1.
Ta là muội muội cùng mẹ khác cha với thánh thượng đương triều.
Thời điểm khó khăn, ta và hoàng huynh đã cùng nhau hỗ trợ, cùng nhau vượt qua cuộc chiến đoạt đích cửu tử nhất sinh.
Hoàng huynh đăng cơ, ta trở thành trưởng công chúa tôn quý nhất Tấn quốc.
Ba năm trước, hoàng huynh bị ám sát, ta đã đỡ một nhát dao thay hắn.
Bị thương nặng, phải dưỡng bệnh ba năm tại hành cung suối nước nóng mới có thể trở về nhà.
Trong ba năm dưỡng bệnh, ta không nhận được một lá thư nhà nào, phu quân và nhi tử cũng không quan tâm đến thương thế của ta.
Ngày ta trở về phủ công chúa, trời quang mây tạnh.
Những nô tỳ trong phủ vội vã đi lại, dường như đang chuẩn bị cho một bữa tiệc nào đó.
Thấy ta trở về, mọi người đều rất ngạc nhiên, quản gia căng thẳng nuốt nước bọt.
Phu quân ta là Tiêu Vân Sênh mặt lạnh, giọng điệu hờ hững nói:
“Công chúa sao lại trở về rồi?”
Ta nhướng mày, buồn cười hỏi hắn.
“Ta trở về phủ công chúa của mình, chẳng lẽ còn phải được ai cho phép sao? Đáng lẽ phải hỏi ngươi, từ khi nào ta cho phép ngươi ở trong phủ công chúa?”
Tiêu Văn Cảnh, nhi tử 8 tuổi của ta, nhăn mặt, giống như một người lớn, nghiêm túc nói với ta:
“Mẫu thân, vừa về nhà đã nổi giận với phụ thân, còn ra thể thống gì. Tam tòng tứ đức, những đức tính hiền lương thục đức mà nữ tử nên có, những năm qua mẫu thân không học được chút nào sao.”
Phụ thân là trụ cột của gia đình, ở đâu mà không được.”
Cha con họ biểu hiện giống hệt nhau, đều là chán ghét và không thích ta.
Ta còn chưa kịp mở miệng.
Một nữ tử mặc váy dài màu xanh nước biển, chải búi tóc của nữ tử đã có chồng, từ từ bước ra từ sau lưng họ.
Nàng ta mày thanh mắt sáng, lời nói dịu dàng, cử chỉ tao nhã.
Dáng người nhẹ nhàng, yếu đuối như liễu rủ, khiến người ta không khỏi muốn ôm nàng ta vào lòng, không nỡ để nàng ta chịu chút khổ nào.
Nàng ta thản nhiên khom người hành lễ, khéo hiểu lòng người nói:
“Thiếp thân Lâm thị bái kiến công chúa. Những năm qua công chúa dưỡng bệnh bên ngoài, tiểu công tử và phò mã gia đều rất nhớ công chúa.”
Ta cười lạnh một tiếng, trong núi không có hổ, làm sao có khỉ đến chiếm tổ của chim khách?
Nhận ra ánh mắt bất thiện của ta, dường như sợ ta làm gì nữ tử trước mặt, Tiêu Vân Sênh nghiêng người đứng trước nàng ta, giới thiệu:
“Đây là biểu muội của ta, Lâm Uyển Nhu, có ơn cứu mạng Cảnh nhi. Trượng phu nàng ấy đã qua đời vì tai nạn cách đây vài năm, nhà mẹ đẻ không thích, nhà chồng không thương. Ta thương nàng ấy số phận long đong nên đón nàng ấy về phủ ở.”
Ta phiền chán cực kỳ, kim ốc tàng kiều thì cũng thôi đi, còn dùng tiền của thê tử nuôi, lại còn cố tình giăng một tấm vải rách để che đậy.
Tiện nhân chính là già mồm.
Cái gọi là ơn cứu mạng ta cũng có nghe loáng thoáng, chỉ là Cảnh nhi ham chơi trốn học [tình cờ gặp] Lâm Uyển Nhu, bị nàng ta đưa về phủ công chúa.
Lâm Uyển Nhu cười tươi như hoa, trong mắt thoáng vẻ đắc ý, nhẹ nhàng nói:
“Không biết công chúa hôm nay trở về, là Uyển Nhu chậm trễ. Thiếp lập tức sai quản gia dọn dẹp viện lạc, tiếp đón công chúa.”
Nhi tử ta là Tiêu Văn Cảnh lập tức nói:
“Chuyện này không liên quan đến Nhu di, đều là do mẫu thân không báo trước là sẽ trở về, ngươi vất vả rồi.”
Một thị nữ tiến lên quát lớn Lâm Uyển Nhu.
