Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

12:30 sáng – 22/11/2024

15.

Kinh tài tuyệt diễm.

Đây là điều mà Giang thái phó miêu tả ta khi còn nhỏ, ông ấy nói: “Nhị Công chúa thiên tư trác tuyệt, tương lai chắc chắn sẽ kinh tài tuyệt diễm.”

Khi đó, trong lục nghệ, ta giỏi nhất là cưỡi ngựa và bắn cung, khi ta sáu tuổi, trong bãi săn, ta đã có thể thúc ngựa đuổi kịp phụ hoàng.

Phụ hoàng rất tán thưởng ta, thường bế ta lên cao rồi khen ngợi: “Nữ nhi của ta còn lợi hại hơn cả nam nhân, con là bảo vật mà ông trời đã ban cho Lý gia.”

Bởi vì ta thích nhất là cảm giác cưỡi ngựa lao đi thật nhanh, lại vô cùng yêu thương ngựa của mình, nên thường tự tắm cho chúng, phụ hoàng còn đặt biệt danh cho ta là “Tẩy mã tiểu tướng quân”.

Đáng tiếc, kể từ khi ta bị tật ở chân, những điều tốt đẹp đó đều biến mất. Ta đã bị kẹt trên chiếc xe lăn này 5 năm và có lẽ sẽ bị kẹt với nó cả cuộc đời.

16.

Đêm đó, ta choàng tỉnh trong cơn đau dữ dội, ta không thể kiềm chế được mà hét toáng lên. Anh Đào trực đêm bên cạnh sợ chết khiếp: “Người đâu? Có thích khách!”

Ta định thần lại thì thấy có bóng người vụt qua và nấp sau tấm màn, nghe thấy vài tiếng đổ vỡ. Còn chưa kịp lên tiếng thì Anh Đào đã dẫn theo cung nhân cầm đèn đi vào, ta vội quát: “Tránh xa ra! Chói mắt ta!”

Anh Đào đành dừng lại cách giường ta không xa. Ta cảm nhận được nổi đau nhức dữ dội từ chân truyền đến, nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói: “Có chuyện gì vậy?”

Anh Đào run rẩy nói: “Công chúa, hình như có thích khách, người có sao không?”

Ta hỏi: “Thích khách đâu?”

Anh Đào nhìn khung cửa sổ mở toang, vô cùng ngờ vực.

“Có lẽ chỉ là còn mèo nhỏ ở đâu nhảy lên cửa sổ thôi.” Ta nói:”Gió đang lớn, đừng làm ầm ĩ, đóng cửa lại, đừng làm phiền ta.”

Anh Đào nhanh chóng đóng cửa sổ và ra ngoài.

17.

Ta bất lực gọi nàng ấy:”Bồ Đào!”

Nàng ấy run rẩy bước ra, nhìn ta rồi bật khóc. Ta vừa tức vừa buồn cười:”Bây giờ mới biết sợ à?”

Bồ Đào nhỏ giọng nói:”Ta chỉ muốn chữa khỏi chân cho người.”

Ngươi không thể kiềm chế được ham muốn chữa bệnh cho người khác sao?! Nha đầu chet tiệt này cũng có ngày không biết bản thân chet như thế nào!? Ta không kìm được muốn mắng nàng ấy một trận.

Bồ Đào nghẹn ngào nói: “Công chúa, người không nhận ra sao? Chân của người không phải là vô phương cứu chữa, nếu không, sao người lại kể cho ta về những ngự y đó…”

Nghe vậy, ta trầm mặc, trước đây ta nhắc đến những thái y đó là để dọa nàng ấy, nhưng ta cũng cảm thấy chân mình còn có thể lành lại được.

Chỉ là tất cả thái y trong cung đều nói không thể, sau này ngay cả mẫu hậu cũng nói ta hoang đường, ta đã nghĩ đây chỉ là mơ tưởng của một mình ta.

Bồ Đào thấp giọng nói:”Công chúa, ta không hiểu nơi này có quy tắc gì? Tại sao có có thể chữa nhưng lại nói là không thể? Y sư không phải là nên đem lại hi vọng cho người bệnh sao?”

Ta nhìn nàng ấy với vẻ ngạc nhiên chưa từng có, trong sách dường như cũng nói như vậy, lương y như từ mẫu.

Bồ Đào quỳ xuống bên cạnh giường ta nói: “Công chúa, hãy để ta chữa trị cho người.”

Ta mở miệng hỏi: “Đau! Tại sao chân của bản cung lại đau như vậy?”

