19.
Rượu qua ba tuần, Trần Hoài Dục đột nhiên bị đẩy tới trước ghế trưởng công chúa. Chu Lữ Vinh cười như đang hiến bảo: “Điện hạ hôm nay cao hứng, ta đã tìm cho ngài một niềm vui, bằng hữu này của ta khẩu kỹ nhất lưu, như ánh trăng sáng, không bằng để cho hắn biểu diễn một đoạn xem.”
Trưởng công chúa và Thánh Thượng huynh muội tình thâm, ở Đại Tề, tất cả mọi người đều nịnh bợ nàng, ngay cả Hoàng hậu cũng không ngoại lệ.
Nàng lười liếc mắt nhìn Trần Hoài Dục, hừ nói: “Giờ thứ dưa héo nào cũng dám khoe khoang là nhất lưu, đi đi, bớt làm ta ngột ngạt.”
Chu Lữ Vinh cười càng tươi, ngồi ở bên chân nàng giả bộ hiếu tử hiền tôn.
“Điện hạ tất nhiên là đã trải qua nhiều việc đời, ngài từ trước đến nay khoan hậu, hay cứ cho hắn một cơ hội, bố thí chút ân trạch cho hắn.”
Trần Hoài Dục không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ở một bên, tầm mắt hắn đối diện với ta, làm như là chuyện không liên quan đến mình cười cười.
Chu Lữ Vinh nháy mắt với hắn, hắn nâng tay áo che miệng, vừa lên tiếng đã kinh động bốn phía.
Hắn học cách chim hót, có thể khiến người ta thấy được cảnh xuân rực rỡ cùng với cảnh hoa rơi lãng mạn; cũng có thể làm người ta nghe được tiếng sóng gợn lăn tăn cùng đàn cá bơi lội thành đàn.
Tối nay bởi vì có hắn ở đây, ngay cả hương vị của rượu cũng tăng thêm ba phần khoái ý. Hắn nói tiếng địa phương, kể truyện hài, chọc cho trưởng công chúa cười ha ha.
Trái tim ta lạnh đi một nửa. Tuy rằng khẩu âm bất đồng, nhưng giọng nói này rõ ràng chính là người đêm đó nói chuyện cùng Trân nhi.
Trần Hoài Dục giấu quá kĩ, lông tơ ta dựng thẳng. Hắn đang cười với ta, nhưng nụ cười này khi rơi vào trong mắt ta, đã không còn cảm giác thanh phong minh nguyệt nữa.
Trong nụ cười của hắn toàn là vẻ giả tạo và mưu mô, hắn giả vờ không tranh sự đời, vậy mà ở trong La phủ ta động tay động chân, lừa gạt người cha thân kinh bách chiến của ta…
Hắn cả ngày cùng Chu Lữ Vinh lăn lộn cùng một chỗ, xem ra cũng không phải thật lòng kết giao.
Hắn sắp xếp Trân nhi vào phủ với ý đồ gả nàng ta cho Tiêu Cẩm Hạc, mình lại ẩn núp bên cạnh Chu Lữ Vinh, hắn đang làm việc cho ai?
Trong lòng ta vô cùng rối loạn, đây không phải chuyện một mình ta có thể giải quyết.
Ta phải nhanh chóng bắt được Trân nhi, việc còn lại giao cho phụ thân đi điều tra rõ ràng vậy.
20.
Chu Lữ Vinh đến Yên Chi Các muốn giải thích, lại bị người chặn lại, nói không nên lời: Quý tộc Đại Tề chúng ta chẳng lẽ lại giống như những kẻ man di kia, bất chấp cưỡng đoạt mà không tuân thủ lễ tiết sao?
Hắn gần đây bị mấy trưởng bối thay nhau dạy dỗ, còn có vãn bối Tiêu Cẩm Hạc này cũng khuyên hắn cẩn thận lời nói việc làm, hắn đang tức nghẹn một bụng.
Chỉ cần thêm một nắm củi là sẽ bùng cháy dữ dội.
Lời đồn đãi nổi lên bốn phía chỉ trong một đêm. Nói là Chu gia công tử bại dưới tay con tin địch quốc, bị c//ướp mất nữ nhân, nhưng rắm cũng không dám thả một cái, còn tưởng rằng hắn lợi hại bao nhiêu thì ra cũng chỉ là kẻ sợ mạnh hiếp yếu, chỉ dám bắt nạt con dân Đại Tề chúng ta, nếu như hai nước giao chiến, hắn chắc chắn sẽ là người đầu tiên quỳ xuống.
