Cuối cùng Lâm Mộng Duy cũng ngây người, cô ta thất thần đứng đờ ra tại chỗ, không biết phải làm gì.
Trước khi đi.
Godzilla còn quay đầu lại, mổ vào mặt Lâm Mộng Duy:
[Chíp chíp chíp!]
[Bố mày nhịn mày lâu lắm rồi đấy nhá! Chị Thần Kim ơi! Đến thợ đào vàng chắc cũng chào thua vì không tìm ra loại ‘vàng’ thuần khiết như chị đâu!]
11
Cuối cùng, Lâm Mộng Duy sụp đổ hoàn toàn.
Nhưng sự trừng phạt mà cô ta đáng phải nhận còn nhiều hơn thế nữa.
Những cư dân mạng đã xem buổi phát sóng trực tiếp, hiển nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cô ta và bắt đầu cuộc chiến chinh phạt “Hắc liên hoa” (hoa sen đen tối).
[Lâm Mộng Duy, sao cô lại không được như vậy chứ? Lúc trước cô dẫn dắt fan đi bôi đen Giang Lệ thì sao không nghĩ đến hậu quả bị vạch trần ngày hôm nay sao! Đáng đời! Tất cả đều do cô tự chuốc lấy!]
[Cười chết mất, fame nào cô cũng vào bú ké, người đàn ông nào cô cũng dám quyến rũ, đúng là như cái túi nilon, rẻ tiền mà còn đa năng, đựng được đủ thứ.]
[Chọc phải Lục Tồn và Giang Lệ, cô coi như đụng phải tường thép rồi đấy~]
Tận dụng lúc độ nổi tiếng đang cao.
Tôi tiện tay đăng tải video năm đó Lâm Mộng Duy đã làm cho Lục Tồn bất tỉnh trong văn phòng, có ý định làm nhục Lục Tồn, lại còn tiện tay lấy trộm Godzilla lên các phương tiện truyền thông lớn.
Video vừa đăng tải, Weibo của tôi và Lục Tồn nổ tung:
[Ối dồi ôi, Lục Tồn à, anh đúng là Thái tử gia thảm nhất trong giới kinh đô này, ăn một hạt thông mà suýt nữa mất cả quần.]
[Đủ rồi Giang Lệ, anh thương tình cho đằng ấy lắm đấy, đằng ấy là rùa ninja à!? Nếu là anh, anh nhất định sẽ cầm dao phay đi chém chết con ả hoa sen độc ác kia!]
Tôi bĩu môi.
Giới giải trí này tôi còn chưa hiểu rõ sao?
Nếu ngay từ đầu tôi tự tiết lộ thân phận, công khai chồng mình là Lục Tồn.
Thì phần lớn mọi người sẽ cho rằng, thành tựu của tôi đến từ Lục Tồn, chứ không phải là nỗ lực của chính tôi.
Tôi muốn khi người khác nhắc đến tôi, họ sẽ gọi là “Giang Lệ”, chứ không phải là cô vợ bé nhỏ của Thái tử gia Kinh Khuyên Lục Tồn.
Thôi, làm công ăn lương thật không dễ dàng gì.
Mọi việc đều phải tính toán trước một bước.
12
Hàng vạn, hàng triệu tài khoản marketing liên tục ra tay dẫn đến kết quả là.
Chỉ trong một đêm.
Lâm Mộng Duy từ vị trí tiểu hoa đán nổi tiếng rơi xuống “thần đàn”, trở thành chuột cống bị mọi người đuổi đánh.
Những chuyện cô ta trước đây bắt nạt người mới ở đoàn phim, giẫm trên đạp dưới, dìm hàng đồng nghiệp, cũng lần lượt bị mọi người phanh phui.
Danh tiếng hôi thối, Lâm Mộng Duy không thể nhận được bất kỳ nguồn tài nguyên nào nữa.
Nghe nói, công ty cô ta đang làm việc còn yêu cầu cô ta bồi thường một trăm triệu tiền phạt vi phạm hợp đồng.
Lâm Mộng Duy bị cấm sóng không nói.
Lục Tồn còn âm thầm nói ra ngoài, công ty nào dám cho cô ta kiếm được một xu thì công ty đó đừng mong tồn tại nữa.
Tuyệt vọng, Lâm Mộng Duy chỉ có thể mong chờ vào việc phát livestream để kiếm tiền.
Nhưng tiếc thay, cư dân mạng không hề mua theo lời cô ta:
[Ôi ôi ôi, đây không phải là chị 80 sao? Vẫn còn gan ra mặt nữa cơ mà! Mau gọi quản trị viên, gọi Thái tử gia! Gọi cả Giang Lệ! Mau đến đóng cửa livestream của chị 80 đi!]
