1.
Tôi là một cô gái được chị bảo bọc.
Cha mẹ tôi kết hôn vì lợi ích thương mại, không hề có chút tình cảm nào và mỗi người đều có tình nhân riêng bên ngoài.
Sau khi sinh chị tôi, họ bị các bậc trưởng bối trong nhà ép phải sinh thêm một cậu con trai để kế thừa gia nghiệp.
Điều khiến họ thất vọng là, đứa con thứ hai vẫn là con gái.
Vì vậy, khi tôi chào đời, cha mẹ thậm chí không thèm nhìn tôi một cái mà lập tức mỗi người rời đi một ngả.
Chính chị tôi là người đã nuôi nấng tôi khôn lớn.
Khi đó chị tôi mới tám tuổi, nhưng đã gánh vác trách nhiệm của cha mẹ.
Chị tự tay pha sữa bột cho tôi.
Mỗi tối kể chuyện cổ tích trước khi ngủ cho tôi.
Khi tôi vào mẫu giáo, chị luôn đích thân đưa đón tôi bất kể mưa nắng.
Bảo mẫu Lưu mỗi lần nhớ lại đều xúc động nói:
“Nhị tiểu thư mà khóc, người khác đều bó tay, chỉ có đại tiểu thư mới dỗ được thôi!”
Có lẽ là vì phải gánh chịu một cặp cha mẹ vô trách nhiệm như vậy, chị tôi từ nhỏ đã vô cùng trưởng thành và đáng tin cậy, rất được lòng các bậc trưởng bối hai bên.
Vì thế, chị chưa đến tuổi trưởng thành đã vào công ty rèn luyện, thành tích xuất sắc, nhanh chóng đứng vững trong sự nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp đại học, chị tôi chính thức tiếp quản tập đoàn.
Còn tôi lại là hình mẫu đối lập với chị.
Một cô tiểu thư nhà giàu điển hình, ăn chơi hưởng lạc, không chịu học hành, đam mê người mẫu nam, chẳng khác nào một kẻ ăn hại.
Mọi người gọi tôi là: “Nhị tiểu thư vô dụng, cả đời chỉ biết ăn bám chị gái.”
Tôi thì chẳng quan tâm, thậm chí còn thấy hãnh diện.
Tôi có chị gái nuôi tôi, các người có không?
Ghen tị thôi mà.
Khi chị bất ngờ hỏi tôi có muốn kết hôn vì lợi ích gia đình không, tôi đồng ý ngay không chút do dự.
Ngược lại, chị lại nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
“Không phải em nói cả đời này cũng không muốn kết hôn sao?”
Tôi chỉ cười hờ hững: “Đến tuổi rồi, tự nhiên lại muốn thôi.”
Thật ra không phải vậy.
Nhưng tôi biết, nếu chị đã hỏi như vậy, chắc chắn phải có lý do của chị.
Kết hôn vì lợi ích gia đình thôi mà, chỉ cần giúp được chị, tôi đều không bận tâm.
Dù sao thì cuối cùng cũng giống như cha mẹ tôi, mỗi người sống cuộc đời riêng, không ai can thiệp ai, cuộc hôn nhân chỉ là hình thức.
Khi biết đối tượng kết hôn là Ôn Sơ An, tôi lại càng hài lòng hơn.
Bởi vì cả hai chúng tôi đều là những công tử tiểu thư ăn chơi khét tiếng trong giới.
Mỗi ngày anh chìm đắm trong rượu chè, bạn bè lố nhố cả đám.
Tôi là khách quen ở các quán bar, gọi người mẫu nam không biết bao nhiêu lần.
Ở một góc độ nào đó, tôi thấy chúng tôi cũng khá xứng đôi.
2.
Cuộc sống sau hôn nhân quả thực giống hệt như tôi nghĩ.
Ôn Sơ An chủ động chuyển sang phòng ngủ phụ, ngày nào cũng không về nhà, chẳng khác nào đã chết.
Kiểu sống nước sông không phạm nước giếng này rất hợp ý tôi, cũng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tại một quán hội sở.
Cô bạn thân Thẩm Vãn nghe tôi kể về cuộc sống hôn nhân nhàm chán, liền cười ngã ra ghế sofa.
“Cậu biết người ta gọi hai người là gì không?”
Tôi có chút tò mò: “Gọi là gì?”
“Cặp đôi ngốc nghếch! Ha ha ha ha…”
Tôi: “…”
Nhẹ nhàng đảo mắt một cái đầy duyên dáng.
Thẩm Vãn cười thêm nửa ngày mới ôm eo ngồi thẳng dậy.
“Cậu nói xem, cậu suốt ngày giả làm nữ hoàng hộp đêm, kết quả là đến môi còn chưa hôn đã trực tiếp kết hôn, nghe có hợp lý không?”
Tôi nhấp một ngụm rượu, cười cười.
