Đoạn ma ma trò chuyện với bà tử mang than, nghe được tin Dương Chi Cẩn đã đính hôn với thiên kim của Bá Dương hầu.
Cô nương họ Lưu này không chỉ có thân phận cao quý, mà còn học vấn uyên thâm, là tài nữ nổi tiếng trong kinh thành, dung mạo cũng đứng hàng nhất đẳng.
“Mọi người đều nói Lưu tiểu thư và Đại công tử nhà chúng ta là trời sinh một cặp, trai tài gái sắc!
“Phu nhân nhà chúng ta vui mừng không xiết, vừa đính hôn đã mời thợ về sửa sang lại viện của Đại công tử, muốn hoàn tất trước Tết.”
Đoạn ma ma tặng cho bà tử một giỏ trứng, bà tử vui vẻ rời đi.
Bà tử vừa đi, Đoạn ma ma quay đầu nhìn ta, thở dài một tiếng.
Lúc ăn tối, bà ấy vẫn không kìm được mà nói: “Đại công tử nửa năm không đến thăm ngươi, bây giờ lại sắp thành thân rồi, ngươi có hài lòng rồi không?”
“Cũng chưa hẳn.” Ta vừa ăn gà nướng vừa nói: “Nếu hắn trả lại khế ước bán thân cho ta, ta mới thật sự hài lòng.”
Đoạn ma ma hừ một tiếng rồi vào phòng.
Bên ngoài truyền đến tiếng cành cây gãy, ta giật mình mở cửa, trên tuyết có dấu chân, nhưng không thấy người.
Chỉ có một giỏ lựu để trước cửa.
Mấy ngày trước ta thèm chua, đòi ăn lựu, Đoạn ma ma không mua được, nên đã hỏi bà tử đến từ đại phủ.
Không ngờ hôm nay đã có người mang đến.
“Ngọt thật!” Một miếng lựu ta ăn vào khiến tinh thần ta phấn chấn hẳn lên.
“Tú Hà.” Vương ma ma trong thôn lảo đảo chạy đến đập cửa, ta mở cửa thấy bà ấy lấm lem bùn đất, giật mình hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao thím lại ngã lấm lem bùn thế này?”
Vương ma ma khóc nói rằng cháu trai nhỏ của bà khi cho bò ăn, bị sừng bò đâm vào bụng.
Bụng bị thủng một lỗ, mời đại phu đến, đại phu nhìn một cái rồi bỏ đi.
“Ta thật sự không còn cách nào khác, Tú Hà cầu xin ngươi đến xem giúp, thím nguyện quỳ lạy ngươi.”
Nửa năm nay ta thường xuyên khám bệnh cho người trong thôn, sau khi bụng lớn, Đoạn ma ma không cho ta ra ngoài nữa, mọi người cũng dần không đến.
“Ngươi đợi ta một lát, ta lấy hòm thuốc.” Ta bỏ quả lựu xuống, cầm hòm thuốc lên và đi
ngay, còn dặn dò…
Phẫu thuật ngoại khoa rất nguy hiểm, ta chỉ có thể cố gắng hết sức.
Và với tình trạng của đứa bé, dù ta có cứu hay không, nó cũng khó mà sống được, không bằng cứ thử chữa trị xem sao.
9
Từ chiều đến nửa đêm, ta làm tất cả những gì có thể, mệt đến mức chân phù cả lên.
Sau một đêm dài, trời sắp sáng thì đứa trẻ bắt đầu sốt cao, điều này không ngoài dự đoán của ta.
Hơn nữa, vết thương của đứa bé, dù ta có cứu hay không, nó cũng khó mà qua khỏi, chi bằng cứ coi như lấy ngựa chết chữa ngựa sống.
“Thiếu thuốc, các ngươi vào thành xem mua được không, không biết có bán không.” Ta viết đơn thuốc và bảo người nhà họ Vương đi mua thuốc.
Người nhà họ Vương vào thành rồi về báo rằng họ đã chạy hơn chục tiệm thuốc và y quán nhưng không nơi nào có thuốc ta cần.
Nhìn đứa trẻ đang sốt cao, ta thở dài.
