5
Kỳ nghỉ hè đã qua.
Chị họ đi học đại học ở Bắc Kinh, tôi có thể dùng phòng của chị ấy.
Sau khi dượng qua đời, bác gái và chị họ sống nương tựa lẫn nhau.
Hôm nay, chị họ rời đi, ngoài miệng bác gái không nói quá nhiều nhưng trong lòng vẫn rất không nỡ.
Suốt một đường từ nhà đến tận nhà ga, hai mẹ con oán hận lẫn nhau, cũng không ngừng miệng.
Đến nhà ga, chị họ ghé vào cửa sổ thủy tinh của chiếc xe buýt, vẫy tay tạm biệt chúng tôi.
Tôi hỏi bác gái: “Tại sao chị họ không đi máy bay?”
Bác gái bất động thanh sắc nhìn tôi một cái, không biết tại sao sống lưng tôi lại phát lạnh.
“Nhà bác không giống người nhà con biết hưởng thụ, tiền vé máy bay đã đủ cho nhà bác sống nửa tháng rồi.”
Sở dĩ tôi hỏi như vậy là bởi vì kiếp trước, Du Bôn Phú – em trai tôi lên năm hai đại học, hàng năm đều mua vé máy bay về quê, lần nào cũng là tôi bỏ tiền ra.
Hóa ra nhà bác gái cũng không giàu có như tôi tưởng tượng.
Trong kiến thức hạn hẹp của tôi, sống trong tiểu khu có công viên có quản lý chính là ‘người có tiền’.
Căn bản không hiểu nổi cái gì gọi là tiết kiệm chi tiêu.
Bác gái cũng không muốn giải thích với tôi nhiều như vậy.
Bác gái bảo tôi tự mình lập kế hoạch để tiếp tục học trung học phổ thông.
Tôi nghẹn đỏ mặt, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên viết kế hoạch như thế nào.
Bác gái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn tôi.
“Con có thông minh không?”
“Thành tích thi có tốt không?”
“Con cho rằng từ trung học cơ sở vào trung học phổ thông trong thành phố là con có thể theo kịp sao?”
Tôi chỉ hèn nhát trả lời rằng không ai dạy cho tôi biết kế hoạch học tập là như thế nào.
Bác gái lại hỏi: “Vậy trước kia con học như thế nào?”
Quả thật ký ức của tôi đã cách xa một thế kỷ.
Kiếp trước, lúc tôi qua đời là lúc tôi 24 tuổi, bỏ học đã gần mười năm, làm sao có thể nhớ kỹ nhiều kiến thức như vậy? Đến cả dây chuyền sản xuất trong nhà máy cũng không nhớ rõ nữa.
Tôi đành phải nức nở giải thích với bác gái rằng mình vừa phải làm nông, vừa dành chút thời gian ra học bài.
Ánh mắt bác gái mang theo chút hoài nghi.
“Năm đó… chẳng phải bác cũng như vậy sao? Thành tích của bác vẫn tốt nhất toàn trường, còn con…”
Bác suy nghĩ hồi lâu liền nói: “Đây không phải lý do để con kiếm cớ được, từ bây giờ trở đi, con không cần làm việc nữa, sau khi vào trung học phải thi vào top 10 cho bác.”
“Của lớp ạ?”
“Toàn khối!”
6
Sau nhiều năm, một lần nữa cầm sách vở lên, quả thật việc học tập vô cùng thê thảm.
Ngoại trừ ngữ văn khá hơn một chút, còn toán học hay tiếng Anh, rồi mấy môn khoa học tự nhiên, tất cả đều giống như đọc thiên thư vậy.
Tôi xem lại thành tích thi giữa kỳ một lần nữa, kết quả còn không bằng Du Bôn Phú.
Khối 10 có hơn ba trăm người, chia làm mười lớp.
Du Bôn Phú ở top 50, tôi ở ngoài 200, chênh lệch không phải bình thường.
Dựa theo thành tích phân ban, thật ra Du Bôn Phú không được xếp vào lớp tốt nhất.
Ngày khai giảng, tôi và bác gái tận mắt nhìn thấy Du Phát Đạt cúi đầu khom lưng với thầy Lý chủ nhiệm lớp A1.
Du Bôn Phú đứng ở một bên, dáng người cao ngất giống như tiểu bạch dương.
Thầy Lý nhàn nhạt đánh giá Du Bôn Phú, cuối cùng dẫn theo bọn họ rời đi.