Ta giả trang xấu xí, ngồi ở đối diện Tứ Hải Các, tầm nhìn vừa vặn nhìn thấy chỗ ngồi của Chu Lữ Vinh.
Hắn tức giận ném mấy cái chén, tiểu nhị quỳ trên mặt đất dọn dẹp, Trần Hoài Dục ghé vào tai hắn không biết nói cái gì, hắn mới dần tỉnh táo lại.
Một lát sau, từ trong Tứ Hải Các đưa một tờ giấy tới: [Hội săn mùa hè, b//ắn chet.]
Ta đứng bật dậy, không nghĩ tới, Trần Hoài Dục lại to gan như vậy, đây là muốn khuyến khích Chu Lữ Vinh giet chet Hoàn Nhan Thuật.
Nếu Hoàn Nhan Thuật chet, vừa vặn giúp cho đại tộc Hoàn Nhan một cái cớ phát động chiến tranh, đám người lớn lên trên lưng ngựa kia thích nhất là c//ướp đoạt.
Trái lại triều ta không có người, đại tướng đã già, thời kỳ giáp hạt, ăn vốn cũ mười mấy năm.
…..
Thánh thượng nếu muốn tránh tranh chấp, chỉ sợ, phải hiến tế mấy cái đầu người. Và kẻ đứng mũi chịu sào, chính là Chu Lữ Vinh, nhưng phân lượng của hắn làm sao chống đỡ được hoàng tử địch quốc? Nếu cần thiết, có lẽ phải hy sinh Tiêu Cẩm Hạc.
Ta không chút hoài nghi chuyện này, dưới gối Thánh thượng hoàng tử đông đảo, thiếu một Tiêu Cẩm Hạc, còn có Tiêu Cẩm Húc, Tiêu Cẩm Lan, chung quy không thiếu người kế thừa đại thống.
Nếu thật sự phải đến bước đó, có lẽ còn có thể giúp hắn có được mỹ danh đại nghĩa diệt thân, lòng mang thương sinh. Trần Hoài Dục cũng thật tàn nhẫn.
Ta đoán được hắn sẽ khuyến khích Chu Lữ Vinh phạm sai lầm, nhưng không nghĩ tới hắn lại chơi lớn như vậy.
Hắn đây là đang lấy tính m//ạng người trong thiên hạ làm tiền đặt cược, hắn làm sao dám hạ tử thủ với Hoàn Nhan Thuật.
Ta nhớ tới hắn vừa rồi lơ đãng thoáng nhìn ta, cũng hào hoa phong nhã gật đầu với ta như vậy. Mặt mày hắn vân đạm phong khinh, không nhiễm chút công danh lợi lộc nào, hắn không nhanh không chậm, vừa vặn cất giấu tất cả tâm tư đen tối của hắn.
Hắn dùng giọng điệu thờ ơ, đùa bỡn vận mệnh của tất cả người trong thiên hạ ở đầu lưỡi. Người này, thật sự quá đáng sợ.
Ta gần như là chạy như đ//iên, thời điểm nhìn thấy Hoàn Nhan Thuật, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Hội, Hội, Hội…” Hắn nắm lấy miệng ta, chờ ta bình tĩnh lại, mới buông tay nói: “Bây giờ nói đi.”
Ta uống liên tiếp hai chén trà, mỗi một chữ nói ra khiến cổ họng đau muốn chet.
“Hội săn mùa hè, cần phải cẩn thận, không chừng Chu Lữ Vinh sẽ hạ tử thủ với điện hạ.”
Hắn cau mày: “Chỉ vì nói cái này mà nàng lại sốt ruột như vậy sao?”
Ta đ//iên cuồng gật đầu, đương nhiên sốt ruột rồi! Nếu Hoàn Nhan Thuật sơ suất, nếu hắn chet, đến lúc đó ta không cần gả cho Tiêu Cẩm Hạc nữa, nhưng ta lại trở thành tội nhân của Đại Tề, ta cũng không thể lấy tính m//ạng của người trong thiên hạ ra đùa giỡn.