“Khéo tay mà không có nguyên liệu thì cũng khó làm nên trò, giờ chỉ đành trông vào vận mệnh của đứa trẻ.”
Đột nhiên, có một tiểu đồng từ bên ngoài chạy vào gọi:
“Đây có phải nhà họ Vương không? Thuốc mà các người cần, ta đem tới đây.”
“Sao… sao lại có? Ngươi làm sao có được?” Người nhà họ Vương ấp úng, tiểu đồng liếc nhìn ta, cười nói với người nhà họ Vương: “Việc này các người đừng hỏi nữa, mau cứu người đi.”
Ta cầm lấy thuốc, suy nghĩ một chút. Những vị thuốc này rất quý, trong tiệm thuốc ở kinh thành không có, ta đoán khả năng lớn là chúng được lấy từ ngự dược phòng trong cung.
Người có thể lấy được những vị thuốc này và còn cho người đưa đến tận nơi, chỉ có thể là Dương Chi Cẩn.
Ta lại nghĩ đến những lời ta nói hôm hắn rời đi, tim ta chợt đau nhói.
Ta thức ba ngày liền, đứa trẻ cuối cùng cũng hạ sốt và tỉnh lại.
Người nhà họ Vương cảm tạ không ngớt, danh tiếng y thuật của ta cũng lan xa, nhiều người từ các làng khác cũng đến tìm ta xin chữa bệnh.
Ai ta có thể khám thì ta đều khám.
Đoạn ma ma thấy ta không bị ảnh hưởng đến thai nhi cũng không ngăn cản, bà nói đó là tích đức, sau này Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ cho mẹ con ta.
Sống chung lâu, Đoạn ma ma cũng hiểu tính tình ta, nên không nhắc đến chuyện về phủ nữa. Giờ đây, bà chỉ mong sao thiếu phu nhân tương lai sẽ đối xử tốt với ta.
Tết năm ấy, ta và Đoạn ma ma cùng nhau đón.
Nhưng phủ Dương gia gửi rất nhiều quà đến, phu nhân còn sai nha hoàn thân cận mang cho ta áo mới và trang sức, tùy tùng của Đại công tử, Đông Thanh, cũng mang cho ta phong bao lì xì, bên trong có đến một ngàn lượng bạc.
Ta mừng quýnh.
“Đây là tiền mừng tuổi của người.” Ta dúi cho Đoạn ma ma năm mươi lượng, “Giờ chúng ta là người có tiền rồi.”
Đoạn ma ma không lấy, còn liếc ta một cái: “Ta già rồi, ăn chẳng bao nhiêu mà mặc cũng chẳng cần nhiều, ngươi giữ số tiền đó đi, đường của ngươi còn dài.”
Ta vẫn lén bỏ năm mươi lượng dưới gối của bà.
10
Sau Tết, ngày dự sinh của ta càng lúc càng gần, phu nhân đến thăm một lần, để lại hai bà mụ ở lại.
Không chỉ thế, những gì cần cho đứa trẻ, những thứ ta cần, bà đều chuẩn bị đầy đủ cả.
Đoạn ma ma hỏi phu nhân về ngày cưới của Dương Chi Cẩn.
Phu nhân nhìn ta một cái, cũng không giấu diếm: “Năm nay, mười tám tháng Năm. Nhưng gần đây sức khỏe của thánh thượng không tốt, thái tử quản lý triều chính, hắn cũng bận rộn giúp thái tử, ta đã bảy tám ngày chưa gặp hắn rồi.”
“Đại công tử có tài, bận rộn là tốt, bận rộn là tốt.” Đoạn ma ma cười nói.
Phu nhân gọi ta ra ngoài nói chuyện:
“Ta biết cuối tháng Tư năm ngoái, hắn ở đây một tháng, trong lòng hắn chắc là thích ngươi.
“Hắn là người nghiêm khắc, kiềm chế bản thân giống như phụ thân của hắn, vui buồn không bao giờ hiện lên mặt, nhưng chỉ với ngươi thì khác. Còn ngươi, cũng là người có chủ kiến, có cá tính…
“Đáng tiếc, ngươi xuất thân không đủ, dù thông minh nhưng cũng không thể làm hiền thê của hắn, không thể giúp đỡ hắn. Vậy nên…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa ngắt lời phu nhân, nhắc lại những gì ta đã nói khi rời khỏi Dương phủ.
Phu nhân rất hài lòng với sự biết điều của ta.
“Phu nhân, ta thấy vai của người lệch, sắc mặt khô khan, tóc khô xơ, mạo muội hỏi người, dạo này người có bị táo bón không?”
Phu nhân ngẩn người, bà vú đi theo bên cạnh quở trách ta một câu.
“Thông cả, mọi thứ đều ổn.” Phu nhân ngắt lời bà vú, qua loa đáp vài câu rồi lên xe.
Ta do dự một chút, vẫn nhiều chuyện nhắc nhở bà rằng gần đây không nên uống thuốc bổ, tốt nhất là tìm đại phu khám qua.
Không biết bà có nghe thấy không.
Ta chuyển dạ vào lúc nửa đêm. Chưa sinh con lần nào, biết là đau, nhưng không ngờ lại đau đến thế này.
Nhân lúc còn tỉnh táo, ta lại dặn dò hai bà mụ những điều cần chú ý, rồi bảo Đoạn ma ma giám sát họ.
Nói xong những điều đó, bụng lại đau dữ dội hơn.
Trời gần sáng, sau khi ta kêu la khóc lóc, và trong đầu nguyền rủa Dương Chi Cẩn bằng hàng chục cách chết, cuối cùng con gái ta cũng cất tiếng khóc chào đời.
Đoạn ma ma ôm đứa trẻ định đi ra ngoài, ta gọi bà lại: “Ta còn chưa nhìn mặt con, sao đã bế ra ngoài rồi?”
“Đại công tử đang ở ngoài.” Đoạn ma ma cười nói, “Ngài ấy muốn nhìn tiểu thư, không ra ngoài đâu.”
Ta rất bất ngờ, không ngờ Dương Chi Cẩn lại ở ngoài cửa.
“Đại công tử rất vui mừng, nói rằng tiểu thư giống ngươi, rất xinh đẹp.” Đoạn ma ma cười tít mắt, “Đại công tử trong lòng có ngươi, ngươi không biết đâu, hắn nôn nóng đến mức vừa mở cổng thành liền cưỡi ngựa tới, đứng ngoài cả đêm.”
Dương Chi Cẩn thích con nít đến vậy sao?
Cũng đúng, dù gì thì đây cũng là đứa con đầu tiên của hắn.
11
Mai Tuệ rất ngoan ngoãn, ban đêm ngủ một mạch đến sáng.
Mấy ngày sau Dương Chi Cẩn lại đến, lúc hắn đến thì ta đang cố gắng cho Mai Tuệ bú. Thật ra hắn đã mời vú nuôi, nhưng ta vẫn muốn tự mình thử cho con bú vài tháng đầu.
Nhưng khi cái miệng bé nhỏ của con bé áp vào ngực, cơn đau làm mẹ hiền của ta bị đánh tan không còn manh giáp.
Ta vừa khóc vừa gọi Đoạn ma ma: “Sao mà đau thế này, ta không cho con bú nữa. Nó ăn no rồi, nhưng nếu làm ta chết thì nó cũng chẳng sống sung sướng gì đâu.”
Đoạn ma ma mắng ta ra vẻ, rồi cười bế Mai Tuệ đưa cho vú nuôi. Một lúc sau, bà quay lại với vẻ mặt đầy phấn khởi:
“Đại công tử tới rồi, vừa nãy còn đứng ngoài cửa, hắn đã vào nói chuyện với ngươi chưa?”
Ta lắc đầu.
Đoạn ma ma vội chạy ra, nhưng Dương Chi Cẩn đã rời đi.
Hắn đặt tên cho Mai Tuệ, tên là Văn Nhân.
“Dương Văn Nhân, nghe cũng hay đấy.” Ta dựa vào thành giường nghỉ ngơi, Đoạn ma ma quay lại, thở dài: “Tú Hà…”
Bà vừa nói vừa khóc.
“Sao vậy?” Ta không hiểu nhìn bà.