Tôi chưa từng thấy Du Phát Đạt khen ngợi ai như vậy.
Cũng không biết ba con bọn họ có thể làm đến bước này.
Bác gái cũng dựa vào mối quen biết nhét tôi vào lớp A3.
Lớp A1 và A3 gần nhau đến thế, bác gái đã dùng hết sức lực kéo ngắn khoảng cách giữa chúng tôi.
Còn tôi sẽ tự lo phần còn lại.
Bác gái làm nhiều việc vì tôi như vậy nhưng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha người:
“Bác không phải ba mẹ con, không có khả năng toàn tâm toàn ý nâng đỡ em trai con giống như ba mẹ con được. Cơ hội của con chỉ có ba năm này mà thôi, một khi bỏ lỡ là sẽ không còn đường quay lại!”
“Dạ.”
Nếu ông trời đã cho tôi cơ hội quay trở lại, đương nhiên sẽ biết tôi không cam lòng như thế nào.
7
Học kỳ mới, tôi và Du Bôn Phú gặp nhau ở căn tin.
Du Bôn Phú làm bộ như không biết tôi, lắc mình né tránh.
Nếu tôi không nhìn lầm, trong ánh mắt của hắn không phải áy náy mà là khinh bỉ.
Giống như… đời trước tôi đã tích góp được rất nhiều tiền, ngàn dặm xa xôi đến Bắc Kinh thăm hắn.
Thái độ của hắn cũng như vậy, hắn đứng ở cổng trường, nhanh chóng vượt qua trước mặt tôi.
Tôi sẽ gọi hắn lại.
Nhưng hắn không trả lời.
Hắn nhắn qua WeChat với tôi rằng hắn không ở trường mà đang đi thực tập ở nơi khác.
Nhưng tôi hỏi thăm khắp trường, ngẫu nhiên gặp được bạn học cùng lớp của hắn.
“Du Bôn Phú à, không phải nó đang làm ổ ở ký túc xá chơi game sao? Chắc chị là bảo mẫu nhà nó nhỉ, tới tận đây tìm tiểu thiếu gia à?”
Tôi nghe không hiểu bọn họ nói cái gì.
Du Bôn Phú không muốn nhận tôi làm chị, vậy càng khẳng định hắn không muốn gặp tôi, tôi cần gì phải làm mình mất mặt?
Xoay người rời khỏi trường đại học.
Ngày đó, tôi chỉ cảm thấy trường đại học Bắc Kinh thật sự rất lớn, từ tòa nhà dạy học đi đến cổng trường lại có xe buýt đưa đón.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTại sao trường đại học còn lớn hơn một nhà máy cơ chứ?
Tại sao cây xanh ở đây lại đẹp hơn công viên? Tòa nhà dạy học còn có kiến trúc đẹp như tác phẩm nghệ thuật vậy?
Giá thuê phòng ở Bắc Kinh rất đắt, tôi chỉ ở một ngày đã rời đi.
Cái gì mà tổ chim, Thủy Lập Phương, Cố Cung, tôi đều không đi xem.
Chỉ vội vã trở về.
Bởi vì nếu chậm trễ, nhà máy sẽ trừ lương tôi.
Du Bôn Phú tiếp xúc thế giới khác biệt hoàn toàn với việc tôi tiếp xúc thế giới như thế nào, từ lúc lên trung học trở đi đã có cách biệt một trời một vực.
Khi đó, tôi còn đang lừa mình dối người, cậu em trai ở thủ đô sẽ có trợ lực đối với mình sau này.
Nào có trợ lực gì cơ chứ?
Hắn chỉ càng thêm tham lam hút máu của tôi mà thôi.
8
Có sự kích thích của Du Bôn Phú, tôi càng đặc biệt chăm chỉ.
Ngoại trừ nghe giảng trong lớp, buổi tối ở ký túc xá, tôi cũng vùi đầu học tập.
Bầu không khí học tập của lớp A3 tương đối dễ dàng, thành tích của các bạn đều là trình độ trung bình, cho nên cũng không có bầu không khí cạnh tranh đặc biệt khẩn trương gì.
Người khác thấy tôi học tập khắc khổ, lại liếc mắt nhìn thành tích thi cử của tôi, bọn họ cũng chỉ cười cười không nói lời nào.
Nhưng tôi không dám dừng lại.
Bởi vì vừa nhắm mắt đã thấy một nắm đậu xanh, từng hạt rơi xuống từ trong tay tôi.