“Lớn mật, ngươi là thân phận gì, trước mặt công chúa phải tự xưng là nô tỳ.”
Nhi tử kinh ngạc quay đầu lại nhìn ta, chạy đến trước người Lâm Uyển Nhu che chở nàng.
“Mẫu thân, Nhu di hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền huệ, không phải nô tỳ gì cả.
Hơn nữa phụ thân là phu quân của người, người nên hầu hạ hắn cho tốt, đừng suốt ngày kêu đánh kêu giết, nữ tử vẫn nên cung kính nhu thuận mới tốt.”
Ta?
Công chúa!
Hầu hạ ai?
2.
Ta nhíu mày, nhìn phụ tử trước mặt có dung mạo giống nhau.
Người không biết còn tưởng rằng nơi này là do Lâm Uyển Nhu làm chủ, ba người trước mặt mới là một nhà.
Ta đánh giá Lâm Uyển Nhu từ trên xuống dưới, làn da trắng nõn như ngọc, mịn màng như mỡ.
Y phục trang sức đều giá trị không nhỏ, dáng vẻ được người ta nâng niu chiều chuộng.
Xuân Lê kinh hô một tiếng.
“Công chúa, nàng ta đội trên đầu chính là…”
Nhìn kỹ thì thấy Lâm Uyển Nhu đội trên đầu, mặc trên người đều là đồ của ta.
Sắc mặt ta lập tức lạnh xuống, Xuân Lê lập tức tiến lên rút cây trâm vàng trên đầu Lâm Uyển Nhu xuống.
Đá một cước vào đầu gối nàng ta, đau đến nỗi nàng ta quỳ xuống đất.
“Lớn mật, lại dám trộm cướp đồ ngự ban của hoàng đế, tội đáng chết vạn lần.”
Vài thị nữ có mắt nhìn lập tức xông lên, lột sạch trang sức trên người nàng ta.
Xuân Lê tát tới tấp vào mặt nàng ta mấy cái.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa nhìn những thứ Lâm Uyển Nhu đã dùng qua, chỉ thấy ghê tởm.
Thản nhiên nói:
“Thưởng cho các ngươi.”
Xuân Lê mừng rỡ, hối hận vì không tát nàng ta thêm vài cái, phụ lòng ban thưởng của công chúa.
Tiêu Vân Sênh không màng đến những thứ khác, ôm người vào lòng.
Lâm Uyển Nhu tóc tai bù xù, mặt mày sưng đỏ, nước mắt lưng tròng, đáng thương nép vào lòng Tiêu Vân Sênh.
“Biểu ca, công chúa vì sao lại sỉ nhục ta như vậy…”
Nhi tử ta như một quả pháo nhỏ xông đến trước mặt ta, hung dữ nói:
“Mẫu thân ngươi quá mức, chẳng phải chỉ là một cây trâm sao? Vì sao vừa về nhà đã khiến mọi người không vui. Mau xin lỗi Nhu di đi, nếu không ta sẽ không nhận ngươi là mẫu thân nữa.”
Tiêu Vân Sênh nhíu mày, cẩn thận che chở người trong lòng.
“Những trang sức này là ta tặng cho Nhu nhi, nàng ấy là ân nhân cứu mạng của Cảnh nhi. Địa vị trong phủ nên giống như ngươi, về sau các ngươi liền xưng hô là tỷ muội, chúng ta thân như một nhà.”
Vừa rồi quên đánh hắn, hẳn là nên đánh cho cái đầu heo ngu như lợn của Tiêu Vân Sênh tỉnh táo lại.
Lâm Uyển Nhu sợ sệt cúi đầu, yếu ớt mở miệng:
“Thiếp thân liễu yếu đào tơ, thân thể hèn mọn, sao dám làm tỷ muội với công chúa. Là Nhu nhi không tốt, vô cớ chọc công chúa không vui, bị phạt cũng là đáng.”
Tiêu Vân Sênh nghe xong càng thêm đau lòng.
“Nhu nhi không cần tự coi nhẹ mình, nàng đã cứu Cảnh nhi, những năm qua lại quán xuyến phủ công chúa, công lao to lớn. Là tiện tỳ này không biết trên biết dưới, người đâu… kéo xuống dùng loạn côn đánh chết.”.”
Tiêu Vân Sênh vừa dứt lời, thị vệ của hắn liền tiến lên định bắt Xuân Lê.
Ta mặt mày tối sầm, lên tiếng ngăn cản.
“Làm càn, đều dừng tay cho ta! Lao khổ công cao? Phủ Công chúa không có người quản lý sao? Lại cần một ngoại nhân không rõ lai lịch như nàng ta làm thay.”