Đoạn ma ma bước tới, đưa cho ta một phong thư. Ta nghi hoặc nhận lấy, mở ra xem thì sững người.
Bên trong là khế ước bán thân của ta, trên đó có dấu ấn của Dương phủ chứng nhận rằng ta không còn là người hầu của họ, kèm theo một hộ tịch, bao gồm cả văn thư nhà đất và giấy tờ tùy thân của ta.
“Dương Chi Cẩn đưa cho người à?”
“Phải.” Đoạn ma ma lau nước mắt, “Hắn nói đây là thứ ngươi muốn, đã chuẩn bị từ khi ngươi mang thai, bây giờ mới giao cho ngươi.”
“Từ giờ trở đi, ngươi tự do quyết định đi hay ở.”
Ta nhìn chằm chằm vào những thứ trong tay: “Hai ngày tới, bà tranh thủ xem qua căn nhà này nằm ở đâu, có gì cần chuẩn bị trước không, đợi hết tháng chúng ta sẽ chuyển đến đó. Sau này, đó sẽ là nhà của ta và Mai Tuệ.”
12
Tiểu viện mà Dương Chi Cẩn tặng cho ta thật tuyệt, yên tĩnh giữa chốn nhộn nhịp, không quá lớn cũng không quá nhỏ.
Ta không biết hắn đã thuyết phục phu nhân thế nào, nhưng từ khi vào ở, không một ai trong Dương phủ đến tìm ta.
Ta cùng Đoạn ma ma và một vị nhũ mẫu sống cùng Tiểu Mai Tuệ, ngày tháng trôi qua rất bình yên.
Đôi khi, Đoạn ma ma sẽ vô ý nhắc đến một số chuyện, như về hôn sự của Đại công tử.
Ta không mấy bận tâm, cho đến ngày ta ra ngoài mua vải cho Mai Tuệ, tình cờ gặp được Lưu tiểu thư, vị hôn thê của Dương Chi Cẩn.
Nàng không nhận ra ta, chỉ nắm tay một thiếu nữ xinh đẹp, cười nói vui vẻ đi ngang qua.
Lưu tiểu thư quả thực rất đẹp, dáng người cao ráo, dung mạo thanh tú, chỉ cần nhìn là biết xuất thân danh gia vọng tộc.
Nhưng thiếu nữ đi cùng nàng, dung nhan còn kiều diễm, khí chất cao quý hơn nhiều. Ta chỉ biết thầm thở dài, kinh thành thật đúng là nơi quý nhân tụ hội.
Từ sau khi Đoạn ma ma nhìn thấy Lưu tiểu thư, bà không còn nhắc đến việc muốn ta trở về Dương phủ nữa.
“Dựa vào kinh nghiệm của ta, ngươi không đấu lại được với vị tiểu thư ấy quá ba chiêu đâu.”
“Đúng, đúng đúng, người ta từ nhỏ đã được bồi dưỡng, quản lý thê thiếp và hạn nhân đều là sở trường của nàng ta.” Ta cười đáp.
Đoạn ma ma tiếc ta sắt không luyện thành thép.
Đêm đó, khi ta đang ngủ bỗng nghe được tiếng đập cửa ầm ầm.
Đoạn ma ma ra mở cửa, ta cũng khoác áo đứng dậy.
Vừa cửa mở ra, Dương Chi Cẩn liền tiễn vào trong.
Đã lâu không gặp, hắn gầy đi nhiều, nhưng dáng vẻ càng thêm quyết đoán điềm tĩnh.
“Muộn thế này còn đến đây, có chuyện gì sao?” Ta hỏi.
Dương Chi Cẩn không phải là người lỗ mãng, nếu không có chuyện gì gấp, hắn sẽ không tìm ta giữa đêm như thế này.
“Chiều nay Mẫu thân ta đột nhiên ngất xỉu, đã mời hơn mười vị đại phu, cả Thái y cũng đến nhưng tất cả đều bó tay.” Dương Chi Cẩn nhìn ta, “Vương ma ma nói lần trước khi mẫu thân ta đến thăm nàng, nàng đã nhắc về bệnh tình của bà…”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.