Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

11:41 sáng – 15/11/2024

1.

Ta thức dậy từ một cơn ác mộng. Một đám người sắc mặt phức tạp vây quanh ta.

Mẹ ngồi ở bên giường rơi lệ, cha xụ mặt, không nói một lời. Ta nhất thời hoảng hốt, ta không phải đã chet rồi sao?

Đưa tay tát mình hai cái, mặt lập tức đau rát. Mẹ vội kéo ta lại, cha quát: “Đồ vô liêm sỉ, ngươi cũng biết mất mặt xấu hổ à?”

Ta bị ông ấy quát lớn dọa cho run lên, thân dưới đau đớn dữ dội kéo ta trở về hiện thực.

Ta đã thất thân. Ký ức mở ra, ta nhớ tới Tiêu Cẩm Hạc bị trúng xuân dược đã mạnh mẽ ôm chặt ta vào trong ngực, thô lỗ chiếm hữu ta.

Hắn hết lần này đến lần khác gọi khuê danh của tỷ tỷ, lại lấy ta làm giải dược cho hắn.

2.

Tiêu Cẩm Hạc tới thăm ta. Nói là thăm, không bằng nói là thăm dò. Hắn nói sẽ làm cho tiện nhân bỏ thuốc hắn không được chet tử tế, rửa nhục cho ta.

Ta tựa vào giường mềm, nhìn mặt mày như ngọc của hắn, nhìn nhìn, liền rơi nước mắt. Đáy mắt hắn lộ ra một chút áy náy, hiếm khi ôn nhu cầm lấy khăn, giúp ta lau khô nước mắt.

Ta làm sao cũng không thể tưởng tượng thiếu niên lang trước mắt, vài năm sau sẽ nhẫn tâm để cho ta chịu nỗi khổ vạn tiễn xuyên tim.

Nhưng trong mộng, hắn đối với ta tuyệt tình, chán ghét, khinh bỉ, liếc mắt một cái, từng lời từng câu, đều rõ ràng như ở trước mắt.

Ta khóc không ngừng được, Tiêu Cẩm Hạc có chút không kiên nhẫn, hơi nhíu mày.

“Cô biết ủy khuất của ngươi, ngươi yên tâm, Cô đã yêu cầu ban thưởng cho ngươi, muốn cái gì, ngươi cứ suy nghĩ kĩ lại.”

Hắn nói lời này rất có ý tứ. Một nữ nhi vì hắn mất đi trong sạch, ban thưởng như thế nào có thể bù đắp phần ủy khuất này, trong lòng hắn biết rõ ràng, nhưng hắn không muốn cho.

Vì vậy, hắn đẩy vấn đề qua ta. Hắn nhất định không nghĩ tới, ngày thường ta ôn nhu ngại ngùng, lại dám hướng Hoàng hậu thỉnh chỉ tứ hôn.

3.

Tiêu Cẩm Hạc đến phòng ta chưa đầy một chén trà, tỷ tỷ nhà ta đã nghe tin chạy tới. Ta bị bệnh mấy ngày nay, nàng ta chưa từng liếc mắt nhìn ta một cái.

Tỷ tỷ này, ghét ta ghét đến trắng trợn. Nhưng trong nhà không ai trách nàng ta, bởi vì ta từng hại nàng ta trôi dạt khắp nơi.

Theo như tỷ tỷ nói, lúc nàng ta chín tuổi lẻn ra khỏi phủ, là bởi vì ta thèm ăn, muốn ăn nước đường, mẹ không cho, ta liền khuyến khích nàng ta đi mua cho ta. Bởi vậy, nàng ta mới có thể bị người bắt cóc.

Nhưng ta căn bản không thích ăn đồ ngọt. Cha nói, có đứa nhỏ nào màkhông thích ăn đồ ngọt. Mẹ nói, muốn ta đối xử tốt với tỷ tỷ một chút.

Tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận, đời này là ta nợ tỷ tỷ. Ta có thể cảm nhận được, những gì ta có, đang trôi đi từng chút một.

Ban đầu là một cái khăn, một bộ xiêm y, tiếp theo là sự coi trọng của cha, sự thiên vị của mẹ.

Cho đến khi, thiếu niên từng nói không phải ta không cưới kia, ánh mắt của hắn dần dần dõi theo tỷ tỷ, càng chạy càng xa.

4.

Lúc tỷ tỷ đến Tiêu Cẩm Hạc đang lau nước mắt cho ta, nàng ta kéo hắn ra, đ//ấm vào ngực hắn.

“Tiêu Cẩm Hạc, có phải chàng không cần ta nữa không?”

Nàng ta rất không có quy củ, nhưng Tiêu Cẩm Hạc lại thích.

“Nói mê sảng cái gì vậy? Không sợ đau tay sao?” Hắn cười trách yêu nàng ta, trong giọng nói vô cùng cưng chiều.

“Ta đã nghe mẹ nói, bà nói, chàng cùng La Ngọc Phu, hai người các ngươi… Hoàng hậu nương nương muốn hứa hôn muội ấy cho chàng…”

Nàng ta thút thít bĩu môi, người ngày thường tươi đẹp, khóc lên càng lộ vẻ đáng thương đáng yêu. Tiêu Cẩm Hạc giơ ngón trỏ lên ấn lên môi mình, ý bảo tỷ tỷ đừng để lộ ra.

Ánh mắt của hắn tiện thể nhìn qua ta, gằn từng chữ, nói năng có khí phách: “Nhị tiểu thư đã cứu Cô nột m//ạng, đại ân không nói cám ơn, Cô sẽ báo đáp nàng thật tốt, nhưng nhiều hơn nữa thì không thể.”

Nhiều hơn nữa, thì không thể. Sự trong sạch của ta ở trong mắt Tiêu Cẩm Hạc, không đáng nhắc tới.

Lời nói của hắn giống như một chậu nước lạnh, lạnh thấu tim ta.

Ta và Tiêu Cẩm Hạc quen biết sáu năm. Sự thiên vị hắn từng cho ta, những thứ hắn từng làm cho ta động tâm, vào giờ khắc này, tất cả đều biến thành ta tự mình đa tình, thật nực cười.

5.

Sau khi tĩnh dưỡng vài ngày, Hoàng hậu nương nương mời ta vào cung một chút. Nàng ở ngự hoa viên thiết yến khoản đãi, chuẩn bị mai lộ cùng điểm tâm ta yêu thích nhất, trong lời nói lộ vẻ thích ta.

“Sớm nghe nói nhị tiểu thư của La Ngự Sử phóng khoáng, kiêu hãnh, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Bổn cung nếu có một người tài sắc vẹn toàn như con làm con dâu, nhất định sẽ thắp hương bái Phật cảm tạ Bồ Tát phù hộ.”

“Nghe Cẩm Hạc nói sinh nhật con sắp tới, có thích cái gì không?”

Bầu không khí thật sự rất tốt, ta uống nhiều thêm hai chén, chỉ cảm thấy hai má ửng đỏ. Thật muốn mượn hơi rượu, cầu một tương lai cho ta cùng Tiêu Cẩm Hạc.

“Nương nương, thần nữ cả gan, muốn cầu một đoạn nhân duyên.”

Tiêu Cẩm Hạc ngồi ở đối diện ta, hắn cầm chén rượu, mặt mày tăng thêm vài phần lãnh ý. Nếu ta cưỡng ép gả cho hắn, hắn sẽ thật sự nhẫn tâm để cho ta rơi vào kết cục vạn tiễn xuyên tim sao?

Trong mộng sau khi ta và hắn thành hôn, tỷ tỷ đã tìm đến cái chet gây xôn xao khắp kinh thành, Hoàng hậu giáng tội, phạt nàng ta cắt tóc làm ni.

Lại không ngờ Tiêu Cẩm Hạc không để ý tới cương thường vương pháp, dám giet vào trong am đón nàng ta về phủ Thái tử.

Hắn yêu nàng ta, cho dù bất chấp sai lầm to lớn của thiên hạ cũng phải yêu nàng ta. Nhân sinh của hắn thuận buồm xuôi gió, thứ hắn muốn, chưa từng không chiếm được.

Nhưng người bên ngoài đưa tới trong tay hắn, lại không có ý nghĩa gì so với hắn tự tay tranh lấy. Tình yêu của hắn đối với tỷ tỷ, trong quá trình mài giũa nhiều lần đã trở nên rạng rỡ, tỏa sáng.

Đó không chỉ là một đoạn tình yêu, mà là thời khắc huy hoàng khi hắn một mình chiến đấu hăng hái, lấy sức một người địch lại lửa giận ngút trời.

Nàng ta là minh châu của hắn, ghi lại sự dũng cảm của hắn, hắn làm sao có thể để minh châu phủ bụi? Cho nên ta, phải chet.

Ta chet, mới có thể trở thành giá đỡ hoa mỹ, để trưng bày đoạn giai thoại hắn giận dữ vì hồng nhan.

6.

Hoàng hậu cười híp mắt hỏi ta thích công tử nhà ai. Tên Tiêu Cẩm Hạc ở ngay bên miệng, nhưng ta sống chet nói không nên lời.

