9
Tiết tự học, tôi đang giảng bài, xung quanh vây đầy fan hâm mộ của tôi.
Để chào đón cảnh tượng hoành tráng như vậy, ngày nào tôi cũng âm thầm thức khuya đèn sách.
Tính tự giác khiến tôi thong dong hơn.
“Phàm Phàm, đáp án tham khảo của bài này có nhắc đến thái độ tình cảm của tác giả bao gồm cả sự mỉa mai, sao mình không thấy nhỉ.”
Tôi vội vàng bắt đầu xem đề.
Vì cuộc sống đấu trí đấu dũng gian khổ nhiều năm, tôi có thể nói là độc chiếm đầu bảng trong môn ngữ văn này.
Tình cảm dồi dào, văn chương tuôn trào.
Đọc hiểu với thưởng thức văn bản càng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lớp trưởng gõ gõ bàn tôi: “Phàm Phàm, mẹ cậu đến rồi, đang ở phòng làm việc của chủ nhiệm.”
“Xem tình hình thì có vẻ không ổn lắm.”
“Cậu mau qua đó đi.”
Tôi há hốc mồm.
Nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được ở trường mới tôi đã làm gì mà phải gọi phụ huynh.
Vừa không đánh đập đứa nói tục tĩu, vừa không xé xác anh chị em, có thể nói là một học sinh chăm ngoan ba tốt.
Các bạn trong lớp đoàn kết hữu ái, tích cực hướng về tương lai tươi sáng.
Mỗi ngày mở mắt ra là học, không khí nồng đậm đến mức tôi không muốn tan học.
Vậy thì chủ nhiệm gọi mẹ tôi đến làm gì?
Tôi vội vàng chạy một mạch đến đó.
Mẹ tôi chưa từng bị gọi phụ huynh, đừng để bà sợ hãi.
Khi nhìn thấy bác hai gái, lòng tôi mệt mỏi.
Trái tim vốn đang treo lơ lửng trong phút chốc được thả xuống.
Tôi ngoảnh đầu nghiêm túc nói với chủ nhiệm: “Thưa thầy, bà ấy không phải mẹ e,, là bác hai của em.”
Chủ nhiệm nghi ngờ nhìn hai người chúng tôi.
“Thưa thầy, thầy đừng nghe con bé nói bậy.”
“Tôi là mẹ ruột của con bé.”
Tôi nghiêm túc sửa lại: “Là mẹ sinh nhưng không phải mẹ trên sổ hộ khẩu, theo quan hệ họ hàng, em phải gọi bà ấymột tiếng bác gái.”
Tôi tiện tay lấy bản sao hộ khẩu để trong ốp điện thoại ra, đưa cho chủ nhiệm với các thầy cô xung quanh xem một vòng.
Trình bày xong, tôi cẩn thận cất kỹ.
Rồi lại lễ phép chào hỏi bác gái lần nữa.
“Chẳng lẽ bác quên rồi sao?”
“Hôm đi khai hộ khẩu, bác chặn xe nhà cháu, cháu với mẹ đã có một cuộc giao lưu thân thiết hữu hảo với bác rồi.”
Ngay lập tức mở khóa điện thoại, đưa bức ảnh chụp cả gia đình đã từng đưa cho bà ta xem.
“Đây là bức ảnh chụp cả gia đình mà hôm đó cháu đưa cho bác xem, bác nhìn xem, cháu, mẹ cháu, bố cháu.”
“Một gia đình ba người thật hòa thuận.”
Lúc này mặt bác hai gái hơi tái đi, tôi cứ coi như không thấy.
Tiếp tục kể lại tình hình lúc đó một cách sống động để giúp bà ta nhớ lại.
“Lúc đó con gái bác là Hà Sở Dao còn đứng sau bác, cháu còn lễ phép nói với bác là con gái bác ở đằng đó đó.”
Ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh khiến mặt bà ta khó coi, bà ta nghiến răng nói.
“Con đủ rồi đấy, đừng có làm loạn nữa.”
“Mẹ mới là người sinh ra con, con bây giờ như thế này thật là mất mặt.”
Tôi mỉm cười, vẫn giữ thái độ lễ phép.
“Bác gái, câu này cháu mới phải nói với bác mới đúng, bác đừng có làm loạn nữa.”
Bà ta kìm nén cơn giận nói: “Phàm Phàm, mẹ thật lòng muốn đưa con về nhà.”
Tôi vẫn mỉm cười, không hề lay động.
Sau đó chuyển hướng câu chuyện.
“Bác gái, cháu muốn hỏi bác một câu.”
“Bác cho rằng ơn sinh thành lớn hơn, hay ơn nuôi dưỡng lớn hơn.”
“Bác trả lời đi.”
“Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”
Bà ta vuốt tóc mình, chỉnh lại tư thế: “Ơn sinh thành lớn hơn.”
