Xung quanh toàn là người, Vương Lễ, bố mẹ Vương Lễ, còn có thầy cô, đều chờ Bùi Tùng phản ứng, ánh mắt không thiện ý khiến người ta nghẹt thở.
Bùi Tùng chỉ đứng đó, anh ấy mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra, sự bướng bỉnh trong mắt lại tăng thêm vài phần.
Nhìn thấy Bùi Tùng như vậy, tôi bắt đầu hối hận, tại sao lại đẩy Bùi Tùng vào hoàn cảnh như vậy, ép anh ấy phải tha thứ cho những kẻ đã bắt nạt anh ấy.
Tôi tiến lên nắm tay Bùi Tùng: “Không muốn tha thứ thì chúng ta không tha thứ, đừng miễn cưỡng bản thân, cậu ta làm sai thì cậu ta phải tự chịu.”
Sau đó trực tiếp kéo anh ấy đi, để mặc những người đó ở lại đó, để mặc họ trước sự chứng kiến của mọi người.
Vương Lễ căn bản không xứng đáng được tha thứ.
8.
Tôi kéo Bùi Tùng đến trước mặt bố mẹ tôi, giới thiệu với họ: “Bố, mẹ, đây là bạn mới hôm nay con quen, cậu ấy tên là Bùi Tùng.”
Bùi Tùng có chút bất ngờ, chưa từng có ai chính thức giới thiệu anh ấy với bố mẹ mình như vậy, đặc biệt là với tư cách là bạn bè.
“Cháu chào chú, chào cô.” Giọng anh ấy rất nhỏ.
“Ồ, Tiểu Bùi chào cháu.”
Mẹ tôi rất thích mời bạn bè của tôi về nhà ăn cơm, quả nhiên, bà bắt đầu nhiệt tình mời Bùi Tùng: “Tiểu Bùi, cuối tuần đến nhà cô chơi đi, cô nấu đồ ăn ngon cho các cháu.”
Bố tôi phụ họa: “Đúng vậy, đến nhà chú chơi với A Kiều, cháu giúp chú thúc giục nó học hành, đừng để nó suốt ngày chỉ biết chơi.”
Bùi Tùng có chút không đỡ nổi sự nhiệt tình của bố mẹ tôi nhưng vẫn lễ phép đáp lại: “Vâng, chú, cô.”
Đúng ý tôi, như vậy sau này tôi có cớ đưa anh ấy về nhà ăn cơm, còn có thể bồi dưỡng tình cảm với bố mẹ tôi trước.
Lúc này, theo nhật ký, thời gian Chu Mặc ra tay với Bùi Tùng còn gần ba tháng nữa nhưng tôi phải tính toán sớm. Dù sao thì Bùi Tùng ở bên cạnh tên ác quỷ đó thêm một giây thì thêm một phần nguy hiểm.
Sau lần Vương Lễ bị tôi dạy dỗ, những người trước đây bắt nạt Bùi Tùng trong lớp đều không dám tùy tiện bắt nạt anh ấy nữa. Mối quan hệ của tôi và Bùi Tùng cũng gần gũi hơn không ít.
Tôi bắt đầu mỗi sáng đều mang thêm một phần ăn sáng, lấy cớ là mẹ chuẩn bị nhiều quá, sau đó nhờ Bùi Tùng giúp tôi chia sẻ.
Bùi Tùng không chịu nổi lời nài nỉ của tôi, đồng ý mỗi ngày giúp tôi ăn một cái bánh bao, không chịu ăn thêm nữa. Để anh ấy có thể ăn no, tôi bảo mẹ đổi bánh bao nhân rau nhỏ thành bánh bao nhân thịt to.
Nghe thấy lúc tự học buổi tối bụng anh ấy kêu ùng ục, sau đó cố uống nước để che giấu, vừa tan học, tôi liền kéo anh ấy đến quán mì trước cổng trường, nói rằng tôi quá đói nên muốn ăn đêm nhưng buổi tối tôi sợ đi một mình.
Ở quán mì gọi hai bát mì bò, để anh ấy cùng tôi ăn. Lần nào anh ấy cũng không thể từ chối tôi, ngoan ngoãn cùng tôi ăn.
Ăn xong, anh ấy lặng lẽ đi theo sau tôi, dù không cùng đường cũng phải đưa tôi về nhà, đến khi thấy tôi vào nhà, anh ấy mới tự mình quay về.
Trường học thỉnh thoảng sẽ phát một số phiếu ăn miễn phí, tôi đều nói rằng mình không thích ăn cơm ở căng tin, muốn về nhà ăn cơm, vì vậy đều nhét cho Bùi Tùng, để anh ấy có thể ăn no vào buổi trưa.
Đến cuối tuần thì kéo anh ấy đến nhà tôi giúp tôi học bài, mẹ tôi thương anh ấy, luôn cố ý làm một bàn đồ ăn ngon, giữ anh ấy lại cùng ăn cơm, ba chúng tôi mỗi người một đũa, chỉ một lát, bát của Bùi Tùng đã đầy ắp.