Mỗi một giây một phút trong mộng đều chân thật giống như ta đã tự mình trải qua, ta thật sự thích hắn, nhưng trong mấy năm đó cũng đã tiêu hao không ít. Ta chỉ là không cam lòng rời đi.

“Nương nương, thần nữ…” Lời ta còn chưa dứt, trong đám người bỗng nhiên rối loạn, đám nô tài như ong vỡ tổ bảo vệ trước người Hoàng hậu và Tiêu Cẩm Hạc.

Một mũi tên thẳng tắp xông về phía ta, mũi tên mang theo hàn quang sắc bén, trong thoáng chốc ta nhìn thấy vô số mũi tên đang bay thẳng về phía mình, vạn tiễn xuyên tim……

Nỗi sợ cái chet tràn ngập khắp cơ thể. Ta không muốn chet, ta không muốn chet, ta không muốn chet!

“Tiêu Cẩm Hạc! Cầu xin ngươi, ta không muốn chet!”

Mũi tên kia đập mạnh vào cái bàn trước mặt, ta bỗng dưng hoàn hồn, mới phát giác mình đã nói một câu thật hoang đường. May mắn hiện trường rối loạn, đại khái không ai chú ý tới sự thất thố của ta.

Có người kéo cánh tay ta dậy.

“Sao không biết né tránh?” Trong lời nói của Tiêu Cẩm Hạc mang theo giận dữ.

Ta cúi đầu không dám nhìn hắn, lời nói kẹt trong cổ họng, nhưng ta không dám mở miệng, ta sợ mình nhịn không được muốn khóc, ta không muốn mất mặt.

Có người cưỡi ngựa chạy như bay đến, Tiêu Cẩm Hạc giận dữ mắng: “Hoàn Nhan Thuật, ngươi càng ngày càng không có quy củ!”

“Ta chính là không có quy củ, Thái tử điện hạ muốn làm khó dễ ta sao?” Giọng nói của người nọ vang lên trên đỉnh đầu ta, nặng nề, lơ đễnh, ương ngạnh và thô lỗ.

Ta chỉ nhìn thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng rút mũi tên trên bàn, cả người không tự chủ được run rẩy.

Người trên lưng ngựa cười nhẹ, hắn đang cười nhạo ta, cười nhạo ta nhát như chuột. Hoàn Nhan Thuật, hắn là Hoàn Nhan Thuật……

Chính là hắn, kẻ dẫn theo hàng vạn móng sắt giẫm lên giang sơn triều ta. Chính là hắn, muốn ta lấy mệnh tế chiến, ban cho ta vạn tiễn xuyên tim. Bởi vì trong giấc mơ, ta từng làm mù một con mắt của hắn.

7.

Địch quốc phía bắc những năm gần đây thế lớn, năm lần bảy lượt giao chiến với quân ta, hai bên đều tổn thương nguyên khí. Để bảo vệ thái bình, hai nước trao đổi con tin, ước định không xâm phạm biên giới của nhau.

Hoàn Nhan Thuật chính là người xui xẻo kia, có thể nói hắn xui xẻo, hắn đến kinh thành hơn ba tháng, cuộc sống ngược lại càng sống càng dễ chịu.

Hắn cực kì nham hiểm, lúc tới mang theo ba tỳ nữ, người này xinh đẹp hơn người kia, rất đa dạng, cùng ngày nhét vào hậu cung, rõ ràng là muốn làm loạn lòng quân.

Thánh thượng mặc dù không ngu ngốc, nhưng người đẹp trước mắt, vẫn sảng khoái cho Hoàn Nhan Thuật đầy đủ mọi tiện nghi.

Ta chưa từng thấy qua con tin nào lại kiêu ngạo như thế. Cưỡi ngựa trong cung thì không nói, nếu không phải diện thánh, còn có thể mang theo cung tiễn, quả thực so với Tiêu Cẩm Hạc thân là Thái tử còn phong quang hơn.

Nhưng kỳ thật, quần thần trên dưới đối với tính tình bất cần đời này của hắn, đều công khai phê phán, ngầm nói: Luôn nghe nói tộc Hoàn Nhan trầm tĩnh đa trí, nhưng giờ xem ra cũng chỉ là một phế vật không biết trời cao đất rộng, không đủ gây họa.

Ngay cả ta cũng không tin loại người như Hoàn Nhan Thuật vài năm sau sẽ giet huynh giet cha, trở thành mối họa trong triều ta.

Nhưng ta đã thấy qua chuyện này, nên ta thật sự sợ hắn. Hắn chính là một con quái vật lớn lên giữa bầy thú. Hắn chính là một kẻ hiếu chiến và tàn bạo.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận