1.
Sau khi đến Anh du học, tôi cuối cùng đã nhận ra thế nào là khổ cực của nhân gian.
Bánh mì thì khô khốc nhạt nhẽo.
Rau thì giữ nguyên vị, không nêm nếm gì cả.
Trái cây thì không mùi không vị.
Thịt thì vừa tanh vừa hôi.
Bánh pudding thì làm từ cá chình và nội tạng.
“Ngưỡng vọng tinh không phái” trong truyền thuyết có phải rất đáng sợ hay không?
Thực ra còn nhiều món ăn đáng sợ hơn món “Ngưỡng vọng tinh không phái” rất nhiều…
Tóm lại, muốn ăn một bữa có thể thỏa mãn vị giác quả là một sự xa xỉ ở nhân gian.
Đói đến mức một người chưa từng động tay vào bếp như tôi bị buộc phải vào bếp.
Sau khi tôi làm ra món trứng chiên đen như mực, trứng xào cà chua trông như chất nôn, cánh gà luộc màu xanh tím, cà ri khoai tây sền sệt màu vàng đất, cà tím luộc hình que màu vàng nâu… ăn xong tôi tự làm mình đau bụng mấy ngày liền, cuối cùng tôi nhận ra mình không có năng khiếu nấu ăn.
Tôi rưng rưng nước mắt, từ đó chỉ có thể dựa vào ăn mấy đồ ăn nhạt nhẽo và uống cà phê để duy trì sự sống.
Cắn một miếng, cằm như muốn kéo dài từ Trái Đất đến sao Hỏa.
Chỉ có một cảm giác – – nhân sinh vô vọng.
……
Đúng lúc đó.
Bỗng dưng từ phía bên phải thoảng qua mùi thơm của đồ ăn.
2.
Cửa sổ nhà bếp nhà tôi, đối diện trực tiếp với phòng ăn nhà bếp của nhà hàng xóm bên cạnh.
Người hàng xóm người Trung Quốc mới chuyển đến bên cạnh lúc này đang nấu ăn.
Hắn dáng người cao ráo, đôi tay trắng nõn xinh đẹp rất linh hoạt cắt khoai tây, một củ khoai tây chỉ trong nháy mắt đã thành sợi nhỏ, sau đó hắn rửa sạch rồi cho vào chảo xào.
Mọi động tác đều trôi chảy tự nhiên, linh hoạt thành thạo như thể đã lặp đi lặp lại hàng nghìn lần.
Mùi thơm của món khoai tây sợi chua cay nhanh chóng bay ra từ cửa sổ, còn nồi súp nấm bên cạnh lúc này cũng đã chín.
Tôi nhìn hắn bày đồ ăn rồi bưng vào phòng ăn, một mình thưởng thức.
Bất giác, đầu tôi đã thò ra ngoài cửa sổ.
Tôi cắn miếng bánh mì khô, gần như tham lam hít hà mùi thơm, nước mắt rưng rưng nhìn món ăn đầy màu sắc và hương vị đó mà nuốt trôi miếng bánh.
Hắn ăn chậm rãi.
Tôi ăn một cách đáng thương.
Người hàng xóm bên cạnh ăn rất ít, chỉ vài đũa cơm rồi bắt đầu dọn bàn.
Còn tôi thì một miếng bánh mì vẫn chưa ăn xong.
Vội vàng tưởng tượng hương vị của những món ăn đó, tôi nhai vội, nuốt một miếng quá nhanh, bị nghẹn đến mức trợn trắng mắt, kêu lên.
Khu vực này, khoảng cách giữa các căn hộ rất gần, mùi thức ăn bay rất nhanh, âm thanh cũng vậy.
Người hàng xóm bên cạnh nghe thấy tiếng của tôi, quay đầu lại.
Hắn nhìn thấy đầu tôi thò ra ngoài cửa sổ bên cạnh, ngậm một miếng bánh mì, đang ôm cổ giãy giụa, nhìn hắn với khuôn mặt đầy dữ tợn.
Hắn: “……”
Tôi: “……”
Xấu hổ.jpg
3.
Khó khăn lắm mới nuốt được miếng bánh mì, tôi vội vàng ngăn người hàng xóm bên cạnh đang chuẩn bị gọi cảnh sát.
“Đừng báo cảnh sát, đừng báo cảnh sát, tôi vừa rồi bị nghẹn! Thò đầu ra là vì đồ ăn anh nấu thơm quá! Tôi ngửi mùi để ăn cho ngon thôi mà!”
Hàng xóm đặt điện thoại xuống, “Ồ” một tiếng, rồi xoay người rời đi.
Đúng là một người lạnh lùng.
Tôi rụt đầu lại, vô cùng chua xót nhai bánh mì với mùi thơm còn sót lại trong không khí, bỗng nhiên thấy rất buồn.
Tôi lại có thể thảm hại đến nước này sao……
Huhu tôi thật đáng thương……
4.
Ngày hôm sau, vừa tan học là tôi về nhà, chuẩn bị sẵn một tô salad lớn, sau đó ghé vào cửa sổ thư phòng chờ.
Đúng sáu giờ, bóng dáng của người hàng xóm xuất hiện trong bếp.
Hôm nay hắn làm món tôm hấp tỏi băm.
Những con tôm to tươi sống được xẻ lưng rồi cắt đôi, rưới nước sốt tỏi lên, sau khi cho vào nồi hấp, màu sắc từ xanh chuyển sang đỏ, bất kể màu sắc hay mùi vị, đều hấp dẫn vô cùng.
Khi hấp tôm, hắn còn tiện tay làm thêm món canh đậu phụ cà chua.
Nước canh màu đỏ trong nồi sôi ùng ục, giống hệt cái dạ dày đang cồn cào không ngừng của tôi lúc này.
Khoảnh khắc khi món ăn và canh cùng được bưng ra, mùi thơm ập thẳng vào mặt.
Nhìn hắn bưng cơm và thức ăn vào phòng ăn, khi hắn ăn miếng đầu tiên, tôi cũng mạnh mẽ nhét vào miệng một miếng rau lớn.
Mặc dù vẫn rất khó ăn… nhưng có sự trợ giúp của mùi thơm này, rau dường như cũng không khó nuốt đến vậy…
Tôi chuẩn bị ăn no.
Tuy nhiên, người hàng xóm lại chỉ ăn vài miếng rồi bắt đầu dọn bàn.
Nhìn thấy còn nửa đĩa tôm sắp bị hắn ném vào thùng rác, tôi vội vàng hét lên.
“Anh ơi! Đừng đổ! Anh không ăn thì cho tôi ăn đi!”
Nhưng mà tôi nói muộn rồi.
Hắn đổ rồi…
Đổ… rồi…
Tôi nhìn tỏi băm còn sót lại trên đĩa của hắn, rồi lại nhìn nửa đĩa salad còn lại của mình, bỗng nhiên bi thương dâng trào, “oa” lên một tiếng rồi khóc.
“Anh… anh sao có thể đổ đi chứ…”
“Anh lãng phí lương thực……Huhu tôi muốn báo cảnh sát……”
“……”
Người hàng xóm nhìn chằm chằm tôi, im lặng một lúc đầy kỳ quặc.
Hắn như muốn dỗ dành, nhưng lại không biết làm thế nào, suy nghĩ một lúc, chỉ chỉ vào cái nồi bên cạnh.
“Vậy… cho cô chỗ canh còn lại nhé?”
Tôi như một cơn gió chạy vù sang nhà hắn bưng bát canh đậu phụ cà chua về.
Nhanh như chớp, sợ hắn đổi ý.
Qua cửa sổ, tôi liền biểu diễn cho hắn xem thế nào là gió cuốn mây tan.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetVừa húp canh vừa không quên giơ ngón cái lên với hắn.
“Ngon!”
Xì xụp, xì xụp….
“Thật sự rất ngon!!”
Xì xụp xì xụp… xì xụp xì xụp…
Người hàng xóm lại im lặng.
Ánh mắt hắn nhìn về phía tôi bỗng nhiên mang theo vài phần thương hại.
5.
Ngày hôm sau, tôi liền đi siêu thị mua một đống nguyên liệu thường dùng.
Tôi quyết định học nấu ăn cùng với anh hàng xóm.
Tối hôm đó, tôi canh chừng ở cửa sổ, đợi hàng xóm về nhà vào bếp, rồi bắt đầu việc học của mình.
Hắn đeo tạp dề, tôi cũng đeo tạp dề.
Hắn rửa rau tôi cũng rửa rau.
Hắn thái rau tôi cũng thái rau.
Hắn cho vào nồi tôi cũng cho vào nồi.
Tuy nhiên…
Thức ăn bên kia của hắn đổ ra khỏi nồi, sắc hương vị đều đủ.
Phía tôi, nồi thì nổ, nắp nồi vỡ tan, cả phòng bếp đầy khói đặc cuồn cuộn.
Tôi bị khói đặc làm sặc đến ho liên tục, không nhìn thấy gì, khó khăn lắm mới mò mẫm chạy ra khỏi bếp, thì nghe thấy tiếng cửa bỗng nhiên bị đập mở, có ai đó lao vào và mạnh mẽ kéo tôi ra ngoài.
Mãi đến khi ra ngoài, tôi mới nhìn rõ người kéo tôi ra chính là anh hàng xóm.
Tôi vội vàng ngăn cản động tác báo cảnh sát của hắn ta.
“Cái đó… không cần gọi 999 đâu, bếp không có cháy, vừa nãy chỉ là nồi nổ thôi…”
Anh hàng xóm nhìn tôi, rồi nhìn cửa sổ nhà tôi đang bốc khói đen.
“Từ góc độ nào đó mà nói, cô cũng rất lợi hại.”
Tôi nước mắt ngắn dài.
“Tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm bình thường…”
Mặc dù hắn không gọi báo cảnh sát, nhưng không tránh khỏi việc các hàng xóm khác đã gọi báo cảnh sát.
Việc này lỡ trở nên nghiêm trọng.
Bà chủ nhà vội vã ôm chó nhỏ, đi bước nhỏ đến, với vẻ mặt hoảng sợ.
Bà ấy với tay run rẩy vì kích động, khóa thêm cửa bếp, cấm tôi không được sử dụng nữa.
Giờ thì tôi không còn được dùng bếp nữa.
Tôi rưng rưng tiễn bà chủ nhà, sau đó chuyển ánh mắt sang anh trai hàng xóm.
Có vẻ như, việc muốn ăn một bữa no không thể tự mình làm được.
Chỉ còn cách nghĩ đến phương án khác.
6.
Đêm đó, tôi mặc một chiếc váy lụa, cầm một ly rượu vang đỏ, đi gõ cửa nhà anh hàng xóm.
Đúng vậy.
Để có thể ăn món hắn làm một cách chính đáng.
Tôi muốn quyến rũ hắn.
Tất cả đều là người trưởng thành, nam nữ độc thân tìm niềm vui thôi, chuyện này không có gì phải ngượng ngùng.
Hơn nữa, anh hàng xóm là một mỹ nam chính hiệu, cả dáng vẻ lẫn ngoại hình đều đúng gu thẩm mỹ của tôi, dù không thành công quyến rũ được, chỉ cần có thể sờ vào ôm lấy (tốt nhất là ngủ cùng), tôi cũng không thiệt thòi.
Khi anh hàng xóm mở cửa, đôi mắt tôi bỗng nhiên sáng lên.
Hắn mới vừa tắm rửa xong, sợi tóc trên trán còn đang nhỏ nước, trên người mặc áo ngủ tơ tằm, cúc áo trước ngực có hai cái không cài, phía dưới ngực trắng nõn lại rắn chắc, quyến rũ chết người.
Hắn hỏi: “Muộn thế này rồi, có chuyện gì?”
Tôi lao vào trong lòng hắn, ngẩng mặt lên.
“Đừng nói gì, hôn tôi.”
Trong lúc hỗn loạn, tôi còn sờ vào cơ bụng của hắn.
Anh hàng xóm rõ ràng không ngờ tôi lại hành động đột ngột như vậy, mắt hắn mở to, ngạc nhiên đưa tay kéo tôi ra ngoài.
Cánh cửa “lạch cạch” một tiếng đóng lại.
Anh hàng xóm chắc chắn là lần đầu tiên bị trêu ghẹo, mặt mỏng như vỏ trứng.
Tôi trở nên sốt ruột.
Không thể hấp dẫn hắn còn làm sao kéo gần khoảng cách với hắn?
Không thể cùng hắn kéo gần khoảng cách làm sao ăn cơm của hắn?
Không thể ăn cơm của hắn, cuộc sống của tôi còn có ý nghĩa gì?
Tôi nghiến chặt răng liên tục bấm chuông cửa.
“Anh mở cửa ra đi!”
“Anh có bản lĩnh làm cơm ngon! Sao không có bản lĩnh mở cửa hả?”
Tôi kiên nhẫn bấm chuông suốt mười lăm phút.
Chuông cửa đã gần như bị tôi bấm đến mức có khói.
Anh hàng xóm mới lạnh lùng ra mở cửa.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Bụng tôi đúng lúc này kêu lên một tiếng.
“Thực ra… thực ra tôi chỉ muốn xin một bữa cơm, tôi có thể trả tiền…”
“Tôi rất bận, và tôi không có hứng thú nấu ăn cho người khác.”
Người này thật sự không biết điều một chút nào.
Tôi nhìn hắn với ánh mắt đầy khao khát, không còn quan tâm đến thể diện, để bụng kêu ầm ĩ.
Hắn nhìn bụng tôi im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn chọn thỏa hiệp.
Cơ thể to lớn chắn cửa của hắn dịch ra một bên.
Giọng nói vẫn lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn.
“Chỉ lần này thôi.”
“Không có lần sau.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.