Trần Cường cười giễu cợt:
“Sư phụ không có ở đây. Nhưng có cả đống tân lang đang đợi ngươi đến để động phòng đấy.”
Từ phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Ta quay đầu lại nhìn, trong bóng tối có năm người bước ra và vây chặt lấy ta.
Một kẻ trong số đó không hài lòng nói:
“Này, sao không gọi ả ra sớm hơn? Để thằng nhãi đó cướp mất lần đầu rồi.”
Một kẻ khác cười cợt nói:
“Bữa ăn ngon đến muộn cũng không sao, nương tử…”
Ta không muốn nghe những lời thô tục của bọn chúng nữa, liền rút cây dao bổ củi từ trong tay áo ra, một bước nhanh lao đến trước mặt Trần Cường, chém mạnh một nhát vào cổ hắn.
Đầu hắn lập tức nghiêng sang một bên.
Cùng lúc đó, sau lưng ta cũng vang lên vài tiếng dao đâm vào cơ thể.
Ta lau máu bắn lên mặt, quay đầu nhìn lại.
Tiết Đại Thụ và mấy người khác đã hạ gục cả năm tên kia.
“Kéo chúng đi xa rồi chôn.”
Tiết Đại Thụ gật đầu, cùng những người khác lôi xác đi.
Ta ra giếng làng múc vài thùng nước, từ đầu đến chân dội đi dội lại nhiều lần cho sạch mùi máu tanh.
Trời đã khuya, sương rơi nặng hạt.
Cả người và tâm trí đều lạnh buốt.
Ta mặc nguyên bộ đồ ướt trở về nhà, lục tìm một bộ quần áo khô sạch trong tủ để thay, thì bất ngờ có một cánh tay quấn quanh eo ta.
Cả người ta căng cứng, định rút dao bổ củi ra để tấn công, nhưng nhớ ra cây dao đã bị bỏ ngoài cửa.
“Nương tử, ta lạnh.”
Là Tề Thiên Mộc.
Ta thả lỏng cơ thể, tựa vào vòng tay ấm áp của hắn.
Tề Thiên Mộc nửa ôm nửa kéo ta trở lại giường.
Hắn ôm chặt lấy ta như một con bạch tuộc, nhưng ta không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
Ta co người lại thành một cục, để mặc cho cái lạnh trong ta được sưởi ấm từ hơi nóng không ngừng tỏa ra từ hắn.
Cho đến khi cơ thể ta đẫm mồ hôi vì nóng, ta mới bừng tỉnh.
Hóa ra chỉ là một giấc mơ.
“Bạch Cửu, Bạch Cửu, dậy đi. Điện hạ gọi ngươi qua.”
9
Thái tử ngồi nghiêm trang trên ghế chính.
Tiêu Dao Vương ngồi bên trái, còn Văn Thống Lĩnh đứng bên phải.
Ta quy củ quỳ giữa phòng:
“Tham kiến Điện hạ. Tham kiến Tiêu Dao Vương gia. Tham kiến Văn Thống Lĩnh.”
Thái tử chưa kịp lên tiếng, Tiêu Dao Vương đã ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt ta, ngồi xổm xuống:
“Nương tử, nương tử, thật sự là nàng sao?”
Nói rồi, hắn ôm chặt lấy ta bắt đầu khóc nức nở:
“Nương tử, nàng đã đi đâu? Ta tưởng nàng… Thôn Gác La đã cháy rụi hết rồi. Xác chết cháy nằm khắp nơi. Nương tử, nàng làm ta khổ sở tìm kiếm.”
Ta đẩy mạnh hắn ra, đứng dậy lùi lại vài bước:
“Ngươi gọi ai là nương tử? Ngươi không thấy ta giống ngươi, đều là nam nhân sao?”
Tiêu Dao Vương loạng choạng ngã ngồi xuống đất, lại khóc to hơn:
“Nương tử, sao nàng không nhận ta? Ta là phu quân của nàng mà!”
Ta xoa xoa tai, trong lòng nổi lên một trận bực bội.
Có nam nhân nhà ai mà lại cứ khóc lóc suốt ngày như thế không?
Thái tử rõ ràng cũng không thể chịu nổi cảnh đệ đệ mình khóc lóc ầm ĩ:
“Thiên Quyền, đứng dậy đi, nam nhi đại trượng phu mà cứ khóc lóc như vậy, còn ra thể thống gì!”
Tiêu Dao Vương lập tức ngừng khóc, quay lại nhìn khuôn mặt đen thui như đáy nồi của Thái tử, do dự đứng dậy.
Nhưng hắn không trở về chỗ ngồi mà đứng bên cạnh ta, vẻ mặt uất ức nhìn ta.
Ta không để ý đến hắn, lại quỳ xuống đất.
Thái tử nghiêm giọng hỏi:
“Bạch Cửu, ngươi đổi tên, lén lút vào phủ Thái tử, rốt cuộc có ý đồ gì?”
Ta không hề sợ hãi khi bị vạch trần thân phận.
Ta kính cẩn cúi đầu trước Thái tử:
“Bẩm Điện hạ, tên thật của thuộc hạ là Tiết Cửu. Sau đó cả làng ta đã di dời đến thôn Bạch Tháp, nhập hộ tịch vào đó, nên ta đổi tên thành Bạch Cửu. Chuyện này ta không hề cố tình che giấu Điện hạ.”
Văn Thống Lĩnh lên tiếng:
“Tiểu Cửu, ngươi nữ giả nam trang, lấy lý do tìm thê tử để lên kinh thành, rốt cuộc là có mưu đồ gì?
Ba tháng trước, ngươi rời khỏi thôn Gác La, ngay sau khi ngươi đi, thôn đó liền bốc cháy, thiêu chết hơn ba mươi mạng người, có phải ngươi đã gây ra chuyện này không?
Sau khi vào kinh, ngươi lại đi khắp các Nha Hành, chỉ tìm công việc trong các phủ của vương công quý tộc, sau cùng lại trà trộn vào phủ Thái tử, vậy là có mục đích gì?
Nể tình là đồng liêu, tốt nhất ngươi nên thành thật khai báo.
Nếu không nói ra, ta chỉ có thể giao ngươi cho Thẩm Hình Tư, đến lúc đó, ngươi e rằng khó mà sống sót ra ngoài được.”
Ta vừa định lên tiếng đáp lại, thì Tiêu Dao Vương nhảy lên:
“Văn Phong, ngươi làm gì vậy? Đây là nương tử của ta, là Tiêu Dao Vương phi, sao ngươi lại dám tra hỏi nàng như tội phạm? Nương tử, nàng đứng dậy đi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”
Ta hất tay hắn ra, lườm hắn một cái.
Ai là nương tử của ngươi? Chỉ biết phá hỏng việc thôi!
Thái tử cau mày nói:
“Thiên Quyền, trở về chỗ ngồi. Bạch Cửu, ngươi đứng dậy nói chuyện.”
Tiêu Dao Vương vẫn lề mề.
Thái tử quát lên một tiếng:
“Thiên Quyền!”
Lúc này hắn mới chịu quay lại chỗ ngồi.
Ta vẫn tiếp tục quỳ:
“Thái tử Điện hạ, thảo dân vào kinh là để cáo trạng. Thảo dân có oan tình lớn cần cầu xin Hoàng thượng giải quyết.”
Cả ba người ngồi trên đều sững sờ.
“Thảo dân nghe nói cáo trạng phải lăn qua ván đinh, thảo dân sợ đau, lại sợ chết, không muốn lăn ván đinh, nên mới nghĩ cách vòng vèo, mong có thể thông qua Điện hạ để được diện kiến Hoàng thượng.
Chỉ cần thảo dân có thể kêu oan, thảo dân sẵn sàng lăn ván đinh đến chết.”
“Nương tử, nếu nàng muốn cáo trạng, sao không nói với ta? Ta có thể trực tiếp đưa nàng gặp phụ hoàng, đâu cần phải vòng vèo tìm đại ca của ta?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Thiên Quyền, câm miệng.”
“Hoàng huynh, nàng là nương tử của ta, có việc tìm ta chẳng phải là đương nhiên sao?”
Thái tử xoa xoa thái dương đang giật giật.
Ta cũng thật sự không còn kiên nhẫn nghe hắn lải nhải nữa:
“Tiêu Dao Vương gia, thảo dân có một phu quân tên là Tề Thiên Mộc, một dã thôn phu, từ nhỏ đã yếu ớt, đã qua đời vài tháng trước.”
“Nương tử, nàng… sao lại nguyền rủa ta chết? Ta vẫn sống khỏe mạnh mà.”
“Thái tử Điện hạ, trước đêm qua, thảo dân chưa từng gặp qua Tiêu Dao Vương gia. Phu quân của thảo dân đã qua đời, Tiêu Dao Vương chắc chắn đã nhận nhầm người, xin Điện hạ minh xét.”
Tiêu Dao Vương nhảy khỏi ghế ngồi:
“Nương tử…”
“Văn Phong, đưa vương gia đi nghỉ.”
Văn Phong đứng dậy, túm lấy cánh tay của Tiêu Dao Vương, kéo hắn ra ngoài.
Tiêu Dao Vương không thể đọ sức với Văn Phong, vừa bị kéo đi, vừa quay đầu kêu lên:
“Hoàng huynh, hoàng huynh, nàng chính là nương tử của ta, ta không nhận nhầm đâu.
Hoàng huynh, hoàng huynh, có chuyện gì huynh cứ từ từ nói với nương tử của ta, đừng làm nàng sợ.”
“Hoàng huynh, hoàng huynh…”
Tiếng gọi dần nhỏ lại, cuối cùng cũng bị kéo đi xa.
Ta và Thái tử đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi thật sự không quen biết Tiêu Dao Vương sao?
Nếu ngươi thực sự biết Tiêu Dao Vương, như hắn nói, việc gặp Hoàng thượng chẳng phải chuyện khó khăn.”
Ta lắc đầu.
“Thảo dân không quen biết Tiêu Dao Vương.”
“Được. Người đâu, lôi ra ngoài, đánh 30 roi.”
