1.
Khi mẹ tôi – Tống Lê đến, chị cảnh sát đang ôm tôi vào lòng an ủi.
Thân thể của tôi run rẩy kịch liệt, những vết bầm tím trên người lộ cả ra ngoài nhìn rất thảm.
Nghe chị cảnh sát nói, tôi là thiên kim của gia đình hào môn đỉnh cấp ở đế đô này Giang gia.
Từ nay về sau không ai có thể khi dễ tôi nữa.
Lần đầu tiên Tống Lê nhìn thấy tôi rất đau lòng, bà ấy ngồi xổm xuống nhìn thẳng tôi, tay run rẩy sờ sờ đầu tôi:
“Con là… Giang Ký Nguyệt sao?”
Không có gì ngạc nhiên khi bà ấy không nhận ra tôi.
Bây giờ tôi quá xấu xí.
Còn bà ấy rất đẹp.
Cho dù đã hơn bốn mươi tuổi bà ấy vẫn bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, khuôn mặt tinh xảo, khí chất rất nhu hòa, ngay cả mùi hương trên người cũng thơm.
Đây là người mẹ không có trong trí nhớ của tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn bà, ánh mắt trong suốt lại đáng thương, một hồi lâu mới chần chừ gật đầu.
Chị cảnh sát nói: “Tiểu Giang ở bên ngoài chịu ủy khuất rất lớn, lúc chúng tôi tìm được cô ấy còn có hai con rắn đang quấn lấy cổ cô ấy, bị đám súc sinh kia cởi sạch đồ treo lên…”
Lời này vừa nói, Tống Lê không khống chế được mà ôm chặt tôi, ngay cả giọng nói cũng không ngừng run rẩy:
“Con gái ngoan, con chịu khổ rồi, có thể trở về là tốt về sau sẽ không để cho con bị khi dễ nữa.”
Lời này tôi đương nhiên là không tin.
Bởi vì tôi thấy lúc bà ấy đi vào, bà ấy nhìn về phía người con trai phía sau nháy mắt.
Người đó rất xinh đẹp, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, bên tay trái dắt theo một cô gái nhỏ nhắn, hai người đều tràn ngập địch ý nhìn tôi.
Giống như đang nhìn thứ dơ bẩn gì đó.
Tôi thuận thế vùi đầu vào gáy Tống Lê, trên mặt nở nụ cười thật to.
2.
Năm tôi năm tuổi bị thất lạc, Giang gia liền nhận nuôi một cô gái đặt tên cho cô ấy là Giang Phán Quy.
Mà tôi còn có một người anh sinh đôi, tên là Giang Vọng.
Nhưng giờ phút này Giang Vọng giống như một đoá hoa trên cao xinh đẹp, khí chất, còn tôi hiện tại như đã đánh mất nửa cái mạng.
Nếu Giang Vọng, anh trai tốt thất lạc nhiều năm của tôi không dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi, tôi còn có thể thích hắn.
“Mẹ, cô ta bẩn quá, không đưa đi tắm trước sao? Thảm nhà chúng ta đều là nhập khẩu từ Pháp đó.”
Tống Lê dùng ánh mắt trách cứ nhìn Giang Vọng, ý bảo hắn đừng nói như vậy.
Bà ấy không phủ nhận hắn chuyện tôi thật sự rất bẩn.
Giang Phán Quy kéo tay Giang Vọng: “Anh, anh không thể nói như vậy, chị sẽ buồn lắm đó.”
Tôi giật giật khóe miệng, nhìn Giang Phán Quy ra vẻ thiện lương nhưng không che giấu được đắc ý.
Giang Vọng cười nhạo: “Nói thật mà thôi.”
Chiêu trò này quá trẻ con.
Tôi nắm tay Tống Lê, cọ cọ lòng bàn tay bà thành kính nói:
“Mẹ, con cũng không muốn bị bẩn như vậy đâu.”
Không có ai biết, tôi ở nơi gi.ết người như gi.ết một con kiến ở bên đó khó khăn như thế nào mới có thể sống sót.
Chỉ có không khuất phục cùng với sự tàn nhẫn, nhìn thấu lòng người thì mới có thể sống như một con người.
Người chưa từng đến địa ngục, ngay cả ma quỷ trông như thế nào cũng không biết.
Tống Lê lập tức đau lòng ôm lấy tôi, giọng nói mang theo sự tức giận:
“Đây là em gái của con, sao con có thể nói như vậy?”
Khóe mắt tôi nhịn không được chảy xuống một giọt nước mắt, rơi vào lòng bàn tay Tống Lê.
Giang Vọng trừng mắt nhìn tôi một cái nhưng không tiếp tục nói tôi nữa.
Giang Phán Quy thì khác, cô ta dường như nhận thức được cảm giác nguy hiểm, gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi không quan tâm.