Bồ Đào hào hứng nói: “Đau là chuyện tốt! Công chúa, chân của người là vì…”

Nàng ấy nói một mạch toàn những điều ta không hiểu. Nàng ấy đột nhiên dừng lại, kinh hãi nhìn ta: “Công chúa, người sẽ không coi ta là yêu quái, th iêu sống ta chứ?”

Ta buồn cười: “Những lời này, ngoại trừ Nghi Lan điện, không được nói ra ngoài.”

“Vâng, vậy người để ta chữa chân nhé.”

Ta nằm xuống: “Ừ.”

Bồ Đào kinh hỉ đáp: “Thật ư? Công chúa còn muốn hỏi gì không? Ta có thể biện… à không, giải thích được!”

Ta nhắm mắt lại: “Ta không có gì muốn hỏi cả. Im lặng đi, ta đau đầu.”

Nàng ấy dường như sinh ra đã không biết an tĩnh là như thế nào, luôn thích lẩm bẩm tự hỏi tự trả lời: “Không biết vì sao nhưng ta thấy vui quá, hehe…”

18.

Ta rất hiểu Hoàng huynh của mình, hắn ở chỗ ta chịu thiệt lớn như vậy, chắc chắn sẽ tìm cách trả thù. Ta đang nghĩ xem nên bày trò gì để hắn bận rộn một chút.

Kết quả, Bồ Đào lại tự ý chạy đến Thái Y viện, lúc Anh Đào hớt hải báo cho ta thì nàng ấy đã bị Lý Như bắt lại, ta nhất thời không nói nên lời: “Nàng ấy đến Thái Y viện làm gì?”

Anh Đào đáp:”Nàng ta đưa tiểu thái giám một ít bạc, muốn lấy một số loại thuốc, nhưng trong đó có một loại có đ ộc. Cũng không rõ muốn làm cái gì…”.

Ta nghĩ nghĩ rồi thở dài:”Vậy ngươi có biết sao nàng ấy lại đụng phải Lý Như không?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Anh Đào lúng túng rồi thì thầm vào tai ta.

Ta:”…”

Cách đây không lâu, Bồ Đào phục vụ trong cung của Lý Như, nhưng mới qua ba ngày, Lý Như đã không kìm được mà muốn xử tử nàng ấy, nàng ấy vốn là cung nữ đun thuốc của Lý Như.

Thái y kê cho Lý Như một loại thuốc có dược tính rất mạnh, không biết nha đầu này bị làm sao, lại đi khuyên Lý Như: “Tuổi còn trẻ đã mắc chứng bệnh trĩ, nếu dùng những loại thuốc như thế này chỉ có thể chữa được ngọn không thể trị được gốc.”

Nha đầu chet tiệt, đáng đời!

19.

Lý Như vốn dĩ muốn mượn tay ta để xử lý Bồ Đào.

Bản thân là đích trưởng Công chúa, mọi chuyện đều học theo phong cách của tiên Hoàng hậu làm việc, luôn luôn duy trì hình tượng dịu dàng, khoan dung của mình.

Không ngờ nha đầu Bồ Đào này có thể sống sót, không những thế còn sống rất khá.

Ta sai người ra ngoài nghe ngóng một lần nữa, lần này nghe nói cả Đông Cung cũng đến chỗ Lý Như rồi.

Sau đó ta mới không nhanh không chậm đi tìm người.

20.

Ta sai người đẩy ta đến con đường mà phụ hoàng phải đi qua để đến Thanh Tâm Các, phụ hoàng nhìn thấy ta, ngạc nhiên nói: “Nghê Nhi, cuối cùng thì con cũng ra ngoài rồi.”

Phụ hoàng là vị minh quân hùng chủ, bận rộn triều chính, rất ít khi đến hậu cung nhưng ông vẫn có rất nhiều phi tần và con cái, vì vậy kể cả người được ông yêu quý nhất, con gái của tiên Hoàng hậu, Lý Như, cũng phải tranh giành mới có được sự chú ý của ông.

Ta sớm cũng không mong chờ có thể dựa vào phụ hoàng, nhưng ta cũng biết phụ hoàng thực lòng yêu thương con cái, không hề thiên vị.

Lúc đó, ta mới ngẩng đầu nhìn người cha này: “Phụ hoàng, con lại đắc tội Hoàng tỷ rồi.”

Phụ hoàng thở dài. Ta biết mẫu hậu thường phàn nàn với phụ hoàng về việc từ khi bị gãy chân, tính tình ta càng ngày càng kỳ quặc, thường gây sự với Lý Như.