Tôi gật đầu: “Nếu ơn sinh thành lớn hơn, cháu nên về với bác, vậy thì Hà Sở Dao nên về nhà họ Triệu.”
Bà ta lập tức đổi giọng: “Ơn nuôi dưỡng lớn hơn.”
Tôi lại gật đầu, như có điều ngộ ra: “Nếu ơn nuôi dưỡng lớn hơn, bác chưa từng nuôi cháu một ngày nào, người nuôi cháu là bố mẹ nuôi và bác cả trai, bác cả gái, vậy thì con cũng chẳng liên quan gì đến bác hết.”
Bà ta phát hiện ra không ổn, muốn cứu vãn thể diện.
Lúc này, các thầy cô trong phòng làm việc cơ bản đều đã đi dạy.
Vài người tò mò cũng theo chủ nhiệm đi dạo dưới sự ra hiệu của ông ấy.
Tôi cũng không còn úp mở nữa.
Úp mở không có tác dụng, có người chính là không hiểu tiếng người.
Tôi trực tiếp ngắt lời bà ta.
“Bác gái, thật ra bác không cần trả lời câu hỏi này của cháu.”
“Làm người phải biết điều, không thể vừa muốn này vừa muốn kia.”
“Trong mắt bác, cái nào có lợi cho bác thì bác sẽ chọn cái đó.”
“Bác không muốn xa con gái nuôi của mình, bác sẽ nói ơn nuôi dưỡng lớn hơn trời.”
“Bác muốn ép cháu nhận bác, để cháu nhẫn nhịn chịu đựng nghe theo sự sắp đặt của bác, bác sẽ nói ơn sinh thành lớn hơn trời.”
Bà ta sốt ruột muốn biện giải: “Mẹ không nghĩ như vậy.”
Tôi đưa một tay ra, bẹp một cái bịt miệng bà ta lại.
Tôi không muốn nghe bà ta nói.
Tôi chỉ muốn mình nói.
Hy vọng bà ta nghe xong thì mau chóng đi đi, đừng tìm tôi nữa, hãy sống hòa thuận với một đôi con trai con gái của bà ta.
Dù sao thì trong mắt tôi, thiên kim thật giả cũng giống như nuôi để tranh giành tài nguyên, cuối cùng ai chết thì chết.
Tôi chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình.
“Bác vừa muốn giữ con gái nuôi bên cạnh để tiếp tục nuôi dưỡng, vừa muốn cháu nghe lời bác, còn mong cháu đừngphá vỡ sự cân bằng của gia đình.”
“Để cháu dùng sự ngoan ngoãn hiểu chuyện, cầu xin một cách hèn mọn thứ tình cảm vốn dĩ phải dành cho cháu, tôi chỉ muốn nói rằng, không thể.”
Tôi rất lịch sự không chửi bới, hy vọng bà ta có thể cảm nhận được sự lịch sự của tôi.
10
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Nói hay lắm!”
Nhìn mẹ vừa vỗ tay vừa đi vào cổ vũ tôi, ánh mắt tràn đầy ý cười, tôi lập tức vui mừng như mở cờ trong bụng.
“Mẹ ơi~”
Giọng điệu vui vẻ còn như nhấc lên một gợn sóng nhỏ.
Mẹ đến nhanh thật, con rất yêu mẹ.
Tôi mới nhắn tin được hai mươi phút, mẹ đã đến rồi.
Chắc chắn là từ công ty chạy đến ngay tấp lự.
“Phàm Phàm, bảo bối của mẹ.”
Nhìn cảnh tôi với mẹ quấn quýt bên nhau, sắc mặt bà ta dần trở nên tái nhợt.
“Nhà em hai này, Phàm Phàm bây giờ là con gái chị.”
“Ông cụ cũng đã đồng ý rồi.”
“Lần trước họp gia đình, chính em cũng đồng ý.”
“Bây giờ lại mượn danh nghĩa mẹ của Phàm Phàm đến trường tìm con bé, em muốn làm gì.”
Nhìn vẻ khí thế ngút trời của mẹ, mắt tôi sáng lên.
Đúng vậy, lần trước vừa nghe nói tôi có thể thừa kế toàn bộ tài sản của bác cả thì bà ta đã đồng ý rồi.
Bây giờ lại đến tìm tôi, tình mẫu tử này có vẻ không ổn lắm.
Biến sắc mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa.
“Chị dâu, em chỉ nhớ Phàm Phàm thôi, em mới là người sinh ra nó.”
“Bao nhiêu năm nay, em vẫn chưa được ở bên nó tử tế.”
“Lúc đó em chỉ sợ nó bắt nạt Dao Dao, chị lại không biết những chuyện nó làm ở nhà bố mẹ nuôi đâu.”
“Em là mẹ của nó, sao em có thể không thương nó được.”
Bà ta vừa khóc vừa kể lể, có chút thảm thương.