“Không phải cậu biết tình cảnh của mình rồi sao?”
Vì cặp cha mẹ đó, từ nhỏ tôi đã không tin vào tình yêu và hôn nhân.
Cũng chẳng muốn yêu đương, càng không muốn kết hôn.
Nhưng sinh ra trong hào môn, cuộc đời vốn dĩ không thể tự do làm chủ.
Vì thế, tôi ngày ngày lượn lờ ở các quán bar, hội sở, cố ý tạo dựng hình ảnh một nhị tiểu thư phóng đãng.
Chỉ để những kẻ có ý đồ với tôi phải e ngại mà rút lui.
Dù sao cũng chẳng có gia tộc nào muốn tự mình chuốc lấy rắc rối cả.
Chị tôi chưa bao giờ can thiệp vào việc này, chúng tôi đều ngầm hiểu ý nhau.
Thẩm Vãn thở dài một tiếng.
“Mình chỉ thấy hơi buồn cho cậu thôi, Uyển Uyển, đừng quá bi quan. Cậu nhìn mình với Lục Thành không phải rất tốt sao?”
Tôi nhướng mày: “Dừng lại, đồ cuồng khoe chồng!”
Người ta thường nói giới hào môn không có tình yêu thật sự.
Nhưng Thẩm Vãn và Lục Thành lại là một ngoại lệ.
Dù cũng là hôn nhân thương mại, nhưng Lục Thành luôn coi Thẩm Vãn như báu vật mà bảo vệ, đúng chuẩn một người chồng mẫu mực không chê vào đâu được.
Ban đầu, Thẩm Vãn cứ nghĩ anh ta chỉ đang diễn, nhưng lâu dần lại bị cảm động.
Mãi sau này cô ấy mới biết, hóa ra Lục Thành đã thầm yêu cô ấy từ rất lâu.
Cầm đúng kịch bản “cưới trước yêu sau,” hai người họ ngọt ngào đến mức làm người khác chua cả răng.
Là bạn, tôi thật lòng mừng cho cô ấy.
Thẩm Vãn bị tôi trêu đến đỏ cả mặt, cô ấy liếc nhìn điện thoại rồi lập tức trợn tròn mắt.
“Chết rồi, mười hai giờ rồi! Giờ giới nghiêm của nhà mình là mười một rưỡi, chết chắc, Lục Thành đang trên đường tới rồi!”
Cô ấy cuống cuồng cầm túi chuẩn bị rời đi.
Tôi muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Kết hôn rồi mà còn có giờ giới nghiêm, thế này thì đáng sợ quá.
Đúng lúc này, một bóng người quen thuộc đẩy cửa bước vào.
Quả nhiên là Lục Thành.
Ánh mắt anh ta tối sầm lại, dừng trên người Thẩm Vãn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCô ấy theo phản xạ rùng mình một cái.
“Chồng à, nghe em giải thích, Uyển Uyển mới kết hôn nên hơi căng thẳng, bảo em ở lại tâm sự cùng cô ấy!”
Tôi: ?
Không phải chính cô ấy nằng nặc đòi nghe tôi tám chuyện à?
Cô ấy điên cuồng nháy mắt ra hiệu với tôi, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Lục Thành cười rất dịu dàng.
“Vậy bà xã, giờ có thể về nhà chưa?”
Thẩm Vãn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, lập tức chạy tới nắm lấy tay anh ta.
Anh ta véo nhẹ eo cô ấy, ghé sát tai thì thầm gì đó, mặt cô ấy ngay lập tức đỏ bừng như tôm luộc.
Tôi lắc đầu, mặc niệm ba giây cho cô ấy.
Tối nay chắc eo cô ấy khó mà giữ được rồi.
Trước khi đi, Lục Thành liếc nhìn tôi một cái.
“Tôi gọi Ôn Sơ An tới đón cô nhé?”
Tôi thản nhiên nói: “Không cần đâu, nhà chúng tôi không có quy định giờ giới nghiêm.”
Anh ta khẽ cong môi, không nói gì thêm.
Nhưng nụ cười ấy lại mang theo một chút sâu xa mà tôi không tài nào hiểu nổi.
3.
Sau khi họ rời đi không lâu, một nhân viên phục vụ bước vào đưa cho tôi một chai rượu.
Tôi không để ý, nghĩ rằng đó là do Thẩm Vãn gọi từ trước.
Kết quả, vừa uống một ly, đầu óc tôi bắt đầu choáng váng.
Nhận ra điều bất thường, tôi vội vàng gọi điện cho chị tôi.
Cơ thể ngày càng trở nên nóng rực, tôi phải tự véo vào đùi để giữ cho mình tỉnh táo.
Khi điện thoại được kết nối, tôi lập tức nói nhanh tình hình.
“Chị, hình như em bị người ta bỏ thuốc, phòng bao 301 ở hội sở, mau tới đón em.”
Đúng lúc đó, có người đẩy cửa bước vào.
Tôi bấm tắt âm thanh, giấu điện thoại dưới gầm sofa.
Anh ta tiến lại gần, tôi nhận ra đó là người phục vụ vừa rồi.
Tôi cố giữ bình tĩnh, mở miệng hỏi: “Anh là ai?”
Anh ta bật cười, từ từ ngẩng đầu lên.
Không ngờ lại là anh ta!
“Kiều Uyển, còn nhớ tôi không?”
Cơ thể tôi đã bắt đầu mềm nhũn, nhưng vẫn cố giữ vững tinh thần, cười lạnh một tiếng.
“Thì ra là anh, sao nào, định báo thù tôi à?”
Anh ta bước đến gần hơn, cúi xuống nhìn tôi từ trên cao, nụ cười mang theo sự tàn nhẫn.
“Nhớ là tốt rồi, tôi chỉ sợ cô quên, như thế việc báo thù sẽ chẳng còn thú vị nữa.
“Lúc ép tôi phải thôi học, cô có bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay rơi vào tay tôi không?
“Loại thuốc này tôi đã phải mất rất nhiều công sức mới có được. Cô đoán xem, khi người ta nhìn thấy nhị tiểu thư cao ngạo của Kiều gia giống như một con chó cái bị tôi đè xuống, họ sẽ có biểu cảm như thế nào?”
Tôi siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lẽo.
“Lý Bân, anh vẫn bỉ ổi như trước đây!”
Lý Bân từng là học sinh thể thao được tuyển thẳng vào trường cấp ba của chúng tôi.
Anh ta bị người khác xúi giục lao vào phòng phát thanh để tỏ tình với tôi, làm ầm ĩ đến mức cả trường đều biết.
Sau khi tôi từ chối, anh ta giận dữ tung tin đồn bậy bạ để bôi nhọ danh tiếng của tôi.
Hôm sau, bàn ghế của tôi đầy những lời lẽ tục tĩu, mọi người đều chờ xem tôi mất mặt.
Nhưng tôi không hoảng hốt, bình tĩnh chụp lại bằng chứng và báo cảnh sát.
Những người tham gia lập tức tái mặt, đồng loạt đổ hết tội lên đầu Lý Bân.
Anh ta bị xử lý bằng cách buộc thôi học.
Nhưng tôi không để bất kỳ ai thoát tội, chị tôi càng không cho phép chuyện này dễ dàng qua đi.
Chị yêu cầu hiệu trưởng tìm ra tất cả những người liên quan, bắt họ công khai xin lỗi tôi và ghi lỗi vào hồ sơ.
Đừng quên, nhà tôi đã tài trợ cho trường vài tòa nhà.
Chưa đến một buổi chiều, họ chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi trước mặt tôi.
Dù sao, muốn hủy công ty của nhà họ, với chị tôi mà nói chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Không ngờ, Lý Bân lại chờ tôi ở đây…
…
Có lẽ không ngờ tôi vẫn còn cứng miệng, gân xanh trên trán anh ta giật liên hồi, ánh mắt càng thêm hung hãn.
“Con đĩ này, rơi vào tay tao rồi, để xem lát nữa mày có còn dám lớn tiếng nữa không?”
Anh ta vừa nói vừa bắt đầu tháo thắt lưng, tôi lặng lẽ siết chặt chai rượu giấu sau lưng.
Tác dụng của thuốc quá mạnh, mí mắt tôi dần nặng trĩu, cơ thể cũng không còn chút sức lực.
Tim tôi chìm xuống.
Đúng lúc này, cánh cửa bị đá tung ra.
Lý Bân bị một cú đấm của anh đập mạnh xuống bàn rượu, động tác vô cùng tàn nhẫn.
Tôi nghe thấy tiếng chai rượu vỡ vụn.
Trong cơn mê man, tôi rơi vào một vòng tay mang theo chút hơi lạnh.
Theo bản năng, tôi vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.
“Uyển Uyển, không sao rồi, đừng sợ.”
Giọng anh khàn khàn, mang theo chút run rẩy của sự sợ hãi.
“Ôn Sơ An, sao lại là anh?”
Anh bế tôi lên theo kiểu công chúa, bất ngờ mất trọng lượng, tôi chỉ có thể ôm chặt lấy anh.
“Em gọi nhầm số, tôi nhận được.”
Tôi cảm nhận được sự cứng đờ và thiếu tự nhiên trong cơ thể anh, liền vô thức thả lỏng tay.
“Xin lỗi, đã làm phiền anh.”
Anh hiếm khi nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị, khóe môi hơi mím lại.
“Kiều Uyển, chúng ta đã kết hôn rồi.”
Tôi chớp mắt, nghĩ một lúc lâu mới hiểu ý anh.
Không nhịn được mà lẩm bẩm trong lòng: chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.