Hoàn Nhan Thuật dường như hiểu lầm ý của ta. Ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên rất ôn nhu, giống như gió thổi mặt hồ mang theo gợn sóng, nhìn nhìn làm mặt ta có chút nóng.
“Ta sẽ vì nàng mà thật cẩn thận.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHả? Hắn bỗng nhiên giương cung, bắn ra một mũi tên trúng hồng tâm.
“Con người của ta, nếu có người muốn hạ thủ với ta, vậy tốt nhất hắn phải giet cho ta chet, nếu không chờ ta quay lại, nhất định sẽ khiến hắn chet mới thôi.”
Ánh mắt âm trầm của hắn làm cho ta nhớ tới sắc mặt không chet không thôi của hắn trong mộng, nỗi đau bị vạn tiễn xuyên tim cùng với nỗi sợ hãi, mỗi lần nhớ tới đều làm cho tim ta đập nhanh.
“Mặc kệ là ai thương tổn điện hạ, điện hạ đều như vậy sao? Cho dù là vô ý hay sao?”
Hoàn Nhan Thuật ngược lại rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó đáp ta: “Nàng, trừ nàng ra.”
Hắn khoác cho ta một chiếc áo khoác: “Hoặc là nàng nói cho ta biết, nàng rốt cuộc vì sao lại sợ ta, ta sẽ sửa đổi.”
Ta cố nở nụ cười cực kỳ khó coi, lắc đầu không lên tiếng. Là bởi vì một giấc mộng, lời này ta nói không nên lời.
21.
Cống phẩm Tây Vực đưa vào trong cung, nghe nói năm nay cống long đảm quả, Tiêu Cẩm Hạc hẹn ta đến núi Bạch Mã thưởng thức.
Ta trực tiếp đẩy Trân nhi ra: “Mấy ngày gần đây tỷ tỷ không thèm ăn gì cả, điện hạ chi bằng ở bên cạnh nàng nhiều hơn, long đảm quả là trân phẩm, vừa lúc tỷ tỷ luôn thích những thứ mới lạ, có lẽ có thể khiến nàng vui vẻ một chút.”
Hắn im lặng một lát, cười lạnh nói: “La Ngọc Phu, nàng định phân cao thấp với Cô cả đời phải không?”
“Thứ cho thần nữ nói thẳng, điện hạ không xứng để thần nữ lãng phí cả đời mình.”
“La Ngọc Phu, ngươi thật sự là không biết xấu hổ.” Bốn phía không người, hắn cuối cùng cũng bộc lộ bản tính.
“Ngươi quên mất lúc trước theo đuôi ta như thế nào rồi à? Hôm nay còn giả bộ chơi trò thanh cao, cẩn thận chơi lố quá đó! Cứ chờ xem ngày sau ngươi sẽ phải quỳ gối trước mặt Cô, vẫy đuôi xin thương xót ra sao!”
Ta lười tranh cãi với hắn, loại người này, nếu ngươi không để ý đến hắn sẽ khiến khó chịu còn hơn cầm đ//ao đ//âm hắn.
Trước bữa cơm chiều Trân nhi hồi phủ, ta cố ý nhắc tới việc cống phẩm vào kinh ở trên bàn cơm.
“Nghe nói long đảm quả mười năm mới kết một cây, trách không được từ nhỏ sau khi nếm được một quả thì không thấy bệ hạ thưởng thức nữa, không biết lần này có lộc để nếm thử hay không?”
Trân nhi quả nhiên nói tiếp: “Hôm nay điện hạ hẹn ta lên núi nghỉ mát, mang theo một giỏ trái cây thật đáng yêu, còn nói trái đó gọi là long đảm quả, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.”
Cha mẹ đột nhiên thay đổi sắc mặt, ta hơi nhếch môi.
Tỷ tỷ ta không ăn được long đảm quả, ta còn nhớ rõ khi còn bé chỉ mới ăn một miếng thôi mà đã suýt lấy mất nửa cái m//ạng của nàng rồi.
Ta không biết Trân Nhi làm sao có thể tìm hiểu được những kiêng kị của tỷ tỷ ta, nhưng long đảm quả là vật ban thưởng, cha sợ mạo phạm Thánh thượng, nên không nhắc tới chuyện tỷ tỷ ta bị dị ứng với bất cứ ai.
Nghĩ dù sao cũng là trân phẩm, cả đời cũng không gặp được mấy lần, mình chú ý nhiều là tốt rồi.
