1.
“Bùi khanh, khanh cảm thấy Nhiếp chính vương như thế nào?”
Trong ngự thư phòng, tiểu hoàng đế cười híp mắt lau kiếm bên cửa sổ.
Còn ta thì quỳ rạp trên mặt đất run lẩy bẩy.
“Ngày ngày thần quan sát, Nhiếp chính vương thanh liêm chính trực, không có lỗi lầm gì.”
“Ồ?”
Hoàng đế giơ kiếm lên, từ từ đặt bên cổ ta, cọ qua cọ lại vạt áo ta như lau chùi.
“Có đúng không?”
“Kia tất nhiên không phải! Ta nghiêm nghị nói: “Tất cả đều chỉ là ngụy trang của Nhiếp chính vương, muốn che mắt mọi người. Chắc chắn là thần tra chưa đủ sâu, xin bệ hạ cho thần thêm chút thời gian, nhất định sẽ lôi cái đuôi cáo của hắn ta ra!”
Tiểu hoàng đế cười.
“Vậy trẫm cho khanh thêm một tháng.”
Kiếm của hắn lại gần cổ ta thêm một chút.
“Nếu không tham tấu chết hắn ta thì người chết chính là khanh.”
Ta nuốt một ngụm nước bọt, chống đôi chân run rẩy bước ra khỏi ngự thư phòng, không nhịn được mà nước mắt lưng tròng.
Ta đã trêu chọc ai, đắc tội với ai chứ!
2.
Một năm trước, ca ca song sinh của ta là Bùi Phong được đề bạt từ huyện Bái đến kinh thành, được phong chức Ngự sử nhưng không ngờ, đêm trước khi nhậm chức, huynh ấy bị người đầu độc, toàn thân tê liệt.
Biến cố này khiến cả nhà ta đều luống cuống tay chân.
Nhưng ca ca lại nằm trên giường, ngăn chúng ta không được làm ầm ĩ.
“Ta biết ai có thể giải được loại độc này nhưng cần thời gian, A Ninh, ngày mai muội thay ta lên kinh nhậm chức.”
Ta ngơ ngác chỉ vào mình: “Ta?”
Bùi Phong nói huynh ấy không thể mất chức này.
Đợi huynh ấy khỏe lại, chúng ta sẽ âm thầm đổi lại như cũ là xong.
Ta cũng nghĩ như vậy.
Chúng ta rất giống nhau, từ nhỏ đến lớn thường chơi trò đổi thân phận, ta giả làm huynh ấy một thời gian ngắn không thành vấn đề.
Sau khi ta đến kinh thành nhậm chức, nhà ta nhanh chóng gửi thư đến.
Tin tốt! Đã tìm được thần y, Bùi Phong đã giải được độc!
Tin xấu, chỉ có một chân có thể cử động.
Hai tháng sau, cái chân còn lại cũng có thể cử động.
Lại hai tháng nữa, mông của ca ca có thể cử động rồi! Huynh ấy thường tập phục hồi chức năng trong sân, chắc là rất nhanh sẽ có thể hồi phục như cũ!
Cảnh tượng đó quá đẹp, ta không dám tưởng tượng.
Ta giả mạo như vậy cả một năm.
Ta nơm nớp lo sợ, chỉ sợ sơ sẩy một chút là bị người ta chơi chết.
Để bảo vệ mình, trong một năm này, ta không tham tấu một ai.
Ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt.
Nhưng ta lại quên mất, thân là Ngự sử, nếu không tham tấu người khác thì ta chính là phế vật.
Cuối cùng, hoàng đế cũng phát hiện ra con cá lọt lướt này là ta.
Hắn để ta tìm lỗi của Nhiếp chính vương, sau đó hung hăng vạch tội hắn.
Nếu không tham tấu chết được thì ít nhất cũng phải tước quyền của hắn.
Ta rất hiểu, hiện tại hoàng đế mới đăng cơ một năm, đại quyền triều chính đều nằm trong tay Nhiếp chính vương Phó Nam Nguy, xem ra bề ngoài họ hòa thuận nhưng thực ra đã có hiềm khích từ lâu.
Ta vốn tưởng việc này không khó.
Phó Nam Nguy là ai?
Mười sáu tuổi ra chiến trường, hai mươi tuổi phong vương, giờ mới hai mươi lăm tuổi đã trở thành Nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã.
Với thân phận địa vị như vậy, sao có thể không có chuyện mờ ám?
Căn bản không có khả năng.
Nhưng ta không ngờ tới, ta đã âm thầm điều tra nửa tháng, thật sự không tìm ra một lỗi nào.
Phó Nam Nguy không tham tài không háo sắc, không kết bè không tư lợi.
Sở thích duy nhất là luyện võ vẽ tranh.
Nhưng xem ý tứ củnha hoàng đế, hắn ta không có lỗi thì ta cũng phải tìm ra lỗi cho hắn ta.
Ta nghiêng đầu nhìn cổ áo, bị dao củnha hoàng đế cắt một đường dài.
Cái này là quần áo mới mà mẫu thân ta mới nhờ người đưa tới.
Càng nghĩ càng tủi thân, ta vừa đi ra khỏi cung vừa khóc, không cẩn thận đụng phải người, lập tức ngã ngồi xuống đất, mắt nổ đom đóm.
Đợi khi hoàn hồn, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt của Phó Nam Nguy.
Ta nghĩ đến việc vạch tội hắn đến mức nhập ma, vừa mở miệng đã nói: “Này! Ngươi đi đường không nhìn đường, ta muốn vạch tội ngươi!”
Phó Nam Nguy nhìn ta từ trên cao xuống: “Ngươi nói… ai đi đường không nhìn đường?”
Ta quay đầu mới phát hiện mình đang giẫm lên hoa, những thợ làm vườn nhìn ta như muốn đục thủng một lỗ trên người.
“Báo một tiếng báo một tiếng…”
Ta muốn đứng dậy, nhưng không vững nên suýt ngã thêm một lần nữa.
Phó Nam Nguy vô thức muốn kéo ta, không khéo lại nắm trúng cổ áo ta, khiến cho chiếc áo ngoài vốn đã rách nát lại càng tệ hơn.
Đúng lúc này, hoàng đế dẫn theo người muội muội mười tuổi đi dạo trong vườn, vừa vặn nhìn thấy.
Tiểu công chúa hét lớn: “Vương thúc… đánh Bùi đại nhân, đánh Bùi đại nhân.”
À? Đã ngươi đã nói như vậy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa nắm chặt lấy tay Phó Nam Nguy đang định buông ra, vẻ mặt hoảng sợ: “Đừng đánh ta đừng đánh ta!”
Phó Nam Nguy: “…”
Hoàng đế còn phụ họa: “Vương thúc, thúc với Bùi khanh có thù oán gì, sao lại như vậy?”
Hắn ta không nói hai lời liền để Phó Nam Nguy chịu trách nhiệm, đưa ta về vương phủ dưỡng thương, khi nào khỏi thì cùng nhau vào triều.
3.
Trên xe ngựa trở về phủ Nhiếp chính vương cùng Phó Nam Nguy, hai ta ngồi đối diện nhau không nói một lời.
Đầu óc ta chỉ nghĩ đến việc ta hãm hại hắn ta trắng trợn như vậy vào vương phủ còn có thể sống sót đi ra ngoài không?
Không đúng…
Ta bị hắn giết chết, chẳng phải hoàng đế sẽ có được nhược điểm hắn muốn rồi sao?
Cẩu hoàng đế!
Ta đột nhiên giật mình, ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Đây… là đâu?”
Phó Nam Nguy: “…”
Ta ôm đầu giả vờ đau đớn không chịu nổi: “Vương gia! Thuở nhỏ hạ quan từng bị gia nô độc ác đánh đập, thường mắc chứng cuồng loạn, vừa rồi nhất định là nhận nhầm vương gia thành gia nô đó, xin vương gia thứ tội! Hạ quan không làm phiền nữa, xin cáo lui.”
Ta đứng dậy định nhảy ra ngoài, bị Phó Nam Nguy giữ chặt.
Hắn ta nắm lấy cổ tay ta, nhiệt độ lòng bàn tay hơi nóng.
Đang cười như không cười nhìn ta.
“Thật khéo, bản vương vừa hay quen biết một thần y có thể chữa chứng cuồng loạn, Bùi đại nhân cứ yên tâm theo bản vương đi.”
Câu này khác gì bảo ta yên tâm lên đường?
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Lòng đã chết rồi.
Phó Nam Nguy sắp xếp cho ta ở phòng khách, hắn nói thần y đến cần thời gian, bảo ta dưỡng ngoại thương trước hai ngày.
