19.
Lần trước cùng cẩu hoàng đế đi dạo phố là lần trước.
Khi đó hắn chưa phải hoàng đế, ta chưa phải quý phi.
Tên cẩu thái tử chỉ vào một dãy cửa hàng trên phố Chu Tước, hào hứng vẽ ra một cái bánh to tròn:
“Khi bổn cung làm hoàng đế, tất cả những thứ này sẽ là của Thu Nhi! Thu Nhi thích gì bổn cung sẽ mua cho!”
Nhà ai có thái tử động một tí là nhắc chuyện làm hoàng đế chứ.
May mà tiên đế chỉ có mỗi một đứa con trai cưng, ngày nào cũng nghĩ tới chuyện truyền ngôi cho hắn rồi rút lui.
Nếu là nhà vua khác, chắc đã phế truất hắn ngay trong đêm rồi.
Sau đó tên cẩu thái tử biến thành tên cẩu hoàng đế, hàng ngày bận rộn với chính sự.
Từ khi ta vào cung làm quý phi thì chẳng ra ngoài dạo phố nữa.
Ôi, nói nhiều chỉ toàn nước mắt, chuyện xưa không đáng nhắc lại.
Cẩu hoàng đế cứ bắt ta khoác tay hắn: “Trẫm… ta thấy những phu quân khác đều dẫn phu nhân đi dạo phố như vậy.”
“Chúng ta chưa đến mức phu quân và phu nhân đâu.”
Ta cố ý chọc tức hắn, chớp mắt: “Ta là thiếp của phu quân mà.”
Cẩu hoàng đế lập tức cứng đờ.
Hỏi ta nhỏ nhẹ: “Thu Nhi thật sự rất để ý sao? Cả trái tim và con người phu quân đều là của Thu Nhi mà.”
Ta cười gượng: “Không để ý, sao lại để ý chứ.”
[Để ý lắm! Nghe rõ chưa ta để ý lắm!
[Nhưng hoàng hậu là tỷ muội tốt của ta, thôi vậy.]
20.
Các cửa hàng trong kinh thành đều bán những kiểu dáng thịnh hành nhất hiện tại.
Cẩu hoàng đế hỏi ta thích cái nào.
[Thích hết, cái nào cũng muốn.
[Nhưng ta không nói đâu, ngươi phải chủ động mua cho ta.]
Cẩu hoàng đế hào phóng rút ra một xấp ngân phiếu: “Lấy hết!”
Chủ tiệm vừa thu tiền vừa cười đến nỗi mặt sắp nứt ra: “Công tử đối xử với phu nhân tốt quá.”
Cẩu hoàng đế lập tức đắc ý, còn nhướn mày với ta nữa chứ.
Ta giả vờ yếu ớt dựa vào người hắn, che nửa mặt nói: “Tỷ phu chỉ đưa muội ra ngoài, chẳng bao giờ đưa tỷ tỷ đi cả, nếu tỷ tỷ biết được lại phạt muội mất.”
Tay đang đếm ngân phiếu của chủ tiệm run lên.
Có lẽ chưa từng thấy ai trơ trẽn đến vậy.
Ta suýt bật cười, càng diễn hăng hơn: “Thật muốn thời gian dừng lại ở giây phút này, như vậy muội có thể mãi mãi có tỷ phu.”
Ai ngờ cẩu hoàng đế ôm ta vào lòng, cúi xuống nói bên tai ta: “Tỷ phu mãi mãi là của em.”
Giọng không to, nhưng đủ để người xung quanh nghe thấy.
Tất cả mọi người đều dỏng tai lên, lại phải làm ra vẻ thờ ơ.
Cẩu hoàng đế sai người mang hết đồ ta mua đi, khi rời khỏi cửa hàng còn nói thêm một câu:
“Tỷ phu về sẽ bỏ tỷ em ngay, rồi cưới em nhé?”
“Vậy muội tiêu nhiều tiền của tỷ phu một chút cũng không quá đáng nhỉ?”
Thế là ta kéo tỷ phu mua sạch cả con phố Chu Tước.
Mỗi cửa hàng đều lưu lại hình ảnh tỷ phu trả tiền.
21.
Dạo phố xong tên cẩu hoàng đế kéo ta đến lầu Quan Hải ăn cừu nướng nguyên con.
Lầu Quan Hải trước đây không gọi là Quan Hải, chủ quán đào một cái ao nhỏ ở sân sau lầu Quan Hải.
Trên đó cắm một tấm biển, viết: [Biển.]
Thế là mới đổi tên thành lầu Quan Hải.
Ba chữ Quan Hải Lâu này còn do chính tay tên cẩu hoàng đế đề, người thường không đọc được.
Cẩu hoàng đế nhẹ nhàng gặm một cái đùi cừu nướng, mắt nhìn ta đắm đuối.
Hắn nói hắn đang hồi tưởng quá khứ: “Nghĩ lại năm xưa ta gặp nàng chính là ở đây.”
Đúng vậy, năm đó ta bốn tuổi, tên cẩu hoàng đế năm tuổi.
Ta đang gặm đùi cừu còn hắn đang nhìn ta gặm đùi cừu.
Ngày hôm sau hắn đã lạm quyền, đưa ta vào cung làm bạn đọc của hắn.
Ban đầu ta không muốn đi, nhưng hắn lừa ta rằng đùi cừu nướng trong cung thơm ngon hơn.
Vào cung rồi ta mới phát hiện trong cung căn bản không có đùi cừu nướng.
Đồ chó từ bé đã biết lừa người!
Ta trừng mắt nhìn hắn: “Nếu biết sớm sẽ gặp ngươi, có nói gì ta cũng không đến ăn đùi cừu nướng.”
[Ăn một cái đùi cừu nướng mà bán luôn cả mình.
[Ai thiệt hơn ta chứ.]
Ai ngờ đoạn tâm sự này lại bị cẩu hoàng đế nghe thấy.
Trên xe ngựa về cung hắn ôm ta mơn trớn hồi lâu: “Ái phi, trẫm sẽ không để nàng thiệt thòi đâu.”
[Được rồi, cảm ơn, có thể buông ta ra không?]
22.
Cung nữ để cửa mở cho ta và tên cẩu hoàng đế.
Nhưng tên cẩu hoàng đế không chịu đi, hắn cứ nhất định đòi bay trên mái nhà, dẫn ta trèo tường vào.
Còn đụng mặt với binh sĩ canh gác trên tường thành.
Nếu tên lính kia không kịp thu hồi trường thương, ta và tên cẩu hoàng đế đã bị xâu thành một xiên rồi.
Ta vẫn còn sợ hãi, túm lấy tai hắn lôi xuống đất.
Đi được một lúc thì phát hiện không ổn, lạc đường rồi!
Vừa nãy tên cẩu hoàng đế đã cho ám vệ về nghỉ ngơi hết, giờ đứng ở ngã tư, đắm chìm trong suy tư.
“Trẫm nhớ là con đường lát sỏi này…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Bệ hạ nói vậy thì đúng rồi.” Ta, mỉm cười.
[Ngươi chỉ nhớ đường từ Cần Chính điện đến cung của ta thôi phải không.
[Không được thì thêu bản đồ hoàng cung lên áo đi.]
Nghe vậy, cẩu hoàng đế thật sự cúi đầu nhìn áo mình.
Nửa canh giờ sau, ta và cẩu hoàng đế quay lại lần thứ ba, tiếp tục đứng ở ngã tư, chìm trong suy tư.
“Bệ hạ, đi con đường gạch đỏ này đi.”
[Màu đỏ may mắn, đánh cược một phen.]
Cẩu hoàng đế gật đầu, nắm tay ta đi lên con đường gạch đỏ.
Nhưng cũng chẳng ai bảo chúng ta, cuối con đường đỏ là màu xanh…
“Sơn ca ca, muội nhớ huynh quá.”
Giọng nữ kiều diễm vang lên từ trong đình bên hồ.
Ta và cẩu hoàng đế nhìn nhau, đồng thời đồng tử giãn ra, giọng này…
23.
Là Liễu Chiêu nghi!
24.
Quá kích thích, ai hiểu được chứ.
Nửa đêm cùng cẩu hoàng đế chứng kiến hắn bị cắm sừng.
Ta liếc nhìn cẩu hoàng đế: “Bệ hạ, thần thiếp đột nhiên bị mù, thần thiếp chẳng thấy gì cả.”
[Xong rồi, đụng phải bí mật hoàng gia.
[Ta không bị diệt khẩu chứ.]
Trong đình vang lên tiếng xột xoạt, hình như có người đi ra.
Vào thời khắc quan trọng này, cẩu hoàng đế ôm ta xoay người núp sau tảng đá núi giả.
[Suýt nữa, suýt nữa bị phát hiện rồi.
[Phải nói, thân thủ cẩu hoàng đế cũng khá đẹp đấy.]
Ta cùng hắn lén lút trốn sau tảng đá giả sơn, nhìn Liễu Chiêu nghi và người đàn ông tên Thôi Sơn tình tứ một lúc lâu, hai người mới lưu luyến chia tay.