Trân nhi à, ngươi bị lộ tẩy rồi.
Cha mẹ theo bản năng muốn mời đại phu, ta lên tiếng ngăn lại: “Đã tròn một ngày rồi, nếu có khó chịu thì sớm đã phát tác rồi, nhưng tỷ ấy hôm nay không phải rất tốt sao?”
Trên mặt Trân nhi thoáng hiện lên vẻ kinh hoảng, phản ứng lại rất nhanh, mở miệng nói: “Cha mẹ không cần lo lắng, có lẽ là trong khoảng thời gian con gái lưu lạc bên ngoài, ăn uống cũng không được lựa chọn, thân thể x//ương cốt ít nhiều cường tráng hơn so với ngày xưa.”
Khóe miệng mẹ khẽ run, vừa nhắc tới chuyện này bà liền muốn khóc, cha cũng than thở, vẻ áy náy bộc lộ trong lời nói.
Ta đột nhiên rất muốn biết, chờ đến khi bọn họ biết đứa con gái mình móc tim móc phổi bảo vệ mấy năm nay không phải cốt nhục của bọn họ, liệu họ có cảm thấy có lỗi với ta hay không? Có còn bảo vệ kẻ giả mạo này nữa không? Hay có thể thật lòng yêu thương ta một chút không?
Ta kiềm nén nước mắt, cười híp mắt nhìn chằm chằm Trân nhi.
“X//ương c//ốt của tỷ tỷ sao lúc tốt lúc xấu vậy?
Hạnh nhân lạnh thường xuyên ăn thì lại khó chịu đến nửa đêm, còn long đạm quả không dễ có để ăn thì lại không sao à? Chẳng lẽ tỷ đã quên, năm ấy tỷ vì một miếng trái cây mà nằm trên giường suốt nửa tháng, sau khi khoẻ lại thì đem vứt hết long đạm quả trong nhà đi sao?”
Nàng ta oán hận mở miệng: “Ta đương nhiên không quên! Ta sao có thể quên! Ta hôm nay chỉ là muốn thử một lần, nếm qua chút thì lập tức ngừng ăn, thấy không có chuyện gì mới lại ăn mấy miếng thôi! La Ngọc Phu, ngươi sao cứ nhắc những chuyện này, rốt cuộc có ý gì?”
“Ta không có ý gì, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, ngươi là La Ngọc Trân của La phủ, hay là hàng giả của Lý Đại Đào?”
Năm đó Thánh thượng chỉ ban cho cha hai miếng trái cây, ta cùng a tỷ mỗi người một miếng, làm sao có dư để cho nàng ta ném?
Cha đã sinh lòng nghi ngờ, Trân nhi giả ngu trốn vào trong lòng mẹ, nói không hiểu ta đang nói hươu nói vượn cái gì.
Ta kể lại chuyện đêm đó, cha mẹ nghẹn họng nhìn trân trối, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa ta và tỷ tỷ.
“Nếu cha không tin, vậy lấy m//áu nhận thân sẽ biết ngay thôi.”
Trân nhi túm lấy ống tay áo mẹ gào khóc: “Không muốn, con không muốn! Cha, con gái là thịt từ trên người hai người rơi xuống, hai người làm sao lại không nhận ra con? La Ngọc Phu, ngươi nhất định muốn ta chet thì ngươi mới vui có phải không?”
Mẹ cũng ôm nàng ta khóc: “Vẫn luôn rất tốt, làm sao có thể là giả được? Lão gia, không cần kiểm tra nữa, ngày tìm được A Trân không phải đều đã làm rồi sao?”
“Lòng dạ đàn bà!”
Cha đã làm quan nhiều năm, sao lại không biết chuyện ta vừa nói nghiêm trọng đến mức nào.
Nữ tử này rốt cuộc là ai nhét vào La phủ ta? Nàng ta hao tổn tâm cơ muốn gả cho Tiêu Cẩm Hạc là có mục đích gì?
Mưu tính tỉ mỉ như vậy, tất nhiên sẽ không phải kẻ tầm thường, dính líu đến hoàng gia lại càng không thể lơ là!
Cha tự mình rót chén nước trong, đ//âm đầu ngón tay, sau đó nhìn hai giọt m//áu trong chén, nổi lên rồi chìm xuống…
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.