Vậy có phải là chỉ cần ta tìm được nhược điểm của Phó Nam Nguy trước khi thần y đến, là có thể hoàn thành nhiệm vụ củnha hoàng đế trước thời hạn, rời khỏi vương phủ không?
Nói làm là làm.
Ta cầm thước đo đạc phủ đệ của Phó Nam Nguy, chết tiệt! Không có vi phạm luật lệ xây dựng!
Ta lật tung vương phủ từ trước ra sau, chết tiệt, ngay cả thiếp thất cũng không có!
Ta lại tự bỏ tiền túi mua điểm tâm đi trò chuyện với người trong phủ, hỏi họ về phẩm hạnh thường ngày của Phó Nam Nguy.
Thấy họ ấp úng, ta biết mình đã đi đúng hướng!
Ta vội vàng kích động nói: “Có oan ức gì cứ nói, ta sẽ làm chủ cho các ngươi!”
Gã sai vặt mặt mày buồn rầu: “Vương gia luôn cho ta nghỉ phép, ta thấy nhàn quá, gần đây còn béo lên.”
Nha hoàn thở dài than ngắn: “Vương gia thưởng quá nhiều thứ, nhà ta thật sự không để hết được.”
…
Ta làm quan ba năm, ngay cả nhà ở kinh thành cũng vẫn phải đi thuê.
Thấy ta không nói gì, gã sai vặt hỏi: “Bùi đại nhân còn có gì muốn hỏi không.”
“Có.”
Ta vẫy tay với hắn: “Vương phủ các ngươi còn thiếu nha hoàn không? Ta có một người muội muội, muốn tìm việc làm.”
Gã sai vặt: “…”
Ta không biết, đêm đó khi ta đang đau khổ suy nghĩ xem còn có thể bắt lỗi Phó Nam Nguy ở điểm nào.
Gã sai vặt ban ngày đã lén đến thư phòng của hắn ta, bẩm báo với hắn về hành tung của ta ban ngày.
“Bùi đại nhân trước là ngắm nghía phủ đệ một phen, sau đó lại đi khắp viện tìm thiếp thất, sau khi không tìm thấy, hắn liền hỏi chúng ta ngài là người như thế nào, không thích hợp.”
Phó Nam Nguy hứng thú hỏi: “Cái gì không thích hợp?”
Gã sai vặt linh quang lóe lên: “Giống hệt lúc đi xem mắt phu quân cho muội muội ta!”
Tay Phó Nam Nguy đang lật sách khựng lại, dưới ánh nến vành tai hơi đỏ.
“Nói bậy.”
4.
Ở vương phủ ăn không ngồi rồi mấy ngày, ta không những không chết mà còn béo lên một vòng.
Hay là trực tiếp nằm ườn ra luôn đi.
Ta vừa nảy ra ý nghĩ này, hoàng đế đã lén cho người đưa mật thư cho ta: [Chuyện làm thế nào rồi?]
Ta cũng muốn làm việc nhưng mấy ngày nay ta đã đi khắp vương phủ, còn mặt dày đi theo Phó Nam Nguy ra ngoài xã giao uống rượu. Người hắn ta gặp, lời hắn ta nói đều bình thường không thể bình thường hơn!
Nhưng một người quá hoàn hảo thì lại quá kỳ quái.
Chờ đã, có một nơi, ta chưa tìm.
Thư phòng của Phó Nam Nguy.
Trực giác mách bảo ta, bên trong nhất định có gì đó.
Hôm sau Phó Nam Nguy phải đến trường bắn ở ngoại ô, nghe nói ở đó toàn là tiểu tráng ca bụng tám múi, ta đau như cắt từ chối đi cùng, giả vờ đau đầu, giống như chứng cuồng loạn sắp tái phát.
Đợi trời tối liền mò vào phòng Phó Nam Nguy.
Phòng của hắn không giống chút nào với nơi ở của người quyền cao chức trọng.
Cách bài trí giản dị đến mức có phần keo kiệt.
Vàng bạc châu báu? Không có.
Đồ sứ ngọc ngà? Không có.
Ánh mắt ta liếc đến chiếc giường kia.
Có lẽ dưới ván giường giấu thứ gì đó.
Ta kích động trèo lên, vén chăn ra liền sờ soạng trên ván giường.
Đang sờ hăng say thì cửa bị đẩy ra, ta hoảng hốt, liền cuốn chăn quanh người, ngồi trên giường trừng mắt với Phó Nam Nguy ở cửa.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.