Thôi Sơn cứ ba bước lại ngoái đầu, Liễu Chiêu nghi nước mắt rơi lã chã.
[Cũng cảm động đấy, hai người mau ăn chút gì đi, chẳng còn mấy ngày nữa đâu.]
Tâm lý cẩu hoàng đế đặc biệt tốt.
Chiếc sừng xanh đã đội lên mặt rồi, hắn vẫn có thể bình tĩnh nắm tay ta đi về Tú cung.
Đúng vậy, nhờ có Liễu Chiêu nghi, cuối cùng chúng ta cũng tìm được đường.
25.
Có lẽ bị Liễu Chiêu nghi làm tổn thương.
Cẩu hoàng đế lại không làm người nữa, đắm chìm trong việc hành hạ ta.
Còn cứ muốn hỏi ta: “Ái phi, nàng có yêu trẫm không?”
Ta không hiểu lắm tại sao hắn cứ khăng khăng với câu hỏi ngu ngốc này.
Nhưng là một quý phi, ta vẫn có tố chất cơ bản: “Thần thiếp yêu chết bệ hạ rồi.”
[Yêu cái đầu xanh rì của ngươi.
[Yêu cái kiểu ngươi suốt ngày làm trò hề.]
Mắt hắn tối sầm lại, ta, nguy to!
Lại là một ngày không thể ngồi thẳng lưng.
Đêm khuya ta mơ thấy mình biến thành một con chó nhỏ yếu ớt, cẩu hoàng đế biến thành một con chó to hung dữ.
Đuổi ta suốt mười con phố, ngậm ta về ổ của hắn.
Đến nửa đêm ta lại mơ thấy Liễu Chiêu nghi nắm tay Thôi Sơn đến trước mặt cẩu hoàng đế, ngẩng cổ nói to: “Thần thiếp ngoại tình rồi! Khuyên bệ hạ đừng không biết tốt xấu, mau thành toàn cho chúng thần!”
Cẩu hoàng đế hừ lạnh một tiếng, rút từ đế giày ra một con dao găm, nhảy lên tại chỗ, chém chết cả hai.
Ta bị dọa tỉnh giấc.
Tỉnh dậy ta chợt nhớ ra, kiếp trước trước khi ta chết, Liễu Chiêu nghi đột tử.
Không phải cẩu hoàng đế giết người diệt khẩu đấy chứ?
Không được, Liễu Chiêu nghi là tỷ muội tốt của ta.
Ta phải cứu nàng.
26.
Làm sao cứu là một vấn đề.
Cuối cùng ta chọn cách đơn giản nhất, lén lút đưa nàng ra khỏi cung!
Đến lúc đó cẩu hoàng đế chắc chắn sẽ tiếc tiền không thuê người đuổi theo nàng.
Trời nam biển bắc, muốn trốn đi đâu chẳng được!
Vì vậy ta nhân lúc cẩu hoàng đế đi chầu, lẻn vào kho riêng của hắn lấy trộm một xấp ngân phiếu mệnh giá lớn.
Dù gì cũng không thể để tỷ muội tốt khổ được.
Khi ta xông vào cung của Liễu Chiêu nghi, nàng đang cùng cung nữ ngồi xổm bên lò sưởi nhỏ nướng khoai lang.
Mùi thơm đó, lập tức làm ta thèm chảy nước miếng.
Liễu Chiêu nghi vẫy tay với ta: “Thu à, lại đây ăn cùng chứ.”
Ta lau nước miếng, ngồi xổm bên cạnh nàng, ôm củ khoai lang nướng vàng óng ăn ngấu nghiến.
“Thu à, nàng nói nếu ta gặp được tình yêu đích thực thì phải làm sao?” Liễu Chiêu nghi ăn xong, tìm chuyện để nói.
“Còn làm sao nữa, dĩ nhiên là – chiếm lấy!”
Liễu Chiêu nghi gật đầu trầm ngâm: “Không hổ danh là tỷ muội của ta, nói quá có lý, à ngươi yên tâm, không phải Tạ Tư Thâm cái tên chó đó đâu, ngoài ngươi ra chẳng ai thèm nhìn hắn.”
[Ta biết, người ngươi thích là Thôi Sơn.
[Tuy kém cẩu hoàng đế một chút, nhưng cũng là mỹ nam tử rồi.]
Liễu Chiêu nghi không đồng ý, nàng nói rõ ràng Thôi Sơn đẹp trai hơn.
Ta lập tức tranh cãi sôi nổi với nàng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.