1
Hai giờ sáng, tôi bất chợt nhận được cuộc điện thoại của Chu Hoài Ngôn. Đầu dây bên kia rất ồn, người nói chuyện là anh em của anh ta.
Giọng đối phương có vẻ nôn nóng: “Anh Hoài đánh nhau với người khác trong quán bar, cô mau chạy tới đây một chuyến đi.”
Nói xong, người kia cúp máy.
Mặc dù tôi không biết gọi tôi qua đó có ích lợi gì, nhưng tôi vẫn bật dậy khỏi giường, mặc áo khoác, chạy ra ngoài bắt xe đi tới đó.
Tôi đi qua từng phòng từng phòng để tìm số phòng riêng được gửi trong điện thoại.
Tôi vừa mở cửa, mùi thuốc lá và rượu trộn lẫn ập vào mặt.
Thấy tôi tới, tiếng nhạc ầm ĩ trong phòng dừng lại, Chu Hoài Ngôn ngồi vị trí trung tâm trên ghế sofa, được bao quanh bởi đủ thứ trăng sao hoa bướm.
“Đúng là chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể gọi tới được.”
“Nhìn đi kìa, cô ta mặc áo ngủ chạy tới, dành tình cảm sâu nặng với anh Hoài thật.”
Thẩm Gia bưng ly rượu vang đỏ, buông lời oán trách Chu Hoài Ngôn: “Chu Hoài Ngôn, anh cũng thật là, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc tí nào cả. Em bảo anh lừa cô ấy tới đây, anh lại đi lừa cô ấy tới thật.”
Đối mặt với những tiếng cười nhạo của bọn họ, tôi coi như không nghe thấy gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Hoài Ngôn.
Thấy anh ta không bị thương, tôi thở phào nhẹ nhõm, miệng cứ lẩm bẩm liên tục: “Anh không sao chứ? Không sao là tốt rồi.”
Nghe được lời tôi nói, mấy người xung quanh lại cười vang lên.
“Thật đúng là chẳng khác gì con chó liếm đất.”
“Vẫn tồn tại một cô gái ngu ngốc như vậy.”
“Anh Hoài Ngôn, bạn gái anh có cô bạn thân nào không, giới thiệu cho em một người nhé.”
Tôi vẫn đang cầm canh giải rượu trên tay.
Tôi đi vòng qua bọn họ, đặt canh giải rượu trên bàn trước mặt Chu Hoài Ngôn, khẽ nói: “Mọi người cứ chơi thong thả, tôi không làm phiền mọi người nữa.”
Lúc tôi đang định ra ngoài, Chu Hoài Ngôn bỗng kéo tôi ngồi lên đùi anh ta.
Hơi thở đi kèm mùi rượu nồng nặc phả ra, tôi hơi nghiêng đầu, khẽ cau mày.
Anh ta nhìn thẳng mắt tôi, nở nụ cười: “Giận à?”
Tôi sửng sốt, lắc đầu: “Không có.”
2
Bọn họ nói không sai, tôi là con chó liếm đất cho Chu Hoài Ngôn.
Hơn nữa tôi còn làm chó cho Chu Hoài Ngôn tận những sáu năm, từ thời cấp hai đến cấp ba, anh ta gọi lúc nào là tới, ngoan ngoãn phục tùng.
Ngày nào tôi cũng mang bữa sáng tới cho Chu Hoài Ngôn, đưa nước ở sân bóng rổ, làm chân chạy vặt mua trà sữa cho bạn gái mới của anh ta…
Từ cấp hai đến cấp ba, ngoài chuyện học hành ra thì trong mắt tôi chỉ còn Chu Hoài Ngôn. Tôi cho rằng sau khi học xong cấp ba, Chu Hoài Ngôn sẽ ra nước ngoài, và tôi lên đại học sẽ được yên bình.
Nhưng ai ngờ, Chu Hoài Ngôn lại học chung trường đại học với tôi. Đã thế anh ta còn tỏ tình với tôi.
Ừm… Có lẽ cũng không thể coi như một lời tỏ tình.
Anh ta nói: “Lâm Tiễn, nếu em đã theo đuổi tôi lâu vậy rồi thì chúng ta hãy đến với nhau sau tốt nghiệp cấp ba đi.”
Đám anh em xung quanh anh ta thi nhau hú hét:
“Oa, đến cuối cùng con chó cũng có hết tất cả những điều nó muốn rồi.”
“Lâm Tiễn thật lợi hại, đây là lần đầu tiên anh Chu chủ động đề nghị muốn được ở bên người khác.”
Thẩm Giai đứng cách đó không xa, cô ta nhìn về phía tôi với ánh mắt đen tối mơ hồ.
Tôi không ngờ Chu Hoài Ngôn sẽ chọn ở bên cạnh tôi.
