Thật là tiếc.
“Dì Trịnh, dì vẫn còn tâm trạng quan tâm đến bố tôi à? Dì nên lo lắng cho anh trai dì thì hơn! Bác sĩ Trịnh gây ra sự cố y tế nghiêm trọng như vậy, chắc là bị đuổi việc rồi.”
“Kha Hạ Nhiên, người lớn nói chuyện con xen vào làm gì! Câm miệng cho bố!” Bố quát tôi với giọng đầy uy lực.
Tôi làm động tác tự khóa miệng mình.
Bố chết đi sống lại, mẹ là người vui nhất, bà hoàn toàn không nghĩ bố giả chết, cũng không truy cứu vụ tai nạn này rốt cuộc là như thế nào, mỗi ngày bà đều đổi món để làm đủ loại thực phẩm bổ dưỡng cho bố.
Ông bà nội sau khi ra viện cũng dọn vào nhà tôi ở, chờ mẹ tôi chăm sóc họ.
Cả nhà chỉ có mỗi mẹ tôi là vui vẻ.
Biểu cảm của ông bà nội rất kỳ lạ.
Đặc biệt là khi nhìn tôi, sắc mặt họ có gì đó khó tả.
“Nhiên Nhiên, sau này những chuyện như hiến xác bố con, con đừng tự ý quyết định!” Bà nội chân thành khuyên bảo tôi.
Tôi vừa thi đại học xong, đang rảnh rỗi ở nhà.
Nghe bà nội nói vậy, tôi ngẩng đầu hỏi: “Sau này lại có chuyện này nữa sao? Gần đây bố lại định chết thêm lần nữa à?”
Ông bà nội lập tức phun hết cơm trong miệng ra.
Bố bị sặc nước canh gà ho mãi không dứt.
Mẹ dùng đũa gõ vào đầu tôi: “Đứa nhỏ ngốc bị dọa đến đần rồi à? Bố con vừa thoát chết, đừng nói những lời xui xẻo như vậy!”
Bây giờ tôi chắc chắn, chuyện bố giả chết, ông bà nội đều biết.
Chẳng trách kiếp trước, sau khi bố chết, ông bà nội nhìn chẳng chút buồn bã.
Lúc đó, mẹ nói sẽ tổ chức một lễ tang long trọng.
Dù gì bố cũng là giáo sư, dạy dỗ biết bao học trò, được rất nhiều học trò yêu mến.
Nhưng bà nội lại nói: “Người chết rồi, còn lãng phí tiền làm gì? Tro cốt rải ra biển, mộ bia cũng không cần mua.”
Lúc đó, tôi còn trách họ lạnh lùng vô tình.
Không bao giờ nghĩ tới bố lại giả chết!
Mẹ tôi thì bị nhà này bắt nạt đến mức chẳng còn gì cả!
Lúc đó, ngay khi bố vừa chết, chủ nợ đã đến đòi, nói rằng bố nợ hơn sáu trăm vạn ở bên ngoài, nếu mẹ tôi không trả tiền, họ sẽ đến trường làm loạn, hủy hoại danh tiếng của bố.
Mẹ không cần suy nghĩ đã bán nhà, đưa hết tiền cho họ.
Từ đó, bà đưa tôi theo sống trong căn nhà trọ cũ kỹ.
Bà vừa đi làm vừa trả nợ, vừa nuôi tôi học đại học.
Tôi vẫn nhớ tên chủ nợ là Tiền Hạo Hải, cũng nhớ rõ dáng vẻ của ông ta.
Tôi nhờ bạn thân Qúy Tương giúp đỡ.
Nhờ cô ấy thuê thám tử tư điều tra Tiền Hạo Hải và Trịnh Liên Phượng.
Nếu tôi đoán không nhầm, chắc chắn hai người này quen biết nhau.
Rất nhanh, bạn thân tôi đã gửi tài liệu điều tra được cho tôi.
Tiền Hạo Hải là người tình cũ của Trịnh Liên Phượng.
Hai người đã chia tay năm năm nhưng vẫn còn vương vấn, mập mờ không rõ ràng.
Vì vậy, chủ nợ năm đó là do Trịnh Liên Phượng gọi tới, bà ta muốn bỏ trốn cùng bố tôi, lại còn sai tình nhân cũ lừa hết tiền của mẹ tôi.
Mà mẹ tôi thì cả đời vì bố mà giữ gìn trinh tiết, mỗi lần nhìn di ảnh của bố, bà đều ôm ảnh khóc đến đau đớn tận tâm can.
Càng nghĩ tôi càng giận, kiếp này, tôi nhất định phải khiến bọn họ trả giá!
05
Dưới áp lực của cư dân mạng, bệnh viện nhanh chóng công khai tuyên bố đây là một sự cố y khoa nghiêm trọng, quyết định sa thải Trịnh Gia Vượng cùng các thành viên trong nhóm của ông ta.
Sau đó, bệnh viện quyết định bồi thường cho gia đình tôi hai trăm vạn như một khoản bồi thường tinh thần cho bố tôi.
Thái độ thừa nhận sai lầm của bệnh viện được cộng đồng mạng xem là rất chân thành.
Cư dân mạng đều nghĩ rằng bệnh viện đã có thái độ nhận lỗi tốt.
Đồng thời, bố tôi cũng đứng trước máy quay, bày tỏ rằng ông ta không bị tổn thương gì và đồng ý với phương án xử lý của bệnh viện.
Mọi chuyện đến đây, ai cũng nghĩ sự việc đã kết thúc.
Nhưng tôi biết mọi thứ không phải như vậy.
Bố tôi chắc chắn đã thực hiện một giao dịch với bệnh viện, làm cho mọi bên đều hài lòng.
Dù sao, trong mắt người ngoài, ông ta là một người tốt bụng, hòa nhã, không màng danh lợi.
Khi bố từ bệnh viện trở về, nhìn thấy tôi nằm trên ghế sofa chơi điện thoại, ông ta hừ lạnh một tiếng.
Phía sau ông ta là Trịnh Liên Phượng.
“Nhiên Nhiên ở nhà à, cháu có xem tin tức chưa? Kết quả xử lý con có hài lòng không?” Trịnh Liên Phượng giao túi xách cho bố rồi thay dép bước vào.
Bố treo túi xách cho bà ta, sau đó cất giày vào tủ, rồi quay người vào bếp rửa trái cây.
Tôi cười nói: “Dì Trịnh, dì hài lòng là được rồi! Dù sao, tay nghề kém cỏi thế kia là của anh trai dì, lần này làm vậy, tiền đồ của bác sĩ Trịnh coi như tiêu tùng rồi nhỉ.”
“Thật không hiểu sao thời nay vẫn có những bác sĩ tay nghề kém đến mức không biết bệnh nhân đã chết hay chưa! Làm bác sĩ gì nữa, đi bán rau thì hơn!”
Mặt Trịnh Liên Phượng sượng lại, bà ta trừng mắt nhìn tôi định nổi giận, nhưng rồi nhịn xuống.
Bố tôi từ trong bếp nghe thấy, liền đập mạnh con dao xuống bàn: “Kha Hạ Nhiên! Sao con lại nói với dì Trịnh như vậy?!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Anh Kha, anh làm gì thế, dọa con bé làm gì?! Nhiên Nhiên vẫn còn nhỏ mà!”
“Chỉ biết chiều chuộng nó!” Giọng của bố tôi rõ ràng đã nghẹn đi.
Đến giờ cơm, mẹ tôi một mình bận rộn trong bếp.
Còn bố tôi với đám người trong thư phòng.
Họ nói là đang làm việc.
Không hiểu sao công việc lại cần ông nội, bà nội, và cả Trịnh Liên Phượng cùng chen vào trong đó.
May mà trước đó tôi đã gắn một chiếc camera.
Chỉ chờ bọn họ bốn người tụ họp nói chuyện bí mật.
Trong mắt họ, tôi và mẹ đều là đồ ngu, âm mưu của họ cũng không cần phải ra ngoài.
Có lẽ lần trước họ âm mưu giả chết cũng là ở trong thư phòng.
Tôi cũng trở về phòng, mở máy tính lên.
Trước tiên, ông nội đau lòng nói: “Nếu không phải Kha Hạ Nhiên gây chuyện, thì đã không mất hai trăm vạn này!”
Bố tôi nói: “Không sao đâu, dù sao cũng đưa cho người nhà mà, Gia Vượng mang tiền ra nước ngoài thì tương lai vẫn tươi sáng. Còn tiền của nhà mẹ đẻ Trần Tương, bà ta đã gửi tiết kiệm hai trăm vạn hồi môn, đến lúc đó thì lấy số tiền đó ra.”
Sau đó, Trịnh Liên Phượng khóc nức nở: “Em không quan trọng chuyện tiền bạc, chủ yếu là chuyện giả chết hình như không khả thi nữa, mà bụng em đã ba tháng rồi, kéo dài nữa cũng không giấu nổi.”
“Đứa bé này không nên đến, em sẽ bỏ đi, anh à, sau này anh sống hạnh phúc với chị dâu nhé!”
Bà nội vội nói: “Không không! Đây là cháu trai duy nhất của nhà họ Kha, không thể bỏ được! Không thể bỏ được! Đây là con trai mà!”
Bố tôi thương xót ôm lấy bà ta: “Đây là con của chúng ta, sao em nỡ bỏ nó? Cho anh thời gian, anh sẽ nói rõ với Trần Tương, ly hôn là được!”
“Nhưng mọi người sẽ biết em là người thứ ba, sau này chúng ta sẽ bị đàm tiếu mãi mất! Anh à, em có thể bỏ qua danh tiếng để chạy trốn cùng anh, nhưng em không thể hủy hoại thanh danh của anh được!”