” Ngươi quả thực không thể nói lý, người đâu kéo tiện tỳ này xuống, chẳng lẽ lời của ta, Phò mã gia này không còn tác dụng nữa sao?”
Gia nhân trong phủ nhìn nhau, không biết nên làm thế nào.
Lời của Phò mã gia đúng là không còn tác dụng, nhưng vẫn còn một tiểu công tử ủng hộ Phò mã gia mà!
Công chúa vẫn luôn yêu thương tiểu công tử.
Quả nhiên, Tiêu Văn Cảnh như một tiểu bá vương, nhảy nhót chạy đến trước mặt Lâm Uyển Nhu.
“Ở nhà theo cha, xuất giá tòng phu, các ngươi ngây ra đó làm gì, đều nghe theo cha ta. Ai dám bắt nạt Nhu di của ta, ta sẽ giết chết người đó.”
Thân tín của Tiêu Vân Sênh dẫn theo vài gia nhân lập tức tiến lên khống chế Xuân Lê, định lôi người đi.
Ta trừng mắt hạnh, đám gia binh lực lưỡng đằng sau ta lớn tiếng “Hừ.” một tiếng.
Khí thế hung hăng, bọn chúng lập tức không dám động đậy.
Hồi ta thành thân, phụ hoàng đã theo lệ cũ chuẩn bị tùy tùng hầu hạ.
Sau này hoàng huynh đăng cơ, lại ban thêm cho ta ba trăm phủ binh.
Bọn chúng chỉ nghe theo mệnh lệnh của ta, sự thiên vị của hoàng huynh chính là chỗ dựa của ta.
3.
Mặt Tiêu Vân Sênh lúc xanh lúc trắng, hắn tức giận phất tay áo.
“Công chúa thật là uy phong, động một chút lại tự cao tự đại, vừa về nhà đã vô cớ tát người khác. Ngươi rời nhà ba năm, Nhu nhi đã thay ngươi chiếu cố cái nhà này ba năm, ngươi dựa vào đâu mà vừa về đã không phân tốt xấu mà bắt nạt người khác, thật là không biết điều.”
Sau đó ngẩng cao cằm, ra vẻ ta không thèm chấp nhặt với loại nữ nhân đanh đá như ngươi.
Thấy sắc mặt ta càng lúc càng khó coi, Tiêu Vân Sênh con vịt chết còn mạnh miệng.
“Lười nói với ngươi, ngươi là công chúa, ngươi cái gì cũng đúng. Uyển Nhu chúng ta đi! Nơi này không dung người thì tự có nơi dung người.”
Nhi tử học theo cách làm của phụ thân hắn, chụp cho ta cái mũ ỷ thế hiếp người.
“Thiên tử phạm pháp cũng như thứ dân, mẫu thân lấy quyền thế áp người, sao có thể phục chúng. Cho dù mẫu thân là công chúa, người chúng ta thích nhất vẫn là Nhu di, mẫu thân có quyền thế đến mấy cũng không thay đổi được lòng người.”
Sau đó chạy đến trước mặt Lâm Uyển Nhu khéo léo tranh công.
“Nhu di đừng sợ, hôm nay là sinh nhật của ngươi, đừng để những kẻ không liên quan phá hỏng tâm trạng của ngươi. Ta và cha đã chuẩn bị tiệc và quà sinh nhật cho ngươi.”
Ánh mắt đắc ý và hả hê của Lâm Uyển Nhu gần như không giấu được.
Là công chúa thì thế nào, không chiếm được trái tim của trượng phu và nhi tử thì cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương mà thôi.
Lâm Uyển Nhu nhút nhát nói:
“Sinh thần của thiếp là chuyện nhỏ, hay là đổi thành tiệc mừng công chúa về nhà đi!”
Nàng kéo kéo tay áo Tiêu Vân Sênh, vô cùng tủi thân.
“Đừng chọc giận công chúa, nếu không ta…”
“Nàng ta dám, cho dù nàng ta có là công chúa, hiện tại cũng chỉ là người của Tiêu gia ta.”
Ta hừ lạnh một tiếng, rút roi mềm đeo bên hông, dùng sức quất, quất mạnh vào Tiêu Vân Sênh một roi.
Đau đến mức Tiêu Vân Sênh oa oa kêu to.
Người Tiêu gia cái gì chứ, tổ tông Tiêu gia có biết ngươi cuồng vọng như vậy không?
4.
Vung roi muốn tiếp tục quất, một bàn tay thon dài trắng trẻo nắm lấy tay ta.
Giọng nói ôn nhu như ngọc vang lên bên tai ta, tức khắc dập tắt cơn giận của ta.
“Công chúa, chớ nên động khí khụ khụ khụ…”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.