Tôi cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, không biết nên dùng biểu cảm gì để đáp lại Chu Hoài Ngôn.
Tôi nói tôi muốn suy nghĩ chút, sau đó chạy về nhà như chạy trốn.
Không biết có phải do tôi phục tùng Chu Hoài Ngôn quá mức nên khiến anh ta nghĩ rằng tôi thích anh ta.
Về đến nhà, cha tôi hào hứng khoe rằng ông được thăng chức, từ phó giám đốc lên tổng giám đốc, lương một năm đã tăng lên cả trăm vạn.
Mẹ tới phòng tôi, mơ hồ mở miệng nói chủ tịch Chu muốn tôi tiếp tục canh chừng Chu Hoài Ngôn, đừng để anh ta ăn chơi trác táng mỗi ngày.
Sau đó, tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi răng lên một vạn.
Mấy ngày tiếp, Chu Hoài Ngôn hỏi câu trả lời của tôi, tôi đồng ý.
Tôi nghĩ là tôi không lỗ.
Từ lúc học cấp hai đến cấp ba, Chu Hoài Ngôn thay bạn gái liên tục, không cô nào là được quá một tháng, có lẽ tôi sẽ bị đá nhanh thôi. Chưa kể điều kiện kinh tế trong nhà tôi có thể được nâng lên một bậc nhờ Chu Hoài Ngôn.
Tôi vẫn luôn chờ đợi đến khi bị đá… Nhưng tôi không ngờ, mối quan hệ tình cảm này lại kéo dài hai năm.
Mãi sau này tôi mới biết, hóa ra lần đó anh ta thổ lộ với tôi chỉ vì giận dỗi Thẩm Giai mà thôi. Anh ta cũng không thích tôi, ít nhất thì trong suy nghĩ tôi là vậy.
Còn lý do anh ta không chia tay tôi thì có lẽ là vì thấy tôi ngoan ngoãn nghe lời, ngày nào cũng đưa bữa sáng phù hợp với khẩu vị ăn uống của anh ta.
Mối quan hệ giữa anh ta và Thẩm Giai vẫn rất vi diệu, hai người họ quá hiểu nhau, từ lúc sinh ra tới giờ cứ luôn cãi nhau ầm ĩ.
Bọn họ thường xuyên cãi nhau.
Chu Hoài Ngôn sẽ khiến Thẩm Giai tức giận đến nỗi đau dạ dày, sau đó bắt tôi chạy đưa thuốc dạ dày tới phòng ngủ của cô ta lúc đêm khuya.
Còn những lúc hai người họ hòa hợp, anh ta lại sai tôi tới cửa hàng mua loại bánh kem Thẩm Giai thích ăn. Bọn họ cứ tách ra rồi lại quay lại.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCòn tôi thì chẳng khác gì một phần trong vở kịch của họ.
Thỉnh thoảng, Thẩm Giai thường hỏi Chu Hoài Ngôn: “Nếu em và Lâm Tiễn cùng rớt xuống nước thì anh cứu ai?”
Lúc ấy Chu Hoài Ngôn vòng tay qua bả vai tôi, mở miệng trả lời kiểu cà lơ phất phơ: “Tất nhiên là cứu bạn gái anh rồi, anh cứu vợ của người đàn ông khác làm cái gì.”
“Anh không cứu em? Anh chết chắc rồi!”
Thẩm Giai tức tối đuổi theo đánh anh ta.
Còn tôi, tôi chỉ nhìn chằm chằm sườn mặt Chu Hoài Ngôn rồi chìm trong suy tư.
Anh ta nhéo má tôi, cười nói: “Sao? Mới vậy đã cảm động rồi?”
Tôi không trả lời. Bởi vì tôi biết Chu Hoài Ngôn sẽ không chọn tôi.
3
Linh cảm của tôi đã chứng minh rất nhanh.
Trên đường Thẩm Giai lái xe chở tôi đi thực tập xã hội trong kỳ nghỉ hè, trời mưa to tầm tã, cần gạt nước làm việc cật lực.
Đột nhiên, một chiếc ô tô lao với vận tốc điên cuồng từ ngã tư tới.
Xe của Thẩm Giai bị hất sang một bên vì va chạm mạnh.
Đầu tôi đụng vào cửa sổ xe, đầu rung lên như hồi chuông, cảm giác đau nhức truyền đến. Lỗ tai phát ra tiếng gầm rú, khung cảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, lúc đen lúc trắng.
Cảm giác sợ hãi và bất an lan ra khắp trái tim tôi.
Trong lúc mơ hồ, tôi loáng thoáng thấy Chu Hoài Ngôn điên cuồng đập cửa sổ. Anh ta dùng sức kéo mạnh cửa xe.