Tôi thật sự muốn ói.
Hóa ra cái gọi là bồi thường hai trăm vạn của bệnh viện là do bố tôi bỏ tiền, số tiền đó là để đưa cho Trịnh Gia Vượng, ông ta còn định dùng tiền hồi môn của bà ngoại để lại cho mẹ để trả.
Vậy nên kết quả của vụ này là bệnh viện không bỏ ra một xu, lại còn được tiếng là có thái độ nhận lỗi chân thành.
Còn kẻ phải chịu thiệt chỉ có một người, chính là bố tôi.
Người thực sự bỏ tiền ra, là mẹ tôi.
Chuyện đã rõ ràng, cả gia đình này cùng nhau bắt nạt mẹ tôi.
06
Tôi định cho mẹ xem đoạn video đó.
Nhưng nghĩ đến kiếp trước khi mẹ đột nhiên thấy bố còn sống, biết được toàn bộ sự việc, bà đã không chịu đựng nổi mà nhảy xuống biển tự tử.
Bà quá yếu đuối, bố là bầu trời của bà, nếu bầu trời sập xuống, bà cũng sẽ vỡ tan.
Tôi thử hỏi bà: “Mẹ ơi, nếu bố muốn ly hôn với mẹ, mẹ sẽ đồng ý không?”
Mẹ đang ở trong phòng tôi vá quần cho tôi, tay bà rất khéo, còn may cho tôi một hình Doraemon.
Nghe đến chuyện ly hôn, tay bà đang cầm kim khẽ run.
“Không đâu, bố con coi trọng danh tiếng, sẽ không ly hôn đâu.”
“Con nói là nếu như, bố ở ngoài có người khác, còn có con riêng, bắt buộc phải ly hôn với mẹ thì sao?”
“Con bé này, sao từ khi về từ bệnh viện lại toàn nói chuyện linh tinh vậy?”
Tôi đoán đúng rồi, video trong điện thoại tuyệt đối không thể cho mẹ xem.
Vậy nên bây giờ tôi chỉ có thể bảo vệ tài sản của mẹ trước.
Tôi nhờ mẹ của bạn thân Qúy Tường giúp đỡ, bà ấy là luật sư, sau khi xem đoạn video của tôi, bà ấy ngạc nhiên không thốt lên lời, không ngờ người bố đạo mạo trang nghiêm của tôi lại đốn mạt đến vậy.
Mẹ Qúy lập tức hẹn mẹ tôi ra ngoài uống trà chiều.
Quả nhiên là luật sư, miệng nói ra toàn lời hoa mỹ, giống như đang làm đa cấp, mẹ tôi lập tức đầu tư cùng bà ấy, còn chuyển hết tiền cho bà ấy.
Mẹ Qúy lại nói: “Chị, đây là cơ hội hiếm có, chị làm nội trợ chẳng lẽ không muốn khiến chồng chị nhìn chị với ánh mắt khác sao? Chị lấy tiền của chồng đầu tư chung đi, nhưng phải lén lút, đừng nói cho anh ấy, để tạo bất ngờ!”
Xem kìa, đúng là một hình mẫu lừa đảo kinh điển.
Mẹ tôi vận hành thao tác như vũ bão, thậm chí còn lấy tiền trong tài khoản của bố ra.
Sao tôi biết bố còn tiền trong ngân hàng?
Vì kiếp trước khi chủ nợ đến đòi nợ, mẹ tôi đã ra ngân hàng rút tiền, nhưng ngân hàng nói tài khoản của bố không còn tiền.
Nhưng mẹ tôi rất chắc chắn, bố tôi có ít nhất năm trăm vạn trong tài khoản.
Vì chuyện này, mẹ còn làm ầm lên ở ngân hàng, nói ngân hàng nuốt tiền của chồng đã mất của bà.
Ngân hàng khẳng định bố tôi đã chuyển hết tiền từ lâu, nhưng chúng tôi không tin.
Giờ nghĩ lại, ngân hàng đúng là oan uổng thật.
Mẹ Qúy nhận được tiền rồi hỏi tôi xử lý số tiền này thế nào.
Tôi bảo bà ấy mua một cổ phiếu.
Cổ phiếu này sau năm năm sẽ tăng gấp ba lần.
“Nhiều tiền như vậy chỉ để mua một cổ phiếu thôi à? Nhiên Nhiên, rủi ro lớn lắm đấy! Dì đã hỏi người trong ngành, họ đều không lạc quan về cổ phiếu này, còn đồn rằng công ty này sớm muộn gì cũng rút khỏi thị trường!”
“Không sao đâu, lỗ thì cũng chịu, còn hơn để tra nam và kẻ thứ ba lừa hết.”
Mẹ Qúy giơ ngón cái khen tôi, bà ấy nghĩ tôi đúng là dũng cảm.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.