khi chúng tôi ngủ say, cậu ấy trở về ký túc xá, tìm một sợi dây, quấn qua móc sắt treo quạt trần trên tường, rồi tự buộc một cái nút thắt…
5.
Chúng tôi vội vàng mặc quần áo, không ai dám đụng chạm gì đến hiện trường.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi và một bạn cùng phòng ra ngoài gọi quản lý ký túc xá, người còn lại ở lại giữ cho không ai vào phòng, đồng thời gọi điện báo cho thầy cố vấn.
Trên đường đi, luôn có người hỏi chúng tôi:
“Có người chet thật à? Thật sự có người chet à?”
“Nghe nói là tr//eo cổ chet, có thật không?”
Mặc dù bình thường tôi luôn nói mấy từ như “chet”, “giet”, nhưng khi thực sự thấy người chet, tôi vẫn cảm thấy sợ hãi.
Vì thế chúng tôi giữ im lặng, không nói gì.
Nếu gặp người quen hỏi, chúng tôi sẽ mắng mỏ:
“Chuyện nghiêm trọng như vậy thì ngậm miệng lại đi! Tích chút đức đi!”
…
Chúng tôi chạy nhanh đến tìm dì quản lý ký túc xá, kể rõ sự việc.
Dì quản lý nghe xong cũng sợ hãi, tay run rẩy đặt lên ngực, không muốn cùng chúng tôi quay lại, cứ trốn tránh mãi.
Cuối cùng, thầy cố vấn đến, dì quản lý mới miễn cưỡng đi theo.
…
Sau khi xem xét hiện trường, thầy cố vấn thấy sự việc quá nghiêm trọng, nên gọi thêm cấp trên đến.
Lãnh đạo xem xong lại gọi thêm lãnh đạo cấp cao hơn.
Cuối cùng, hiệu trưởng, bí thư trường và bí thư khoa đều đến.
Hiệu trưởng vừa đến đã hỏi chúng tôi: “Chuyện này không nói với ai khác chứ?”
Tôi lắc đầu.
“Không, chúng em liên lạc với thầy cố vấn ngay từ đầu.”
Hiệu trưởng gật đầu.
“Tốt lắm.”
Sau đó, hiệu trưởng cùng trưởng phòng hậu cần vào phòng ký túc xá, còn bí thư khoa và bí thư trường thì đưa chúng tôi ra hành lang để hỏi chuyện.
6.
Bí thư khoa: “Cậu ta chet lúc nào?”
Tôi: “Không biết, chúng tôi đi ngủ lúc 11 giờ tối qua, sáng dậy thì phát hiện cậu ấy… đã chet.”
Bí thư khoa: “Một người sống sờ sờ ngay bên cạnh ba người các cậu tự tr//eo cổ chet mà các cậu không phát hiện ra sao?”
Một bạn cùng phòng đáp: “Chúng tôi ngủ rất say, không chú ý.”
Bí thư khoa: “Có phải các cậu thấy không ưa cậu ta rồi giet cậu ta không?”
Nghe xong tôi tức giận, liền quát: “Đừng sỉ nhục người khác như vậy! Chúng tôi có mối quan hệ rất tốt với cậu ấy!”
Bí thư trường cũng nói với bí thư khoa: “Lão Vương, làm việc phải nghiêm túc một chút, đừng tùy tiện nghi ngờ nhân phẩm của sinh viên trường mình.”
Sau đó, bí thư trường hỏi chúng tôi: “Tối qua cậu ấy cũng ở phòng ngủ à?”
Tôi đáp: “Không, lúc chúng tôi lên giường đi ngủ vào lúc 11 giờ, cậu ấy chưa về phòng. Chúng tôi có gọi điện và nhắn tin cho cậu ấy nhưng không thấy trả lời. Chúng tôi lo rằng cậu ấy sẽ về sớm vào sáng hôm sau nên không khóa cửa.”
Nói xong, tôi đưa bí thư trường xem lịch sử trò chuyện và cuộc gọi.
Bí thư trường cầm lấy điện thoại của tôi, không chỉ xem tin nhắn ngày hôm qua mà còn xem những tin nhắn từ vài ngày trước.
Nhưng cũng không có gì đáng xem, mấy ngày trước toàn là những tin nhắn như mua cơm, mua nước, và rủ nhau chơi game.
Bí thư trường xem một lúc, cảm thấy không có gì, rồi trả lại điện thoại cho tôi.
Sau đó hỏi: “Cậu ấy có gì đặc biệt không?”
Tôi đáp: “Cậu ấy không cùng lớp với chúng tôi, cậu ấy không hòa hợp với các bạn trong lớp của mình. Cậu ấy có uống thuốc, chính là thuốc trên bàn kia.”
Bí thư khoa nghe vậy, cũng vào phòng ngủ, chưa đầy một phút đã ra ngoài và nói với bí thư trường: “Viên nén hydrochloride paroxetine, là thuốc chống trầm cảm, học sinh này bị trầm cảm.”
Nghe xong, bí thư trường dường như đã có quyết định trong lòng, cùng bí thư khoa gật đầu với nhau.
Bí thư khoa nói: “Có trầm cảm, chắc là t//ự s//át rồi.”
Bí thư trường nói với chúng tôi: “Mấy ngày tới, các cậu ở tạm nhà khách. Đồ đạc trong phòng tạm thời không được động vào. Một lát nữa cảnh sát đến, hỏi gì thì trả lời như bây giờ.”
Khi biết cậu ấy bị trầm cảm, chúng tôi rất ngạc nhiên, nhưng phần nào cũng cảm thấy nhẹ nhõm, như thể cuối cùng đã rửa sạch được sự nghi ngờ.
Nhưng rồi lại nghĩ, cảm thấy sợ hãi.
Từ khi chúng tôi phát hiện ra th//i th//ể của cậu ấy đến bây giờ đã hơn một giờ đồng hồ.
Cậu ấy vẫn tr//eo lơ lửng ở đó, không ai nghĩ đến việc đưa cậu ấy xuống.
7.
Đúng lúc đó, hiệu trưởng và trưởng phòng hậu cần bước ra từ phòng ngủ, mặt ông ấy không tốt, nhìn qua bí thư trường và hỏi: “Có nên báo cho các đồng chí ở đồn công an không?”
Bí thư trường gật đầu, “Có thể báo rồi, thế này nhé, chúng ta sẽ xem camera giám sát trước, nếu không có vấn đề gì thì mới mời các đồng chí công an tới.”
Thật lòng mà nói, khi nghe đoạn đối thoại này, trong lòng tôi đầy khinh miệt.
Không lạ gì khi có ai đó đến kiểm tra camera thì họ lại nói camera bị hỏng, đang sửa chữa.
Chắc là đã xóa hết nội dung camera rồi, chẳng còn gì để cho người khác xem, chỉ có thể nói dối.
Sau đó, hiệu trưởng, trưởng phòng hậu cần, trưởng phòng bảo vệ, bí thư khoa, và giảng viên, tổng cộng năm người dẫn chúng tôi đến phòng giám sát.
Còn những lãnh đạo khác thì đi làm gì tôi cũng không rõ.
Thật lòng mà nói, dù bây giờ là ban ngày, nhưng những hình ảnh trên camera giám sát vẫn để lại trong mỗi người chúng tôi một ấn tượng không thể nào quên…
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.