Nhìn nụ cười thỉnh thoảng xuất hiện trên mặt Bùi Tùng, tôi luôn nghĩ, giá như thời gian có thể mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết bao.
9.
Cho đến khi Bùi Tùng với vết thương trên mặt đến trường đứng trước mặt tôi, đã hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của tôi.
Trên cằm anh ấy có một vết thương dài, là vết tích của vật sắc nhọn, là do con người gây ra.
“Ai đánh cậu?” Tôi hỏi anh ấy.
“Không có…”
“Cậu có dám thề là cậu không lừa gạt tớ không.”
Bùi Tùng im lặng không nói, anh ấy ngầm thừa nhận là bị người khác đánh.
“Là cha dượng của cậu đúng không.”
Anh ấy gật đầu.
Tôi đột nhiên nhớ ra, sau khi tôi và Bùi Tùng quen nhau, tôi đã từng hỏi anh ấy về vết sẹo trên cằm là do đâu. Anh ấy nói là hồi nhỏ không cẩn thận ngã, hóa ra là lừa tôi.
Vết sẹo mà tôi đã từng hôn vô số lần, vậy mà lại là dấu vết anh ấy bị bạo hành gia đình để lại. Tôi không dám tưởng tượng, mỗi lần tôi hôn, đều có thể khiến anh ấy nhớ lại những cơn ác mộng đau đớn đó.
“Đi bệnh viện với tớ.” Tôi kéo Bùi Tùng định đi.
Anh ấy ngồi thẳng trên ghế, không chịu nhúc nhích: “Chỉ là vết thương nhỏ vài ngày nữa là khỏi.”
“Không được, nếu không xử lý, sau này sẽ để lại sẹo, tớ không muốn cậu để lại sẹo.” Tôi nghiêm túc nói.
Thấy anh ấy vẫn không chịu nhúc nhích, tôi thở dài: “Thôi, cậu ngồi dây đi, tớ đi rồi về ngay.”
Tôi đến phòng y tế lấy thuốc của bác sĩ, trở về giúp Bùi Tùng xử lý vết thương.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Có hơi đau, tớ sẽ bôi nhanh một chút.” Tôi dùng cồn giúp anh ấy vệ sinh vết thương.
Vết thương rất sâu, dùng cồn nhất định sẽ đau nhưng anh ấy vẫn cố chịu đựng, không hề rên một tiếng nhưng đôi mắt lại ẩn nhẫn.
Tôi chỉ thấy đau lòng, nước mắt không kìm được trào ra.
Bùi Tùng nhìn thấy, vội vàng đưa tay muốn lau nước mắt cho tôi: “Cậu đang khóc vì tớ sao?”
Tôi gật đầu, đưa tay cẩn thận dán băng keo cá nhân lên vết thương: “Cậu phải tự bảo vệ mình thật tốt.”
Một buổi tối tan học tự học, tôi lại kéo anh ấy đi ăn cơm, lúc gọi món tôi đang xem thực đơn trên tay, suy nghĩ xem nên gọi món gì mà Bùi Tùng thích ăn.
Anh ấy ngồi đối diện tôi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bất chợt thốt ra một câu: “Tạ Kiều, tại sao cậu lại đối xử tốt với tớ như vậy?”
Tôi nhìn anh ấy, ngẩn ra hai giây, còn chưa kịp nghĩ xem nên mở lời như thế nào, lại nghe anh ấy nói:
“Là vì thương hại tớ sao?”
Ánh mắt Bùi Tùng dừng lại ở người ăn xin nhặt rác đang xin tiền người đi đường bên ngoài cửa hàng.
Bên ngoài cửa sổ, người già ăn xin quần áo không che hết thân, hai chân tàn tật, chỉ có thể ngồi dưới đất. Những người đi đường đều vội vã, rất lâu rất lâu mới có người dừng lại, ném tiền lẻ vào bát của người già, rồi vội vã rời đi.
Không ai biết được, người tiếp theo dừng lại vì người già sẽ đến lúc nào.
Tim tôi khẽ chùng xuống, theo ánh mắt Bùi Tùng nhìn người ăn xin nhặt rác, động tác trên tay cũng dừng lại, chậm rãi mở miệng: “Không phải.”
“Tớ có đáng để cậu đối xử tốt với tớ như vậy không?” Anh ấy lại hỏi.
Khoảnh khắc đó, tôi suýt chút nữa đã bật khóc. Trong mơ hồ, tôi như nhìn thấy Bùi Tùng nhỏ bé trước mặt, dần dần hòa vào với người yêu trong ký ức.
Tôi nghiêm túc nhìn vào mắt anh ấy, trịnh trọng nói với anh ấy: “Anh đáng. Anh đáng được những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này.”
“Cậu sẽ mãi là bạn của tớ chứ?” Anh ấy cẩn thận, vừa như đang hỏi, vừa như đang xác nhận.
Xác nhận tình yêu mà anh ấy từng mong mà không được, lần này có thực sự thuộc về anh ấy không, chứ không phải là một giấc mơ hay sự bố thí sẽ tan vỡ khi tỉnh giấc.