“Chu Hoài Ngôn…” Tôi gọi tên Chu Hoài Ngôn với hơi thở mong manh. Nhưng Chu Hoài Ngôn lướt qua tôi, anh ta ôm Thẩm Giai ra ngoài.
Thẩm Giai khóc lóc ôm cổ Chu Hoài Ngôn, anh ta cúi đầu an ủi Thẩm Giai.
Chu Hoài Ngôn ôm Thẩm Giai mà không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái.
Tôi cố gắng giữ chút ý thức, khó khăn giơ tay nắm quần áo Chu Hoài Ngôn.
Bấy giờ anh ta mới để ý tới tôi, anh ta nói: “Lâm Tiễn, xe cứu thương sắp tới rồi, em kiên trì chút, xe thể thao của anh chỉ đủ chỗ cho hai người ngồi, cô ấy bị thương nặng hơn em.”
Dứt lời, anh ta ôm Thẩm Giai rời đi, để lại một mình tôi trên xe.
Tôi chợt cảm thấy nỗi khủng hoảng xưa nay chưa từng có, ánh sáng trước mắt dần biến mất.
Khoảnh khắc hôn mê, tôi rất muốn hô to với bóng lưng Chu Hoài Ngôn đang bế Thẩm Giai: “Thật ra em có thể nằm trong cốp xe!”
4
Tôi tỉnh nhưng lại giống như không tỉnh, xung quanh toàn mùi thuốc khử trùng.
Nhưng tôi không nhìn thấy bất cứ cái gì, duỗi tay cũng không thấy năm ngón tay.
Tại sao lại không có ai?
Tôi hoảng loạn vô cùng.
Tôi bò dậy, sờ soạng đi về phía trước với những bước đi nghiêng ngả lảo đảo.
Dường như có một bức tường đằng trước, nhưng tôi lại không sờ thấy gì.
Khi tôi cho rằng phía trước không có gì, chân lại vấp phải thứ nào đó.
Khó khăn lắm mới ra được tới cửa, cuối cùng tôi cũng nghe thấy giọng Chu Hoài Ngôn.
Tôi áp sát vào tường, cố gắng tới gần nơi phát ra tiếng nói.
“Thẩm Giai, đừng khóc, chỉ là bị gãy xương thôi, sao em lại trở nên thích khóc giống Lâm Tiễn thế.”
Thẩm Giai nghẹn ngào quát: “Trên mặt em xuất hiện một vết thương lớn như vậy, chân cũng bị gãy, sau này em không thể kết hôn được, anh có cưới em không?”
Tôi nghe thấy giọng điệu nghe có phần nhẹ nhàng hơn của Chu Hoài Ngôn: “Cùng lắm thì… Em không gả được cho ai thì anh cưới em. Anh đưa em sang Mỹ làm phẫu thuật, đảm bảo dù là chân hay mặt cũng hồi phục lại như trước kia.”
Thẩm Giai hỏi: “Vậy còn bạn gái Lâm Tiễn của anh thì sao đây?”
Tôi nghe Chu Hoài Ngôn trả lời với giọng điệu thờ ơ: “Anh gọi cho anh trai anh, nhờ anh ấy tới chăm sóc.”
Những ngón tay đang bấu vào vách tường của tôi trắng bệch.
Không lâu sau, tôi nghe thấy âm thanh Chu Hoài Ngôn bấm máy gọi cho anh trai anh ta – Chu Diên.
“Anh, anh có thể dùng thân phận của em để chăm sóc Lâm Tiễn thay em không? Cô ấy bị mù, giọng chúng ta giống nhau, cô ấy sẽ không phát hiện ra đâu. Hiện giờ em muốn đưa Thẩm Giai ra nước ngoài làm phẫu thuật, anh cũng biết rồi, từ bé đến giờ cô ấy luôn ở bên cạnh em, chỉ có thể dựa vào mình em.”
Tôi bắt đầu thở gấp.
Chu Hoài Ngôn bật loa ngoài.
Sau khi tôi mất thị lực, tôi trở nên cực nhạy cảm với âm thanh.
Có vẻ người trong điện thoại đang họp.
Một lúc lâu sau, một giọng nói giống Chu Hoài Ngôn truyền đến, nhưng cảm xúc trong giọng nói lại cao cấp hơn Chu Hoài Ngôn.
Anh nói: “Được. Nhưng em đừng hối hận.”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Chu Hoài Ngôn thoải mái nở nụ cười: “Cảm ơn anh.”
Mà lúc ấy cơ thể tôi run rẩy, đầu ngón tay bấu chặt vào vách tường.
Môi tôi khẽ run, hai hàng nước mắt lăn dài.
Chu Hoài Ngôn, anh ta… Anh ta…
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.