7.
Nghe tiếng ồn ào ở cửa, tôi để chai rượu xuống, tay nhắm ngay Giang Vọng làm hình súng lục.
“Bang!”
Giang Vọng biến sắc, vội vàng đi ra cửa.
Ở trước cửa có hai người trung niên một nam một nữ quần áo tả tơi, hành vi thô lỗ, vừa nhìn đã thấy không phải người tốt.
Người đàn ông có giọng rất lớn: “Giang Phán Quy đâu? Ra đây cho tao! Cái đồ ăn cháo đá bát, nếu không ra đây tao sẽ cho mày đẹp mặt!”
Người đàn bà ủy khuất ngồi phịch trên mặt đất khóc:
“Thật không có đạo lý mà! Tôi mới là mẹ ruột của Giang Phán Quy! Giang gia không thể ỷ thế hiếp người như vậy!”
Rất nhiều người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cái tên Giang Phán Quy này chính là tên của thiên kim hào môn đỉnh cấp đế đô, đủ để hấp dẫn lòng tò mò của bọn họ.
Giang Vọng lao ra, sắc mặt rất khó coi: “Làm càn! Các người là ai? Sao dám gây sự ở chỗ này! Giang Phán Quy là em gái của tôi, các người sao dám sỉ nhục cô ấy như vậy?”
Hắn muốn gọi người đuổi hai người kia ra khỏi cửa, hai người bọn họ phản ứng cực nhanh ôm lấy chân hắn.
“Tôi tên là Vương Ngọc Thanh, là mẹ ruột của Giang Phán Quy.”
“Tôi tên là Lý Phú Quý, là ba ruột của Giang Phán Quy.”
“Con nhỏ ch.ết tiệt kia trước đó còn liên lạc với chúng tôi, bắt chúng tôi làm việc cho nó, kết quả sau khi chúng tôi giúp xong nó liền không để ý tới chúng tôi, tôi có chứng cớ!”
“Con nhỏ ch.ết tiệt kia đối xử với chúng tôi như vậy, chúng tôi cũng không thể để cho nó sống tốt!”
Tôi nhìn thấy mặt Giang Vọng trắng bệch.
Giang Kiến Quốc càng tức giận đến phát run: “Chuyện gì đang xảy ra?”
Mà Giang Phán Quy vốn cao cao tại thượng ở giữa một đống tiểu thư nhà hào môn, trong nháy mắt chân run rẩy chạy đến cửa, theo thói quen nhào vào trong ngực Giang Vọng:
“Không phải, bọn họ đang nói bừa, em không biết bọn họ!”
Nhưng trong mắt mọi người, rõ ràng có nghi ngờ.
Thấy Giang Phán Quy không thừa nhận, Vương Ngọc Thanh và Lý Phú Quý làm sao vui lòng, không chịu buông tha liền nhào tới kéo tóc Giang Phán Quy.
Cảnh tượng cực kỳ khó coi.
Tôi thở dài, rót hết rượu trái cây còn lại hài lòng liếm liếm môi, đứng lên.
Tôi đi tới cửa, trừng mắt nhìn cô ta:
“Đây là cha mẹ ruột của cô sao, không phải tôi nghe nói cha mẹ cô mất sớm, thiếu chút nữa chết ở dưới xe của chúng tôi, cho nên mới được Giang gia nhận nuôi sao?”
Giang Vọng giữ chặt tay tôi, sắc mặt rất đen: “Em đừng nói nữa, hiện tại ở đây đang có rất nhiều người.”
Đâu chỉ là rất nhiều người.
Phóng viên tôi tìm tới, hiện tại cũng như ong vỡ tổ ở bên ngoài, đang mong chờ tôi bộc lộ tin tức.
Mặt tôi không chút thay đổi rút tay về.
Giang Phán Quy mặt xám như tro tàn, sau khi phản ứng lại, chỉ vào tôi:
“Đều là cô, nhất định là cô hãm hại tôi, cô muốn tôi thân bại danh liệt cho nên mới làm như vậy, cô sẽ không thực hiện được đâu!”
Giang Kiến Quốc cũng không thể nhịn được nữa: “Giang Ký Nguyệt, con như vậy sẽ không có ai muốn kết thông gia với nhà ta nữa đâu!”
Nhìn xem ông ấy kìa.
Tôi chỉ là nói vài câu đã nóng nảy như vậy rồi.
Màn kịch chính còn chưa có lên đâu.
Tôi lấy cuộn băng ra.
“Giang Ký Nguyệt, trong mười lăm năm mày rời đi, tao đã hoàn toàn có được ba mẹ, mày mới là kẻ dư thừa!”
“Ba mẹ và anh trai mày đều là của tao, bây giờ mày còn nhìn không rõ sao? Biết khôn một chút thì mau cút đi.”
…………
“Mày nói xem, nếu hiện tại tao chạy ra ngoài nói với mẹ tao bị mày thả rắn ra cắn, bà ta sẽ tin tưởng ai đây?”
“Giang Ký Nguyệt, sao mày không chết ở bên ngoài luôn đi?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net………….
Không khí xung quanh đột nhiên yên tĩnh, phóng viên kích động ấn nút chụp liên tiếp, Giang Vọng luôn đặt tình cảm dành cho Giang Phán Quy lên đầu cũng không khỏi sửng sốt.