“Sẽ.” Tôi mắt đỏ hoe, khàn giọng nói: “Tớ sẽ mãi là bạn của cậu.”
Vẻ căng thẳng trên mặt Bùi Tùng biến mất, thay vào đó là sự an tâm chưa từng có. Đêm đen u ám từ thời niên thiếu của anh ấy, dường như đã le lói một tia sáng yếu ớt.
11.
Cuộc sống như vậy kéo dài một thời gian, anh ấy không còn xanh xao gầy gò như lúc mới gặp nữa. Nhưng anh ấy vẫn tiều tụy, thường xuyên mất tập trung khi học, tinh thần cũng thường xuyên không tốt.
Tôi biết, là vì phải chăm sóc người mẹ Mã Oánh đã bệnh nặng của anh ấy, Mã Oánh bị ung thư gan được chẩn đoán cách đây vài tháng, khi chẩn đoán ra thì khối u đã di căn khắp gan, đã là giai đoạn cuối.
Cha dượng Chu Mặc không muốn tiêu tiền vào một người phụ nữ không còn giá trị, đã lừa Mã Oánh từ bỏ điều trị, chỉ để giữ lại tiền cho Chu Mặc.
Mã Oánh vì vậy đã bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất, tình hình bệnh không thể ổn định và ngày càng trầm trọng, giờ đây đã là ngày tàn, chỉ dựa vào một mình Bùi Tùng chăm sóc.
Nhưng dù vậy, Mã Oánh vẫn đánh mắng Bùi Tùng, trút hết mọi cơn giận lên người Bùi Tùng, đổ hết mọi bất hạnh của bà ta lên đầu Bùi Tùng, đến chết bà ta cũng không từng cho Bùi Tùng một chút tình yêu nào.
Cứ nghĩ đến việc bà ta sắp chết, trong lòng tôi lại có một cảm giác khoái trá khó tả, một người như bà ta, căn bản không xứng làm mẹ, càng không xứng được sống.
Lúc này chỉ còn cách cái chết của bà ta hai tháng nữa nhưng cứ để bà ta chết như vậy thì quá hời cho bà ta rồi.
Vì vậy, tôi đã chọn ngày mà cha dượng Chu Mặc cướp sạch tiền trong nhà, được ghi trong nhật ký.
Tôi cố tình tìm người thu thập những bức ảnh Chu Mặc quan hệ tình dục với phụ nữ bên ngoài, cùng với hồ sơ chuyển khoản của Chu Mặc nuôi con riêng bên ngoài, đều gửi cho Mã Oánh dưới danh nghĩa của tiểu tam kia, còn nhắn tin khiêu khích bà ta: [Đợi bà chết, tất cả sẽ thuộc về tôi và con trai tôi, đồ đàn bà ngu ngốc, sao bà còn chưa chết đi?]
Cứ để nước càng đục càng tốt, chó cắn chó mới là vở kịch hay, tôi muốn bà ta mang theo nỗi đau gấp trăm gấp nghìn lần mà chết trong đau đớn.
12.
Nhưng cũng vào buổi chiều gửi ảnh đó, Bùi Tùng không đến trường. Tôi ngồi trong lớp, nhìn vào chỗ ngồi trống bên cạnh, không hiểu sao lại thấy lo lắng, bắt đầu nhớ lại nội dung và chi tiết trong nhật ký của Bùi Tùng.
Nhật ký ghi rõ ràng là, Bùi Tùng tan học về nhà mới biết Chu Mặc đã về nhà lấy thẻ ngân hàng cùng sổ tiết kiệm của Mã Oánh lúc Bùi Tùng không có nhà. Trong lúc cãi nhau, Mã Oánh còn bị Chu Mặc đánh gãy chân.
Theo như ghi chép trong nhật ký, lúc này Bùi Tùng phải ở trường mới đúng, nếu anh ấy không ở trường, vậy thì anh ấy…
Sự bất an và sợ hãi bỗng chốc dâng lên trong lòng tôi. Tại sao lại không giống? Lần này, tại sao anh ấy lại không ở trường?
Tôi không kịp suy nghĩ, vội vàng trèo tường ra khỏi cổng trường. Trên đường không có xe, tôi chỉ có thể chạy điên cuồng về nhà Bùi Tùng, nỗi sợ hãi vô hình bao trùm lấy tôi, sự hoảng loạn trong lòng đã lên đến đỉnh điểm.
Tôi vội vã chạy đến, khi vào căn nhà hé mở cửa của anh ấy, một người đàn ông quay lưng về phía tôi, đang ngồi xổm trên mặt đất, siết chặt cổ Mã Oánh đang giãy giụa sắp tắt thở, khuôn mặt người phụ nữ đỏ bừng, sắp ngạt thở.
Dưới chân Chu Mặc là Bùi Tùng đã bất động. Gáy Bùi Tùng bị vỡ, máu từ đỉnh đầu chảy xuống đầy mặt, dưới đầu là một vũng máu đỏ tươi.
Tôi đỏ mắt, đột nhiên nhặt chiếc búa sắt dính máu rơi trên mặt đất, mạnh mẽ vung về phía Chu Mặc.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.