Ta đứng dậy, tự giác bước ra ngoài, đứng yên chờ đợi chịu phạt.
Thái tử nhìn ta, nhướng mày, thong thả đi theo:
“Ngươi không hỏi xem vì sao ta muốn đánh ngươi sao?”
” Cáo ngự trạng với Hoàng thượng phải lăn qua ván đinh, hướng thái tử điện hạ trình bày chi tiết oan tình phải chịu roi, thảo dân đã chuẩn bị tâm lý sẵn.”
Thái tử bị chặn lời.
“Ta đánh ngươi không phải vì ngươi thỉnh oan, mà là vì những hành vi lừa gạt của ngươi.”
Ta gật đầu: “Thảo dân xin lĩnh giáo.”
Thái tử khẽ nhíu mày.
“Ngươi chẳng phải sợ đau, sợ chết sao? Cứ cầu xin ta, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi.”
Ta lập tức quỳ xuống, khẩn cầu:
“Xin Thái tử Điện hạ xét đến việc thảo dân trẻ người non dạ, không hiểu pháp luật kỷ cương, mà đừng trách phạt thảo dân.”
Rõ ràng, Thái tử không hề nguôi giận vì lời cầu xin của ta, ngược lại còn tức giận hơn.
Ngài trừng mắt nhìn ta, quát lớn: “Đánh!”
Người hành hình đã chực sẵn từ trước, nghe lệnh liền giơ roi lên và đánh mạnh xuống.
Ta cúi đầu, lặng lẽ đếm, một roi, hai roi, ba roi…
Người này khí lực lớn hơn sư phụ ta rất nhiều.
Khi đến roi thứ mười, ta đã không còn cảm giác gì ở lưng nữa.
“Dừng tay! Dừng tay!”
Một bóng người từ bên hông lao đến, đá bay kẻ đang đánh roi, rồi nhìn ta với vẻ mặt đau đớn. Hắn muốn ôm ta, nhưng lại sợ làm đau vết thương trên lưng ta, chỉ biết quỳ trước mặt ta, nắm lấy cánh tay ta:
“Tiểu Cửu, nàng bị thương rồi!
Nàng lại bị thương rồi!
Là ta vô dụng! Là ta không bảo vệ được nàng!”
Ta từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của nam nhân trước mặt.
Sao hắn lại không khóc lóc nữa rồi?
Nhờ vào sức của hắn, ta cắn răng đứng dậy.
Kẻ cầm roi đã từ dưới đất đứng lên.
Ta đẩy Tiêu Dao Vương ra, từng bước tiến về phía trước:
“Tiếp tục. Còn hai mươi roi nữa.”
“Tiểu Cửu, ta là phu quân của nàng, vì sao nàng không dựa vào ta?”
Nam nhân phía sau giận dữ hét lên, trút bầu tâm sự và sự không cam lòng của hắn.
“Phu quân ta đã chết.”
Ta nhẹ giọng nói.
“Tiếp tục đi.”
Người cầm roi nhìn về phía Thái tử, không dám hành động.
Ta đành phải quay lại, quỳ trước mặt Thái tử:
“Xin Điện hạ tiếp tục.
Mong Điện hạ giữ lời, sau 30 roi, dẫn ta đi gặp Hoàng thượng.”
10
Ta nằm sấp trên giường, phía sau là một nha hoàn đang bôi thuốc cho ta.
Cuối cùng ta đã không phải chịu 20 roi còn lại.
Thái tử ra lệnh đánh tiếp.
Tiêu Dao Vương rút kiếm đòi giết người.
Cuối cùng Thái tử phi ra làm người hòa giải, ra lệnh đưa ta vào phòng để bôi thuốc.
“Thiên Quyền thật là quá quắt, suýt nữa đã giết chết Văn Phong rồi.”
Thái tử phi ngồi trên ghế thêu bên cạnh giường, lẩm bẩm không ngừng:
“Sau này ngươi phải quản lý hắn thật chặt, làm gì có chuyện hễ không vừa ý liền rút kiếm? Thái tử dù sao cũng là Thái tử của một nước, lại còn là huynh trưởng của hắn, nếu không có Văn Phong ngăn cản, hắn đã chém vào huynh trưởng của mình rồi. Thật là quá đáng.”
“Thái tử phi, việc quản lý Tiêu Dao Vương gia là trách nhiệm của Hoàng thượng, Thái tử và ngài, ngài nói với thảo dân chuyện này có ích gì?”
“Hắn nhận ngươi là nương tử, ngươi phải quản lý hắn chứ!”
Đối mặt với lý lẽ đanh thép của Thái tử phi, ta nhất thời không nói được gì.
“Thái tử phi, thảo dân là quả phụ, xuất thân thôn dã, đâu liên quan gì đến Tiêu Dao Vương gia…”
Thái tử phi ghé sát lại gần, khuôn mặt đầy hứng thú:
“Hắn chọc giận ngươi sao? Phu thê nhà ai mà chẳng có lúc cãi vã. Nếu tức quá thì đánh hắn một trận, chứ sao lại nguyền rủa hắn chết như thế chứ.”
“Ta…”
Thái tử phi không để ta có cơ hội nói:
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.