Tôi giống như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hỏi:
“Đúng rồi, Giang Phán Quy được nhận nuôi ở viện phúc lợi nào vậy?”
Tống Lê không đề phòng: “Sau khi con đi lạc, chúng ta phát hiện con bé ngất xỉu dưới gầm xe.”
Ồ là vậy à.
3.
Giang Phán Quy quả nhiên không phải người tốt.
Vào ngày đầu tiên tôi trở về, cô ta đã háo hức mở phòng của tôi để tuyên bố chủ quyền.
“Giang Ký Nguyệt, trong mười lăm năm mày rời đi, tao đã hoàn toàn có được ba mẹ, mày mới là kẻ dư thừa!”
Cô ta vênh váo.
Tôi chỉ thờ ơ nhấp một ngụm trà: “Ồ.”
Nghe nói đây là trà Quân Sơn thượng hạng, nhưng so với uống nước lã không có gì khác nhau.
Giang Phán Quy thấy tôi không bị ảnh hưởng, nổi giận cầm lấy đèn bàn bên cạnh đập vào đầu tôi.
Mười mấy năm sống cuộc sống của một đại tiểu thư, cô ta rất kênh kiệu.
Tôi cười khẽ, không phản kháng.
Không chỉ thế tôi còn tương kế tựu kế, đâm vào tường bổ sung thêm vài vết thương trên người mình.
Trong ánh mắt kinh ngạc của cô ta, tôi đau đớn kêu lên một tiếng.
Lúc Tống Lê và Giang Vọng vào cửa, nhìn thấy chính là một màn như vậy…
Một mớ hỗn độn, thân thể tôi thì đang run rẩy.
Trên đầu tôi máu chảy ra, không những không thét chói tai tôi thậm chí còn không khóc, chỉ tỏ vẻ sợ hãi.
Mà Giang Phán Quy đang ngây ngẩn cả người.
Sau khi kịp phản ứng cô ta cũng kêu lên:
“Không phải, con không làm gì cả, cô ta rõ ràng có thể né tránh, con chỉ làm rơi cái đèn bàn, là cô ta như phát điên đâm vào tường…”
Nhưng tôi sợ phải chui vào góc.
Giống như một con chó bị hoảng sợ.
Tống Lê chần chừ một chút vẫn quyết định ôm tôi lên xử lý vết thương cho tôi trước, vừa trấn an tôi vừa ném ánh mắt thất vọng về phía Giang Phán Quy.
“Phán Quy, đây là chị của con, con làm sao có thể…… Chính nó tự đụng vào tường? Vết thương còn nghiêm trọng như vậy.”
Tôi hài lòng nhếch khóe miệng lên.
Giang Vọng phẫn nộ nhìn tôi, cố chấp nắm tay Giang Phán Quy:
“Không ngờ em gái mất tích nhiều năm lại là loại người như vậy, thật sự là quá ác độc, dù sao tôi cũng không tin Phán Quy lại làm ra loại chuyện này.”
Nói xong liền nắm tay Giang Phán Quy nghĩa vô phản cố* rời đi.
*Đại loại là 2 đứa nó tự cảm thấy mình làm chuyện chính nghĩa, nên ko có gì phải lo sợ =.=
Tống Lê bôi thuốc sát trùng cho tôi, mềm giọng nhỏ nhẹ nói:
“Phán Quy đứa nhỏ này từ nhỏ đã hiếu thuận, hiểu chuyện, thiện lương, chúng ta nuôi dưỡng nó, tận mắt nhìn thấy nó lớn lên, nó cũng là em gái con…….”
Tôi ngắt lời bà ấy: “Mẹ không tin con, đúng không?”
Tôi nói: “Bởi vì cô ấy lớn lên dưới sự nuôi nấng, chiều chuộng của mọi người, cho nên mẹ tin cô ấy, nhưng con cũng muốn lớn lên bên cạnh anh và mẹ…”
Bà ấy luống cuống: “Không phải Ký Nguyệt, mẹ không có ý đó…”
Nhìn bộ dáng hốt hoảng của bà ấy, tôi rất vui vẻ.
Nhưng vẫn ra vẻ thương tâm đẩy bà ấy ra khỏi cửa phòng, tỏ vẻ mình muốn yên tĩnh một chút.
Tôi không quan tâm họ có thực sự thích tôi hay không.
Mục tiêu lần này trở về của tôi, chỉ là Giang Phán Quy.
Dù sao nếu không có cô em gái tốt này, tôi cũng sẽ không bị lừa bán ra nước ngoài.
Giang Phán Quy, cô nói xem, cô tự tay đưa tôi đến địa ngục, cô muốn tiếp nhận sự trả thù của một á.c q.uỷ như thế nào đây?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.