[Cút đi, đồ hoa sen độc ác, người khổ nhất mới là Giang Lệ đấy nhá? Người ta rõ ràng có Thái tử gia chống lưng nhưng chưa bao giờ khoe khoang, sống chân thành chan hoà, kết quả lại bị cô trà xanh này nhiều lần gây khó dễ, dù sao, cuối cùng ai mới là người phải kêu oan chứ?]
[Cô còn nhớ lúc trước cô nói có bí mật muốn nói với mọi người không? Được rồi, bây giờ chúng tôi đều biết rồi, cô không phải người, cô là một con thú.]
Để “ngăn chặn” mọi người tiếp tục bạo lực mạng Lâm Mộng Duy.
Chính quyền nhanh chóng cấm sóng phòng livestream của Lâm Mộng Duy.
Cư dân mạng bắt đầu tò mò, cô ta, người bị cưỡng chế bán nhà và không còn xu nào trong người, sẽ đi đâu đây?
Ngay khi họ đang bàn tán sôi nổi.
Một người lén lút, bấm chuông cửa biệt thự nhà tôi.
Ngoài hàng rào, Lâm Mộng Duy tháo khăn quàng cổ, lộ ra đôi mắt đỏ ngầu.
Có thể thấy, đã rất lâu rồi cô ta không có một giấc ngủ ngon.
“Giang Lệ ơi, tôi biết lỗi rồi, xin lỗi, cô có thể bảo Lục Tồn tha cho tôi một con đường sống không?”
Đôi tay Lâm Mộng Duy tái nhợt, khô khốc, bấu chặt vào song sắt.
Cô ta do dự hồi lâu, cuối cùng quyết quỳ xuống trước mặt tôi:
“Tôi biết trong lòng cô tức giận, hận tôi cũng là điều đương nhiên, xin lỗi cô, mấy năm nay là tôi đã khiến cô chịu nhiều uất ức.”
“Tôi có thể viết giấy nợ cho cô, cô cứ nói đi, cô cần bao nhiêu tiền, sau này tôi kiếm được tiền sẽ từ từ trả cho cô!”
Tôi bình tĩnh lấy điện thoại ra, bấm số 110.
“Alo, chú cảnh sát à, có người đang quấy rối trước cửa nhà tôi…”
Lâm Mộng Duy sợ đến nỗi không kịp nhặt khăn quàng cổ, vội bỏ chạy.
Tôi là người không bao giờ tự làm khổ mình.
Tôi không bao giờ vì lỗi lầm của người khác mà tự trừng phạt bản thân, cũng không bao giờ do dự có nên tha thứ cho người khác hay không.
Sau đó, Lục Tồn nói với tôi.
Lâm Mộng Duy gánh một đống nợ nần, không nhà không cửa.
Thậm chí để trốn chủ nợ, cô ta không tiếc nhảy xuống cống rãnh thối để trốn.
Tôi lướt Weibo trên điện thoại.
Một phút trước.
Một tay săn tin nổi tiếng lại cập nhật một bức ảnh mới——
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLâm Mộng Duy khoác chiếc chăn rách, co ro trong bãi rác, sống lay lắt qua ngày.
Trên tay cô ta còn cầm một ổ bánh mì mốc meo ăn.
Bình luận từ cư dân mạng: [Đây là một bức tranh nổi tiếng thế giới – Hoa sen đen tối nở rộ trong bãi rác.]
13
Lâm Mộng Duy đã nhận được sự trừng phạt xứng đáng.
Còn tôi thì đang nằm trên chiếc xe bảo mẫu sang trọng mà công ty mới trang bị cho tôi, hạnh phúc cười thành tiếng.
Ngoài cửa sổ.
Một chiếc xe Cullinan màu đen khó chịu hú còi một tiếng.
Từ xa, tôi vẫn nghe rõ ràng tiếng lòng của hai cha con họ.
Godzilla: [Ba ơi, sao ba vô dụng thế, mẹ ngồi xe của ba còn chưa vui bằng ngồi xe của người khác nữa kìa.]
Lục Tồn: [Giỏi lắm đấy nhá Godzilla, nhớ kỹ những gì con đã làm hôm nay, những bé chim thích cãi lời ba sẽ mãi mãi không thể biến thành người được.]
Godzilla: [o(╯□╰)o Thật không ạ, con xin lỗi ba.]
[ヽ(*。>Д<)o゜ Ba ơi, mau dạy con biến thành người đi~ Con muốn mặc đồ đôi với mẹ cơ~]
…
Ba năm nữa lại trôi qua.
Cuối cùng Godzilla cũng thành công biến thành người.