Cuối cùng, là Tống Lê xông lên cho tôi một cái tát.
Tôi nhìn thấy sự phẫn nộ trong ánh mắt của người mẹ ruột này.
“Tôi sớm nên nghĩ đến, cô ở bên ngoài đã bị dạy hư rồi, làm cho Phán Quy của tôi tự sát còn chưa đủ, bây giờ còn muốn con bé mất mặt trước bao nhiêu người như vậy!”
Tôi nhìn thấy người mẹ ruột ngày thường luôn tỏ ra ôn nhu này đang nhanh chóng phủ thêm áo khoác cho Giang Phán Quy, bọc kín cô ta lại muốn đưa cô ta rời khỏi hiện trường.
Làm xong những động tác này, bà ấy còn ngẩng đầu cảnh cáo tôi:
“Cô không cần quay về Giang gia, tôi sẽ đưa cô ra nước ngoài đi học chỉ vì nể tình trong xương cốt của cô có máu của tôi, từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt quan hệ huyết thống!”
Nói xong bà ấy thất vọng muốn rời đi.
Giang Phán Quy thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn tôi lại mang theo đắc ý giống như đang nói: “Xem đi, đây chính là chênh lệch giữa chúng ta.”
Cho dù tôi có chứng cứ vô cùng xác thực, cho dù cô ta gây ra tội ác tày trời.
Tôi cũng không có được tình yêu của mọi người.
Cô ta cũng giống như đang nói: “Mày làm như vậy đối với tao một chút ảnh hưởng cũng không có. Tao vẫn là thiên kim Giang gia, mà mày hoàn toàn mất đi quyền lợi cạnh tranh với tao.”
Tôi hỏi: “Tống Lê, mẹ có thật lòng vì tôi trở về mà rất vui không?”
Tống Lê quay đầu, vẻ mặt tức giận: “Loại người xấu xa như cô, xứng sao?”
Tôi nở nụ cười, nhìn về phía Giang Vọng: “Còn anh?”
Giang Vọng quay đầu đi, bộ dáng cũng rất thất vọng với tôi:
“Anh từng nghĩ sẽ đối xử tốt với em nhưng em không cảm kích, em cũng không học được điều gì tốt, anh đối với em gái khi còn bé đã không còn ký ức gì, nhưng anh biết nếu cô ấy lớn lên sẽ thành người tốt, tuyệt đối không có khả năng giống như em.”
Tôi nhìn về phía Giang Kiến Quốc, muốn hỏi, lại tự giễu cười cười: “Quên đi, không hỏi ba nữa, một người coi tôi là công cụ kết hôn còn không bằng hai người bọn họ đâu.”
Giang Kiến Quốc đen mặt: “Nói xong chưa? Có thể kết thúc trò khôi hài này chưa?”
Trên mặt ông ấy cực kỳ không kiên nhẫn.
Không thể không nói, tôi vẫn cảm thấy đau lòng trong nháy mắt.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.
Tôi vươn tay, ngăn ở trước mặt Tống Lê và Giang Phán Quy: “Ai nói các người có thể đi?”
Giang Vọng lên tiếng cảnh cáo tôi: “Giang Ký Nguyệt, cô đừng quá đáng.”
Tôi cười, lấy thẻ cảnh sát trong người ra.
“Tôi là cảnh sát, hiện tại bắt giữ Giang Phán Quy với nhiều tội danh sau buôn người, buôn bán nội tạng, giam giữ người phi pháp.”
Chống lừa đảo, tôi là người chuyên nghiệp.
8.
Lúc đầu, họ không tin.
Cho đến khi ở ngoài cửa rất nhiều cảnh sát tràn vào bắt lấy Giang Phán Quy, Tống Lê mới tỉnh táo lại.
“Cô có chứng cứ gì? Tôi không cho phép các người bôi nhọ con gái tôi!”
Tôi phớt lờ bà ấy.
Chị cảnh sát lần trước đến sờ sờ đầu tôi:
“Ngoan, em làm rất tốt.”
Tôi đem chứng cứ thu thập được gần đây đưa cho chị ấy, liền ỷ lại nắm tay chị ấy.
Chị cảnh sát dường như muốn trút giận thay tôi, dắt tôi ra cửa trước quay đầu lại nói với mẹ tôi:
“Giới thiệu một chút, Giang Ký Nguyệt, cảnh sát trẻ tuổi nhất cục cảnh sát đế đô, phá hủy ổ phạm tội lớn nhất của Hạ Hoa, mà người được gọi là con gái của cô là một tội phạm giết người không hơn không kém, thật đáng ch.ết.”
Ba người Tống Lê, Giang Vọng và Giang Kiến Quốc vẻ mặt thất bại, nhìn tôi muốn nói gì đó lại giống như cái gì cũng không nói nên lời.
Tống Lê thật lâu sau mới mở miệng: “…… Phán Quy, cô ấy nói thật sao?”
Tôi giật giật khóe miệng, cũng không quay đầu lại mà đi.
Giang Phán Quy ở phía sau gào thét đến tê tâm liệt phế, tôi nghe thấy lỗ tai đau muốn chết.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.