10
“Cô nương, cô cũng bị công chúa giết sao?”
Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai ta.
Ta giật mình, quay đầu nhìn lại, là một cô nương mặt mày tái nhợt nhưng rất thanh tú.
Ta gật đầu: “Ta bị công chúa giết, cô cũng vậy sao?”
Cô nương thở dài: “Chúng ta đều vậy.”
Những con ma khác thấy chúng ta nói chuyện, vây lại, người một câu ta một lời kể tội.
“Hôm đó ta không kịp tránh xe ngựa của công chúa, nàng liền giết ta!”
“Ta còn thảm hơn, ta mặc một chiếc áo màu vàng, công chúa liền sai thủ hạ đâm chết ta, nói màu vàng khó coi.”
“Ôi, đều là người khổ mệnh, ta chỉ mua cho nữ nhi một xiên kẹo hồ lô, công chúa liền giết cả ta và nữ nhi, nói rằng hồi nhỏ thánh thượng không cho nàng ăn kẹo hồ lô.”
“…”
Nghe đến đây ta đã hiểu.
Hóa ra, những cô nương thanh tú, những người qua đường bình thường, những người mẫu thân đáng thương kia… đều là oan hồn dưới lưỡi đao của công chúa.
Với công chúa, chúng ta chỉ là dân đen ti tiện nhưng chúng ta đều đang sống một cách nghiêm túc.
Nhưng mà, ngay cả quyền được sống, nàng cũng tàn nhẫn tước đoạt.
Quyền lực quả là một thứ kỳ lạ, nó để cho người ta chạy theo như vịt, lại khiến người ta trở nên đáng sợ hơn cả ma quỷ.
“Các ngươi tụ tập ở đây là để đòi mạng công chúa sao?” Ta hỏi cô nương.
“Nếu có thể đòi mạng, tất nhiên là tốt. Chỉ là, nếu oan hồn đòi mạng người sống thì không thể đầu thai chuyển kiếp được nữa.” Cô nương nói: “Chúng ta chỉ muốn dọa nàng một chút, cũng là để đòi lại chút công bằng cho chính mình.”
Ta không hiểu: “Nhưng nhìn vẻ mặt của công chúa, trước đây hẳn là chưa từng thấy ma. Sao các ngươi lại hẹn nhau đến dọa nàng vào hôm nay?”
“Chúng ta đã ở đây rất lâu rồi.” Cô nương nói: “Trước đây trên người công chúa có một kết giới trừ ma, chúng ta không thể đến gần nàng, nàng cũng không nhìn thấy chúng ta.
Ngay đêm nay, sau khi nàng dẫn người nam nhân kia từ bên ngoài về, kết giới đó đã bị phá, nàng mới bị chúng ta dọa cho sợ mất mật. Cho đến vừa nãy, người nam nhân kia đã đặt một lá bùa lên người nàng, kết giới của nàng mới lại khôi phục.”
Ta cúi đầu trầm ngâm.
Cô nương nói người nam nhân kia hiển nhiên chính là Tống Húc.
Tống Húc vừa đến, kết giới của công chúa đã bị phá, chẳng lẽ, là Tống Húc đã động tay động chân?
Lá bùa Tống Húc vẽ cho công chúa, chỉ có thể giúp công chúa khôi phục kết giới trừ ma nhưng tại sao chàng lại lừa công chúa, nói rằng chàng đã trừ khử hết đám ma quỷ?
Ta nhìn về phía cửa, Tống Húc đang nhắm mắt, ngồi ngay ngắn trên chiếc thảm gấm mà công chúa chuẩn bị cho chàng.
Giống như thực sự không nhìn thấy một sân ma quỷ vậy.
“Người nam nhân kia, các ngươi có thể đến gần hắn không?” Ta chỉ vào Tống Húc.
Cô nương lắc đầu: “Trên người hắn cũng có kết giới trừ ma, chỉ là, kết giới đó không phải từ chiếc túi gấm hắn đưa cho công chúa.”
Thật là, Tống Húc quả nhiên không nói thật với công chúa.
Chàng rốt cuộc muốn làm gì?
Ta ngồi xổm trước mặt, đưa tay vẫy vẫy trước mắt chàng.
Tống Húc mở mắt nhưng không nhìn ta.
Ta định dọa hắn một chút.
“Này, Tống Húc, đừng giả vờ nữa, ta biết chàng nhìn thấy ta.”
Tống Húc nhìn chằm chằm xuống đất, không để ý đến ta.
“Chàng không để ý đến ta, ta sẽ kể chuyện chàng ngã xuống vực cho đám ma này nghe.”
Tống Húc vẫn không để ý đến ta.
“Tống Húc! Ta tức giận rồi! Ta sẽ biến thành lệ quỷ giết chết chàng và công chúa!”
Ta há miệng trợn mắt dọa hắn.
Tống Húc nhắm mắt lại.
Ngủ khò khò.
“Tống Húc!!!”
11
Để thử Tống Húc, ta đã hét lớn bên cạnh hắn suốt cả đêm.
Hắn ngủ rất ngon.
Ta đưa ra kết luận: Đêm qua Tống Húc nói chuyện với ta hoàn toàn là trùng hợp, hắn căn bản không nhìn thấy ta.
Ta còn phát hiện ra, ta và những con ma khác có chút khác biệt.
Những con ma khác đều không thể đến gần công chúa và Tống Húc nhưng ta thì không sao, ta thậm chí còn có thể xuyên qua cơ thể của công chúa và Tống Húc.
Hơn nữa, những con ma này ngoài phủ công chúa, còn có thể đi lang thang ở những nơi khác.
Nhưng ta vừa rời xa Tống Húc một đoạn, sẽ bị cưỡng ép kéo về.
Chẳng lẽ, hồn phách của ta cũng bị động tay động chân?
Đến ban ngày, tinh thần của đám ma suy yếu, chúng lần lượt đi nghỉ ở những góc tối.
Chỉ có ta bị ép phải loanh quanh trong phạm vi vài chục thước quanh Tống Húc, như một con chó bị cột vào cột.
Không thể đi lang thang, ta đành vào phòng công chúa.
Ta muốn xem xem, Tống Húc đối với công chúa, rốt cuộc là thái độ gì.
Không xem thì thôi, xem rồi ta tức đến suýt chết.
Tống Húc vừa tỉnh dậy đã chạy đến bên giường công chúa, nhìn chằm chằm công chúa.
Sắc quỷ.
Mặt trời lên cao, công chúa cuối cùng cũng tỉnh.
Nhìn thấy Tống Húc, công chúa ngẩn ra một giây, mặt mày rạng rỡ cười với chàng.
“Chàng canh chừng ta cả đêm sao?”
Tống Húc cũng cười: “Đúng vậy. May mà đêm nay không có thứ ô uế nào ra quấy nhiễu điện hạ.”
Ta trợn mắt.
Tên này, ngồi một lát đã ngủ, còn dám nói mình canh cả đêm.
Trước đây sao ta không phát hiện ra hắn lại khéo ăn nói như vậy.
Nhưng công chúa không biết.
Nàng cảm động lắm, nhìn Tống Húc đầy thâm tình, đôi mắt đẹp như muốn trào ra dòng nước trong vắt.
Nếu không bị nàng giết, có lẽ ta cũng sẽ thấy nàng là một người vừa xinh đẹp vừa lương thiện.
Thiên hạ đều biết lấy sắc mà xét người là không nên, đáng tiếc không ai thoát khỏi được.
Giống như ta không thoát khỏi Tống Húc, Tống Húc không thoát khỏi công chúa.
Hai người tình tứ một lúc, công chúa đột nhiên đưa tay đỡ trán.
“Tống Húc, không biết sao, ta thấy mệt quá. Cả người không còn chút sức lực nào.”
Tống Húc lo lắng đến nỗi nhíu chặt mày: “Điện hạ thân thể không khỏe, hay là mời thái y trong cung đến xem thử?”
Công chúa gật đầu: “Cũng được. Phụ hoàng biết ta không khỏe, nhất định sẽ rất đau lòng.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetViệc công chúa được hoàng đế sủng ái là chuyện thiên hạ đều biết, chỉ là, trước đây dù thế nào ta cũng không ngờ, sự sủng ái này còn bao gồm cả việc dung túng cho nữ nhi giết người vô tội.
Buổi trưa, thái y đến, xem một lúc cũng không phát hiện ra vấn đề gì, chỉ nói công chúa là bị kinh sợ, uống chút thuốc an thần, nằm trên giường tĩnh dưỡng là được.
Thái y đi rồi, công chúa cùng Tống Húc dùng bữa trưa, sau đó lại nằm lên giường.
Tống Húc tự tay sắc thuốc cho công chúa, đút nàng uống, dỗ nàng ngủ.
Nhìn Tống Húc ngoan ngoãn như vậy, ta thở dài.
“Thần linh ơi, nếu thật sự có kiếp sau, hãy để ta cũng làm công chúa đi.”
Không biết có phải là ảo giác không, ta thấy thân hình Tống Húc khựng lại.
Một lát sau, công chúa ngủ rồi, Tống Húc đứng dậy đến bên án thư.
Ngồi phịch xuống đầu ta.
“Này! Không thấy có người à!”
Ta mắng mỏ, dịch sang một bên, ngồi song song với hắn.
Tống Húc lấy một quyển sách từ trong tay áo ra, lật xem.
Ta sáp lại nhìn, ôi, là thoại bản ta mới đọc gần đây!
Khi còn sống, thú vui ta thích nhất là đọc thoại bản.
Sau khi thành thân, Tống Húc thường cùng ta ra phố mua thoại bản mới.
Sau này chàng đi đánh giặc, ta nhớ chàng, liền đọc thoại bản.
Chìm đắm trong thế giới thoại bản, ta có thể tạm thời quên đi chàng.
Ngày chàng trở về, ta đã nói với chàng về thoại bản mới mua của ta.
Đáng tiếc, mới đọc được một nửa thì ta đã chết.
Không ngờ, Tống Húc lại mang thoại bản này đến phủ công chúa.
Được lắm, được lắm, ta chết rồi, chàng không đốt thoại bản cho ta, còn tự mình cất riêng!
Ta đấm Tống Húc ba cái.
Tống Húc mở thoại bản ra, bên trong kẹp chiếc kẹp sách ta làm bằng lá cây.
Tống Húc chăm chú nhìn chiếc kẹp sách một lúc, rồi rút nó ra.
Ta tưởng chàng sẽ đọc từ trang đầu, ai ngờ chàng lại trực tiếp đọc từ trang có chiếc kẹp sách.
Ta mừng lắm, thích thú tựa đầu vào vai chàng, cùng chàng đọc.
Chàng lật từng trang một, ánh hoàng hôn chiếu vào những ngón tay thon dài của chàng.
Giống như khi ta còn sống vậy.
12
Cả ngày hôm nay, ngoài lúc dùng bữa và uống thuốc, công chúa đều hôn mê.
Nhờ ơn nàng, ta đã đọc thoại bản suốt cả ngày.
Sáng ngày thứ hai, phủ công chúa đón một thánh chỉ.
Nói là hoàng đế lo lắng cho sức khỏe của công chúa, muốn hoãn lại hôn sự.
Còn hạ chỉ cho Tống Húc về Tống phủ trước, đợi công chúa khỏe rồi hãy quay lại.
Công chúa biết được thì như phát điên, đòi gặp hoàng đế, nhất định phải giữ Tống Húc lại.
Tống Húc ở bên cạnh kiên nhẫn dỗ dành công chúa, bảo nàng nghe lời phụ hoàng.
Công chúa càng tức giận hơn: “Chàng thì hiểu cái gì chứ? Phụ hoàng thương ta nhất, nhất định sẽ đồng ý!”
Tống Húc thở dài, bưng bát thuốc: “Điện hạ, thuốc nguội rồi, điện hạ uống thuốc trước rồi hãy nghĩ đến chuyện ban hôn.”
Ai ngờ, công chúa lại cầm bát thuốc ném vào Tống Húc.
Tống Húc không kịp né, bát thuốc không lệch một ly đập vào mặt chàng.
Thuốc màu xanh lục chảy dọc theo khuôn mặt chàng, một vết máu nhỏ từ khuôn mặt đẹp đẽ của chàng rỉ ra.
Đó là khuôn mặt ta thích nhất!
Ta tức điên lên, chỉ vào công chúa: “Này, ngươi làm gì vậy, chàng ấy cũng vì tốt cho ngươi, sao ngươi lại đánh người!”
Công chúa không nghe thấy ta nói gì.
Nàng giận dữ trừng mắt nhìn Tống Húc, trên mặt không có chút biểu hiện hối lỗi nào.
Khoảnh khắc đó, ta đột nhiên cảm thấy, công chúa thật ra không thực sự thích Tống Húc.
Có lẽ nàng ta chỉ thấy chàng tuấn tú, muốn chơi đùa nhưng lại bị từ chối trước mặt mọi người, mất hết thể diện.
Thể diện, là thứ mà những người quyền quý trân trọng nhất.
Chính sự từ chối của Tống Húc đã khiến nàng quyết tâm bất chấp thủ đoạn để có được chàng.
Ta đột nhiên có chút lo lắng cho cuộc đời sau này của Tống Húc.
Có một thê tử như vậy, chàng chắc chắn sẽ không được hạnh phúc.
Tống Húc tính tình rất tốt, chàng lau mặt, nói: “Xin lỗi đã khiến điện hạ không vui. Thuốc hết rồi, ta đi sắc cho điện hạ một bát khác.”
Ta không nhịn được mà cười khẩy.
Tên này nhu nhược như vậy, ta lại đi lo lắng cho chàng làm gì.
Ai ngờ câu nói tiếp theo của công chúa khiến ta lập tức không cười nổi.
“Ta biết rồi! Nhất định là do Vân nương là ma quỷ! Ta vừa giết ả, phủ đệ đã có ma! Ta phải sai người đi tìm phụ mẫu của Vân nương, giết sạch bọn họ!”
Ta lập tức nhảy dựng lên: “Phủ đệ của ngươi có ma, là do ngươi làm nhiều chuyện ác, liên quan gì đến ta! Ngươi dựa vào đâu mà đòi giết phụ mẫu của ta!”
Công chúa không nghe thấy ta nói gì.
Nàng thực sự gọi thị vệ đến, ra lệnh cho hắn đi giết phụ mẫu của ta.
Ta hoảng sợ, kéo tay áo Tống Húc: “Tống Húc, chàng khuyên nàng ta đi!”
Ta biết chàng không nghe thấy ta nói gì nhưng hôm qua chàng đã giải vây cho phụ mẫu của ta, hôm nay nhất định cũng sẽ giúp họ.
Ta rất mong chờ điều đó.
Nhưng trên mặt Tống Húc lại không hề có một chút gợn sóng.
Chàng mặt không biểu cảm nói: “Chỉ cần điện hạ vui vẻ, những tên thứ dân đó, điện hạ muốn giết thì cứ giết.”
Ta ngây người tại chỗ.
Tốt lắm, tốt lắm.
Hóa ra hôm qua nói giúp cho phụ mẫu của ta, không phải là thật lòng.
Nói ta chịu khổ, muốn tặng ta da thịt của nàng ta, cũng không phải là thật lòng.
Tống Húc, ta sẽ biến thành lệ quỷ, giết chết ngươi và công chúa.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, toàn thân ta liền nóng bừng.
Ta biết, đây là điềm báo sắp biến thành lệ quỷ.
Không sao, không thể đầu thai cũng không sao.
Một đời này tuy ngắn ngủi nhưng được làm con của phụ mẫu, chính là một đời tốt nhất.
Ta đang định ra tay với công chúa thì Tống Húc đột nhiên giơ tay khẽ phất trước mặt ta.
Ta lập tức mất đi ý thức.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.