Giống như sinh mệnh của tôi bị phủ định hoàn toàn, từng chút từng chút trôi đi.
Cuộc thi giữa kỳ, tôi cố gắng hết sức, rốt cục cũng có một chút thành quả.
Tên của tôi xuất hiện ở top 100, không nhiều không ít, vừa vặn là thứ 100.
Thầy Trần chủ nhiệm lớp cố ý khen thưởng tôi một phen.
Dù sao mới chỉ nửa học kỳ đã tiến bộ hơn một trăm bậc, đúng là rất hiếm có.
Nhưng các bạn vừa nhìn thấy điểm số và xếp hạng trong tay tôi, đây không phải là trình độ của lớp A3 sao? Rốt cuộc vẫn đứng bét lớp thôi mà?
Mặc dù không ai thật sự chê cười tôi nhưng tôi có thể nhìn ra ý trêu tức trong mắt bọn họ.
9
Du Bôn Phú vẫn ổn định trong top 50.
Nhưng hắn lại cảm thấy mình có tư cách giáo huấn tôi.
“Du Quý Lệ, chị còn tới trường học làm gì? Chút thành tích này không đủ mất mặt xấu hổ ư?”
Tôi hờ hững nhìn hắn.
Tôi bị đánh gần chết mà hắn không nói câu gì.
Tôi bị ba mẹ bỏ lại trong bệnh viện, hắn cũng không nói gì.
Thành tích của tôi vừa có chút tiến bộ, hắn đã mở miệng nói chuyện!
“Du Bôn Phú, thế mày đến trường học làm gì? Kéo thấp điểm trung bình của lớp mà còn có mặt mũi đến đây xưng vương xưng bá ư? Tự hào như vậy thì chuyển qua làm đầu gà đi, đừng làm đuôi phượng ở lớp A1 nữa!”
Du Bôn Phú ngẩn ngơ.
Trước kia, sao tôi nỡ mắng hắn câu nào?
Hiện tại, câu nào cũng có thể đâm vào tim hắn!
Du Bôn Phú chỉ vào tôi.
“Du Quý Lệ, chị lại dám mắng tôi?”
“Đương nhiên dám, là ai khơi mào trước, là ai đến gây sự trước!”
Ngón tay hắn phát run.
“Tôi sẽ nói cho ba biết!”
“Được thôi, mày cứ về nhà khóc nhè với ba mẹ, bảo bọn họ nhìn xem mày vô dụng như nào!”
Tôi mắng hắn thêm vài câu nữa, cuối cùng nhịn không được, xông lên nện cho hắn một quyền.
Du Bôn Phú gầy yếu, lập tức giống như miếng đậu mềm quỳ rạp trên mặt đất.
10
Tôi và Du Bôn Phú đều bị gọi phụ huynh.
Du Phát Đạt tới trước.
Ông ta vén tay áo lên, liều mạng tát tôi một bạt tai.
Tôi bị đánh oan hai cái.
Thầy Trần và mấy thầy giáo vội vàng kéo Du Phát Đạt đi.
Du Bôn Phú không nói lời nào, đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn hết thảy sự việc phát sinh.
Lúc này bác gái tôi đã đến.
Không nói hai lời liền túm tóc của Du Bôn Phú, cũng tát mạnh vào mặt hắn mấy cái.
Đến nỗi các thầy giáo trong phòng phải vội vàng chạy tới bên này can ngăn.
Thầy Trần nghe xong lời giải thích của hai đứa chúng tôi.
Thầy vừa kinh ngạc vừa khó hiểu nhìn tới nhìn lui hai đứa chúng tôi vài lần.
Quan hệ giữa hai nhà vốn rất gần, xử lý như nào cũng không được.
Cuối cùng thầy giáo phải đuổi cả hai nhà trở về.
Du Phát Đạt thô bạo nói:
“Về sau mày còn dám chạm vào em trai mày thì tao sẽ đánh gãy chân mày luôn!”
Bác gái tôi càng ác liệt hơn:
“Về sau Du Bôn Phú còn dám tới gần Du Quý Lệ, tao cũng đánh gãy hai chân thằng ranh con kia. Tao sẽ đánh đến khi nào ông bà nội nhà mày đau lòng đến chết ở dưới suối vàng mới thôi!”
Hai người vẫn còn hăng say mắng chửi.
Thầy Trần nghe xong chỉ biết rùng mình một cái, cầu mong hai nhà nhanh chóng ra khỏi cổng trường.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.