Nhưng tôi hoàn toàn không bị lay động.
Bà ta lại tiếp tục khóc lóc kể khổ.
“Em nuôi Dao Dao bao nhiêu năm nay.”
“Em nhìn nó lớn lên từng chút một.”
Bà ta dùng tay ra hiệu kích thước của một đứa trẻ sơ sinh.
“Hồi nhỏ Dao Dao bị ốm, em không ngủ không nghỉ, ngày đêm trông nom nó.”
“Sức khỏe nó không tốt, cứ thay đổi thời tiết là sốt cao, còn bị dị ứng đủ thứ.”
“Phàm Phàm cứ bắt em đưa Dao Dao về, em làm sao nỡ, đứa con em nuôi dưỡng bao nhiêu năm trời.”
“Bị bế nhầm là số phận của Phàm Phàm, liên quan gì đến Dao Dao.”
“Em đã bỏ ra nhiều như vậy mới nuôi Dao Dao thành như bây giờ, tại sao phải trả lại cho nhà đó.”
“Điều này khác gì cầm dao cắt thịt của em!”
Bà ta thể hiện hết tình mẫu tử của mình đối với Hà Sở Dao.
Nhưng liên quan gì đến tôi.
Vẫn thấy tôi chưa đủ ghét bà ta sao?
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, suy nghĩ miên man.
Đã là số phận của tôi bị bế nhầm, vậy thì con gái không nhận mẹ cũng là số phận của bà ta.
“Chị dâu, chị cũng nhìn Dao Dao lớn lên.”
“Lúc trước chị không thể sinh con, chị cũng từng coi Dao Dao như con gái ruột của mình.”
“Chị nên hiểu tấm lòng của một người mẹ.”
Nghe vậy, mẹ ôm tôi chặt hơn.
Tôi thậm chí còn không để ý đến việc bác gái một lần nữa dùng tình mẫu tử của bà ta đối với Hà Sở Dao để kích thích tôi.
Hóa ra mẹ không thể sinh con.
Nếu mẹ có con của riêng mình, chắc chắn mẹ sẽ rất yêu thương.
Mẹ với bố đều là những bậc bố mẹ rất tốt.
Mẹ dứt khoát bác bỏ lời của bác gái.
“Đây không phải là cái cớ của cô.”
“Ngay từ đầu, trái tim cô đã hoàn toàn thiên vị.”
“Tôi hỏi cô, cô nói cô nhìn Dao Dao lớn lên, cô không nỡ.”
“Nếu Dao Dao là con riêng của em trai, cô có nỡ không?”
Tôi mở to mắt nghe bà ta ngụy biện.
Với những người không biết lý lẽ thì cứ trực tiếp không cần lý lẽ.
Bà ta không phục đáp trả: “Đây căn bản không phải là cùng chung một chuyện, không thể nói lẫn lộn như thế được.”
“Chị dâu, chị chưa từng sinh con, chị không hiểu cảm giác làm mẹ đâu.”
“Nếu chị là một người mẹ, chị chắc chắn có thể hiểu được tấm lòng của một người mẹ.”
“Đáng tiếc là chị không thể.”
Bà ta nhìn bụng mẹ tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tôi lập tức che mẹ lại phía sau.
Bà ta lập tức chỉ trích: “Chị dâu, chị không thể sinh thì có thể đi nhận nuôi.”
“Chị không thể cướp con của người khác.
“Phàm Phàm là do tôi sinh ra, tôi với nó mới là mẹ con ruột thịt.”
“Cả đời này đều không thể cắt đứt.”
Tôi cảm nhận được sự tức giận cùng đau buồn mà mẹ truyền đến, bà ta đang cầm dao cứa từng nhát vào tim mẹ.
Tôi nhìn bà ta mỉm cười, sau đó phản công mạnh mẽ.
Tôi nắm tôiy mẹ làm nũng: “Mẹ ơi, con chính là bảo bối của mẹ.”
“Chúng ta đi thôi, đừng để ý đến bác hai nữa.”
“Bác ấy nói không lại mẹ thì bắt đầu nói bậy bạ, thật đáng quá.”
Tôi kéo mẹ quay người bỏ đi.
Tôi không biết làm thế nào để bà ta cảm thông nhưng tôi biết, nhìn thấy đứa con gái mình sinh ra gọi người khác là mẹ, bà ta chắc chắn sẽ không thoải mái.
Giống như tôi nhìn bà ta chăm sóc đứa con gái khác, coi tôi như kẻ thù cần phải đề phòng.
Vẻ mặt mẹ dần hồi phục, bà xoa má tôi.
Nhẹ nhàng nói: “Ừ, chúng tôi đi thôi.”
“Hôm nay bố con đi công tác về, đã đặt nhà hàng mà con thích lần trước, tối nay chúng ta cùng đi.”
Còn bác hai sao, bà ta chỉ là một người ngoài.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.