Mẫu hậu muốn lợi dụng việc này thể hiện rằng bà ấy không thiên vị con gái ruột, vì nghĩa diệt thân, lại bao dung vị tha, có phong thái của tiên Hoàng hậu khi xưa.

Phụ hoàng hơi cúi người xuống nói với ta: “Phụ hoàng biết con thiệt thòi, mẫu hậu muốn hai tỷ muội các con tốt đẹp như xưa, chung quy cũng quá vội vàng rồi.”

Ta ngẩng đầu nói:”Không dám để phụ hoàng mẫu hậu lo lắng, hôm nay phụ hoàng chỉ cần đứng giữa giảng hòa.”

Phụ hoàng vui mừng khôn xiết: “Thật sao?”

Ta đáp: “Vâng.”

21.

Phụ hoàng đích thân đẩy ta đến Trường Lạc Điện của Lý Như. Khi còn nhỏ, ta là Công chúa được phụ hoàng và tiên Hoàng hậu sủng ái nhất, ngay cả mẫu thân ta lúc ấy chỉ là phi tần, cũng phải dựa vào ta mới có chút thể diện trước mặt thánh giá.

Vì vậy ta đương nhiên hiểu rất rõ tâm tư của phụ hoàng, suốt ngày bày ra bộ dạng chịu ấm ức chỉ làm người thêm chán ghét, là một người đứng trên vạn người, phụ hoàng càng thích những đứa trẻ mạnh mẽ, phóng khoáng, có phong thái hoàng gia.

Ta chủ động nói về những quyển sách ta thường đọc gần đây, có quyển rất khó hiểu, ví dụ như y thư,v.v. Phụ hoàng rất kinh ngạc:”Nữ nhi của ta thật là hiểu biết, mẫu hậu con nên chọn cho con một nữ lão sư mới đúng.”

Nói xong, người lại chau mày. Bởi vì rất rõ ràng, ông ấy phát hiện ta không hề bỏ bê bản thân như mẫu hậu vẫn nói, mặc dù ta không thể cưỡi ngựa hay đi săn nhưng ta vẫn nỗ lực cầu tiến.

Ta đáp:”Nhi thần thích tự do đọc sách, có nữ sư thì không thấy thú vị nữa.”

Phụ hoàng quả nhiên nghĩ ta đang nói giúp mẫu hậu, gượng cười khen ta: “Con ngoan.”

Sau đó chúng ta đã đến Trường Lạc Điện, phụ hoàng vốn dĩ đang nói chuyện vui vẻ cùng ta, nhìn thấy thái giám bên cạnh Thái tử, sắc mặt dần trở nên u ám, giờ này Thái tử vốn không nên có mặt ở đây.

Thái giám đó càng vô dụng hơn, lộ vẻ kinh hoảng, phụ hoàng nhìn chằm chằm hắn ta, khẽ chỉ ngón tay, sau đó một đám thị vệ khí thế như thủy triều tràn vào Trường Lạc Điện.

22.

Thái tử không hiểu chuyện gì đã bị lôi ra ngoài, chọc phụ hoàng tức giận: “Trước đây trẫm nghe nói ngươi hành xử không đúng mực, nhưng cũng chưa xảy ra chuyện lớn gì. Không ngờ ngươi dám ở cung của muội muội ngươi làm những chuyện ô uế! Ngươi, ngươi còn không bằng cầm thú!”

Thái tử cúi đầu, gương mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Lý Như vội vàng nói:”Xin phụ hoàng bớt giận, tất cả chỉ là hiểu lầm! Là cung nữ này quyến rũ Hoàng huynh!”

Bồ Đào sợ hãi đến mức quỳ phịch xuống đất, không nói nên lời. Lý Như sử dụng thủ đoạn mà mẫu hậu thường dùng, rõ ràng là Hoàng huynh làm chuyện hoang đường, nhưng lại đổ tội cho những cung nữ đó hành vi không đoan chính.

Nhưng Lý Như hiện giờ chắc quên mất, tình hình hôm nay không giống trước kia. Ta kéo tay áo phụ hoàng: “Phụ hoàng, đây là cung nữ của con.”

Lý Như nổi đ iên, Thái tử cũng vậy. Chuyện này làm sao mà giải thích được đây?

Rốt cuộc, cung nữ từ cung khác đến, không được triệu vào thì đến phòng của Lý Như cũng không vào được chứ đừng nói đến việc quyến rũ Hoàng huynh ta.

Thái tử kinh ngạc nhìn ta: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi,…”

Ngươi là muốn ta chet! Vẻ mặt của hắn muốn nói như vậy.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận