1.
[Xử lý giúp anh bà chị dâu này, đừng để cô ta đến tìm anh ôm mộng đẹp bỏ trốn nữa.]
Tôi hạ ánh mắt xuống nhìn tin nhắn tràn ngập sự chán ghét và thiếu kiên nhẫn trong điện thoại, hơi ngẩn người.
Tống Chiết là một người đào hoa, cũng là vị hôn phu của tôi.
Cho nên mỗi lần hắn hái hoa ngắt cỏ nhưng không muốn bị rắc rối sẽ đều gọi tôi ra mặt.
Lời đồn đại bên ngoài như thế nào tôi cũng biết rõ, đơn giản mà nói thì là tôi không biết xấu hổ mà theo đuổi người ta, nếu không phải người thừa kế nhà họ Tống sẽ không buông tay.
Ai quan tâm đến chuyện này chứ.
Tiếng khóc của người phụ nữ kéo suy nghĩ tôi quay về, tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp lúc đầu bây giờ đã nhếch nhác không chịu nổi, trong lòng cảm thấy bi ai không nói thành lời.
“Đừng khóc.” Tôi hơi dừng lại, một tay day huyệt thái dương đau nhức của mình, tiếp tục nói: “Nếm thử đồ ngọt của nơi này trước đi.”
Cô ta lau nước mắt, sau đó yếu ớt lắc đầu: “Nghê Nghê, chị biết em là vì muốn tốt cho chị, nhưng chị thật sự ăn không nổi.”
“Không phải.” Tôi thành thật nói: “Chị dâu, đồ ngọt ở chỗ này 138 tệ một phần, em đã trả tiền rồi.”
Cô ta im lặng chớp mắt, lúng túng đổi chủ đề: “Đừng gọi chị là chị dâu, chị sẽ không gả cho Tống Chính.”
“Vậy chị muốn gả cho ai?” Tôi chớp đôi mắt to, chân thành hỏi lại cô ta.
“Nghê Nghê.” Cô ta làm ra vẻ nắm chặt tay tôi: “Chị biết nói thế này em sẽ rất khó mà chấp nhận, nhưng chị và Tống Chiết là thật lòng…”
“Thật lòng loạn luân?”
“…”
Sắc mặt cô ta từ trắng chuyển qua đỏ rồi lại từ đỏ chuyển thành đen, tình huống lại lần nữa trở nên vô cùng khó xử.
Để giảm bớt sự xấu hổ, tôi cố gắng nặn ra một câu: “Cho nên người chị muốn gả là Tống Chiết?”
Vẻ mặt cô ta vốn đã rất khó coi, nhưng ngại mặt mũi nên vẫn hừ lạnh một tiếng gật đầu.
Dường như đây là một chuyện rất đáng tự hào vậy.
Làm tôi nhìn mà thiếu chút nữa tưởng cô ta không phải đang ngoại tình với em chồng mà là nữ anh hùng phá bỏ xiềng xích dũng cảm theo đuổi tình yêu của đời mình.
Tôi không nhịn được mà bật cười: “Ha, chị nghĩ cũng hay thật.”
“…”
2.
“Anh nghe nói em đánh nhau với vị kia nhà anh cả?” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hứng thú của Tống Chiết: “Anh còn chưa thấy con gái đánh nhau ngoài đời bao giờ đâu.”
Tôi nhíu mày, tiếp tục cầm bông chấm thuốc lên cổ tay bị cào rách: “Ừm.”
Tống Chiết ở bên kia vẫn không ngừng đặt câu hỏi: “Anh rất tò mò rốt cuộc em đã nói gì lại khiến cô ta ra tay, chậc chậc, cô ta là người giả tạo nhất anh từng biết đấy.”
Tôi không lên tiếng, nhớ đến cốc nước trái cây lạnh buốt, dinh dính và đầy nhục nhã mà cô ta đổ lên người tôi.
Nhưng lý do khiến tôi thật sự ra tay đánh lại đó chính là hình xăm giống vết sẹo trên cổ tay cô ta.
Hình xăm đó như cái châm ở đuôi ong độc, chích thẳng vào tim tôi.
Tôi bọc kĩ băng gạc, khẽ nói: “Vậy mà anh còn thích cô ta?”
“Cái gì mà thích với không chứ.” Tống Chiết xoay người, giọng nói như xa như gần, nhưng tôi vẫn nghe được rõ ràng câu nói bên kia: “Chơi đùa thôi, anh còn tưởng người anh trai anh xem trọng như thế nào.”
Tôi không nói gì.
Một lát sau, hắn không nhịn được mà nói: “Em mắng cô ta nữa sao?”
“Ừm.”
“Mắng cái gì?”
“Em nói em chưa từng gặp qua người nào có ánh mắt kém như vậy, người ta nhặt ve chai còn biết đường nhặt trong thùng rác, cô ta thì ngược lại rồi, chạy thẳng đến “đống rác nguy hiểm biết đi”.”
Tống Chiết bật cười ra tiếng, cười một lúc mới phản ứng lại kịp: “Không phải, đống rác nguy hiểm kia là nói anh sao?”
Tôi trầm mặc chớp mắt, thành thật nói: “Đúng vậy.”
“…”
Hắn càng cười lớn hơn: “Anh thích việc em dám mắng thẳng mặt anh thế này.”
Tôi quay đầu nhìn mặt trăng bị mây che mất hơn nửa ở ngoài cửa sổ.
Người đàn ông Tống Chiết này luôn không hiểu rõ bản thân muốn gì, không phải là hắn thích người khác mắng mình, chẳng qua từ nhỏ đến lớn quá suôn sẻ, chưa từng trải qua thất bại nào, tinh thần của hắn cũng trẻ con hơn so với những người cùng lứa, vậy nên nếu có người thỉnh thoảng lại châm chọc hắn, hắn sẽ cảm thấy kích thích.
Tôi cũng bật cười, ở một góc độ nào đó, hắn đúng là người… bị bệnh tâm thần.
3.
Tôi tên Ôn Nghê, Tống Chiết là vị hôn phu của tôi, nhưng rõ ràng hắn cũng không thích tôi.
Cũng không thích Tần Kỳ, vị hôn thê của anh trai hắn.
Thậm chí tên của tôi trong điện thoại hắn cũng là a137588654xx.
Động tác trên tay tôi dừng lại, sắc mặt như bình thường nhìn qua khung chat, tiếp tục ấn mở cuộc trò chuyện với Tần Kỳ để giải quyết tốt hậu quả cho hắn.
“Ha.” Tống Chiết vừa lau tóc vừa ngồi xuống cạnh tôi: “Giải quyết chưa? Sao lần này hiệu quả làm việc của em lại chậm vậy?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetỒ, lúc nào hắn cũng quên tên tôi.
Con sói mắt trắng này.
Tôi nâng mắt lên nhìn hắn, hắn không có thay đổi gì nhiều so với mấy năm trước, đôi mắt đào hoa hơi nhíu, mũi cao thẳng, môi mỏng bị hơi nóng làm ửng đỏ, nhìn vô cùng hấp dẫn người khác.
Tống Chiết nhíu mày, cười nửa miệng nói: “Hình như em có chuyện muốn nói với anh.”
“Mẹ nói…” Tôi hơi cuộn ngón tay lại, theo thói quen nhấn xuống lòng bàn tay, giữ vững ngữ điệu bình thản dịu dàng: “Mấy ngày nữa chúng ta về nhà ăn cơm.”
Tống Chiết đổi tư thế, hắn không trả lời, ngược lại duỗi tay ra khều một lọn tóc của tôi, ánh mắt tôi theo bản năng nhìn xuống bàn tay kia.
Khác với khuôn mặt đẹp trai đào hoa kia, đôi tay hắn gầy gò, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon mảnh, mu bàn tay trắng đến mức có thể nhìn được mạch máu xanh trên đó, giữa cổ tay và bàn tay có một vết sẹo phá hỏng sự đẹp đẽ này, vết sẹo không to không dài, độ dài vừa phải, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.
Tôi nhắm mắt lại.
“Sao em lại cắt tóc?”
Giọng nói lạnh lùng của hắn khiến tôi mở to mắt, chỉ thấy hắn thu tay đứng dậy, trong mắt xuất hiện sự châm chọc ngắn ngủi.
“Hôm nay em sẽ nối lại.” Gần như là phản xạ có điều kiện, tôi hạ ánh mắt xuống nói.
Tống Chiết cười, trở mặt như lật sách, hắn cúi người xuống, giọng nói trầm thấp như mê hoặc lòng người: “Ngoan, em tóc dài là xinh nhất, mấy ngày nữa anh sẽ mang em ra ngoài đi chơi.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu như thường lệ, lúc này hắn mới hài lòng vuốt tóc tôi rồi quay về phòng ngủ.
Ha… Đúng là gọi thì đến mà đuổi thì đi.
Tôi nắm chặt lấy điện thoại hít sâu, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng ngăn được cảm xúc sắp bùng nổ trong lòng, ngón tay dùng sức đến trắng bệch, suy nghĩ ác độc trong lòng không ngừng kêu gào.
Tôi nhắm mắt lại, che giấu sự bực bội và chán ghét trong mắt, không phải là xinh đẹp nhất, mà là lúc tôi tóc dài sẽ giống cô ấy nhất.
Tôi liếc mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt, trong đầu xuất hiện một cái tên.
Bạn thân tốt nhất từ nhỏ đến lớn của tôi, Lục Tư Kỳ.
4.
“Tên chó ngu xuẩn Tống Chiết này có ném ở ngoài đường thì cũng không ai nhặt đâu. Cậu cũng không thể vì cái chuyện của tám trăm năm trước mà để bản thân chịu uất ức như vậy được! Ôn Nghê, cậu là người như vậy sao? Cậu sắp dành cả cuộc sống của mình để làm mẹ anh ta rồi đấy!”
Tôi trốn trong nhà vệ sinh, vừa xoa thái dương vừa nghe giọng nói bực tức bắn liên thanh bên kia điện thoại, hạ giọng xuống thấp nhất có thể: “Được được, mình còn có việc, cúp trước nhé.”
“Cậu cúp cái gì mà cúp? Tống Chiết chết cậu cũng không được cúp! Mở livestream khóc tang lên cho bà, mở loa ngoài lên để bọn họ nghe bà đây ở bên này đốt pháo ăn mừng!”
“Được rồi.” Đầu tôi đau đến muốn nứt ra, tôi nhanh chóng dỗ dành cô ấy: “Ở Anh không cho phép đốt pháo đâu.”
“Pháo khỉ chọc trời (1) thì sao?”
(1) là một loại pháo hình tên lửa được chế tạo bằng nguyên lý tên lửa , người miền bắc gọi nó là con khỉ chọc trời, người miền nam gọi nó là pháo trời
“…Cũng không được.”
“Cái ********************.”
“…”
Tôi dứt khoát cúp điện thoại, chuyển thành chế độ im lặng để ngăn tiếng mắng chửi ồn ào ở bên kia.
Tiếng đập cửa không chút nhẹ nhàng, giọng nói không vui của Tống Chiết vang lên theo tiếng đập cửa: “Em đang làm gì vậy?”
Tôi lập tức mở cửa ra ngoài: “Không có gì, nhận điện thoại mà thôi.”
Hắn nghi ngờ nhìn qua điện thoại tôi, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Là Kỳ Kỳ?”
Tôi không nói chuyện, chỉ nặng nề nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn bị tôi nhìn chằm chằm thì nhíu mày: “Anh đang hỏi em đấy.”
“Ừm.” Tôi nắm chặt tay, chỉ cảm thấy trái tim quặn đau, nhịn không được mà cười lạnh: “Là Lục Tư Kỳ.”
Lần đầu tiên Tống Chiết thấy tôi như vậy, hắn càng không kiên nhẫn: “Kỳ Kỳ nói gì vậy?”
Có lẽ do tôi đã hèn mọn nhường nhịn hắn trong thời gian dài khiến hắn cho rằng đó là điều đương nhiên, khiến hắn nghĩ rằng tôi vĩnh viễn nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Tống Chiết.” Tôi nghe thấy giọng nói bực bội hiếm thấy của mình, nói ra câu nói mà bản thân thậm chí có thể đoán được câu trả lời từ hắn: “Em mới là vị hôn thê của anh.”
Quả nhiên hắn bật cười thành tiếng, giọng nói mỉa mai: “Ôn Nghê, ngoài lời của ông già nhà anh ra, anh có thừa nhận em là vị hôn thê của anh sao?”
Tôi cảm thấy khó thở, so với đau lòng thì tôi càng thấy xấu hổ khi sự kiêu ngạo của mình bị chà đạp và tức giận hơn.
“Tống Chiết!” Tôi cao giọng nói.
Tôi bị hắn kéo tay đi thẳng đến chỗ đám người đang xã giao cười nói, tôi không tránh được, chỉ có thể lảo đảo đi theo hắn.
Đây hình như là một bữa tiệc gì đó, người đến đều là bạn học nhưng đều khác chuyên ngành với tôi, đi chơi mà Tống Chiết nói với tôi hôm trước chính là bữa tiệc này.
Tôi không biết bọn họ, nhưng vì Tống Chiết nên có lẽ họ đều biết tôi.
Dưới ánh đèn lờ mờ, tôi bị kéo về phía đám người kia, Tống Chiết dùng sức nắm chặt bả vai tôi, cười hì hì “giới thiệu” tôi với mọi người.
Sắc mặt của đám người kia không ai giống ai, tôi chỉ cảm thấy trên mặt mỗi người đều là sự giả dối và chế giễu, nói được một nửa, Tống Chiết cầm một bình rượu muốn tôi uống.
Trên miệng hắn là nụ cười ác ý, hắn nói nhỏ bên tai tôi: “Ôn Nghê, khó chịu sao? Lúc cô để ông cụ bắt tôi đính hôn với mình, tôi cũng cảm thấy khó chịu như vậy đấy.”
Câu nói này làm tôi dừng động tác giãy dụa đầy tức giận của mình lại, tôi nâng mắt nhìn hắn, vẻ mặt hắn lạnh lùng mang theo sự oán hận.
Thì ra là thế…
Tống Chiết đặt bình rượu lên môi tôi, ngọn lửa trong lòng tôi bùng lên, tôi giật lấy bình rượu, đám người xung quanh đang yên lặng cũng lập tức ồn ào, rượu này quá mạnh, tôi uống chưa được mấy ngụm đã bị sặc, đôi mắt óng ánh nước mắt.
“Ôn Nghê…”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.