Từ một con vẹt Corella tinh nghịch, nghịch ngợm, đã tiến hóa thành một bé gái tuổi đi học tóc buộc hai chùm.
Không biết xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình ở đâu, con bé vừa khóc vừa nài nỉ chúng tôi đổi tên cho con bé thành “Lục Gia Nghi”.
“Mẹ ơi, sao mẹ lại đặt tên con là Godzilla chứ! o(╥﹏╥)o Con có phải là con quái vật xấu xí đâu.”
Tôi ngượng ngùng xoa xoa mũi.
Bởi vì.
Hồi đó, tôi rất khó hiểu về việc mình đẻ ra một quả trứng, kiên quyết cho rằng mình đã đẻ ra một con quái vật, vì vậy trong đầu tôi lóe lên một ý tưởng, đặt tên cho con bé là Godzilla.
Lục Tồn sợ vợ, tất nhiên sẽ không phản bác bất kỳ đề nghị nào của tôi.
…
Godzilla rất hào hứng khi lần đầu tiên trở thành người.
Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên con bé làm là kéo tôi ra ngoài mua sắm.
Vì vậy, trong ba ngày sau đó, bảng xếp hạng tìm kiếm Weibo, không ngoại lệ, đều xuất hiện một từ khóa:
#Thái tử gia Kinh Khuyên Lục Tồn và Ảnh hậu Giang Lệ, giấu kín cư dân mạng có một cô con gái sáu tuổi.
Cư dân mạng khóc lóc thảm thiết:
[CP tôi thích hóa ra từ lâu đã giấu tôi có con rồi, không cho phép những cư dân mạng như chúng tôi làm mẹ đỡ đầu của đứa trẻ! Tình yêu bao nhiêu năm, cuối cùng cũng là chúng ta đã sai rồi!]
Lục Tồn xin lỗi rất nhanh.
Không nói hai lời, anh mở livestream ngay lập tức, hào phóng tặng mười triệu nhân dân tệ làm tiền lì xì, mới có thể dỗ dành được cư dân mạng đang chịu tổn thương.
14
Lục Gia Nghi không phải là người dễ bảo.
Con bé rất nghịch ngợm, thường xuyên gây chuyện ở trường học, thậm chí còn thường xuyên dẫn bạn nam về nhà.
Lục Tồn đánh mắng con bé nhiều lần nhưng vẫn không được, con bé nhất định phải đi trêu chọc những cậu bé ngoan ngoãn nhà khác.
Cho đến một ngày nọ.
Khi con bé học cấp ba, nó đột nhiên khóc lóc chạy về nhà.
“Mẹ ơi, con không muốn đi học nữa đâu.”
“Hôm nay con đã ngửi bạn cùng bàn nam của con rồi, vì con ngửi thấy trên người bạn ấy có mùi thơm rất dễ chịu… Đây là lần đầu tiên con ngửi thấy mùi của người khác nên không tự chủ được mà lại gần…”
“Kết quả là bạn ấy mắng con là lưu manh, nói ghét con cả đời, hu hu hu, xấu hổ quá.”
Nghe xong lời kể lể của Lục Gia Nghi.
Tôi nằm dài trong chiếc võng tre, thong thả dùng ngón chân khẽ huých vào người Lục Tồn một cái.
Lục Tồn cố gắng giữ bình tĩnh, ho khan một tiếng, ra vẻ một người cha già dặn:
“Godzilla à, điều này là bình thường.”
“Ba con cũng từng như vậy mà.”
Lục Gia Nghi sụt sịt:
“Con biết rõ mà ba, mỗi tối ba đều thừa lúc mẹ ngủ say, ôm mẹ rồi ngửi một lúc lâu cơ.”
Lục Tồn nổi giận:
“Đã nói không được lẻn vào phòng của ba mẹ rồi mà!! Con lớn đùng đùng thế này rồi!”
Sau khi hai cha con họ đi rồi.
Đột nhiên tôi cảm thấy trong nhà thoang thoảng mùi tanh.
Tìm kiếm một lúc lâu, ánh mắt của tôi cuối cùng cũng dừng lại ở một chiếc móc khóa hình quả cầu lông màu trắng bên cạnh cặp sách của Lục Gia Nghi.
Không hiểu sao tôi lại đưa mũi ngửi thử.
Xì… Mùi hồ ly nồng nặc.
Sau đó, tôi phát hiện ra một bí mật nhỏ.
Mỗi khi trời mưa gió, sấm sét, bên ngoài hàng rào vườn hoa đối diện với phòng ngủ của Lục Gia Nghi, một con hồ ly trắng hơi hói đầu xuất hiện lúc ẩn lúc hiện.
Vì vậy.
Chiếc móc khóa hình quả cầu lông màu trắng đó là…?
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.