Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

5:57 chiều – 14/11/2024

12
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, là sinh nhật của Tạ Ngọc, tôi lại không thể trốn tránh hắn.

Tôi mặc chiếc váy xinh đẹp do hắn chuẩn bị, ngồi lên chiếc xe sang trọng đi tới biệt thự Tạ gia.

Phải qua một lúc nữa là bữa tiệc mới chính thức bắt đầu.

Hắn sợ tôi đói.

Dưới sự hướng dẫn của người giúp việc, đi đến nơi Tạ Ngọc đã chuẩn bị một ít món tráng miệng cho tôi.

Lầu ba của căn biệt thự, mơ hồ truyền đến thanh âm kỳ quái.

Cửa phòng không bị khóa.

Qua khe hở, tôi thấy được vài gương mặt quen thuộc.

Còn có người đang quỳ gối dưới đất.

Nhìn có chút quen mắt, là nhân viên quản lý biệt thự trên núi.

“A Ngọc, cái gã này mạnh miệng vô cùng, thủy chung không chịu khai ra chủ mưu đứng phía sau.”

Tạ Ngọc ngồi trên sô pha, toàn thân tràn ngập lệ khí.

Dưới ánh đèn lay động, ánh mắt hắn lạnh thấu xương, lạnh lẽo như độc từ trong cổ họng tràn ra: “Thú vị.”

Hắn híp mắt, điếu thuốc trong tay không chút lưu tình ấn trên cổ tay người đang nằm bò trên mặt đất đang bị người mặc áo đen nâng lên, che miệng cười cười: “Chắc cậu cũng biết nhỉ, tôi ghét nhất là người khác gạt tôi.”

“Cho nên là, cậu nghĩ thử xem, bản thân nên chết như thế nào đây?”

Máu cả người giống như bị đóng băng hoàn toàn.

Trong đầu tôi lúc này chỉ có một chữ.

Trốn.

Tránh xa tên điên Tạ Ngọc này.

13
Cả căn biệt thự rộng lớn, đều đang chuẩn bị cho yến tiệc sinh nhật của thái tử gia Tạ gia.

Vệ sĩ ở cửa cũng nhận ra tôi.

Tôi thoát ra một cách dễ dàng.

Trong đầu nhanh chóng nghĩ ra một kế hoạch.

[Tạ Ngọc, xin lỗi anh, là tôi đã lừa anh, tôi không phải là bạn gái của anh, giữa hai chúng ta cũng không có tình yêu gì hết, là tôi hại anh ngã đến đầu mất trí nhớ, bây giờ anh cũng đã nhớ lại hết tất cả, những ngày này tôi đã cố gắng hết sức chăm sóc anh, thuận theo anh cũng là để chuộc lỗi với anh, từ nay về sau, anh đi trên con đường tràn ngập ánh sáng của anh, tôi đi trên cầu độc mộc của tôi, được không?]

[Mèo con dập đầu.jpf]

Gửi xong những lời này, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Rút sim điện thoại ra, ngồi trên xe trở về quê hương núi rừng của tôi.

Tạ Ngọc là người có thân phận tôn quý tới mức nào chứ, từ trong xương cũng lộ ra vẻ cao cao tại thượng.

Huống chi bên cạnh hắn cũng không thiếu người trước vừa ngã xuống, người sau liền tiến lên.

Hai tháng sau, chắc có lẽ cũng không nhớ rõ tên họ của tôi là gì.

Ban đêm, tốc độ mạng trong núi chậm, quanh năm đều cần phải bảo trì.

Khi nhận được tin nhắn của bạn thân, đã là ba tiếng sau khi tôi về đến nhà.

Trên màn hình là một đoạn video.

Tạ Ngọc mặc âu phục màu đen, đang nhìn điện thoại, sắc mặt u ám đến đáng sợ.

Hắn bóp nát ly rượu vang đỏ trong tay.

Giống như không cảm nhận được đau đớn, chậm rãi thong thả lau tay chính mình.

Nhìn thẳng vào ống kính cười cười, mơ hồ có thể thấy được hàm răng sắc bén trắng như tuyết, chậm rãi mở miệng: “Lê Lê, tôi rất thích món quà sinh nhật này của em.”

“Em tốt nhất là.”

“Đừng để tôi bắt được em.”

14
Tay tôi run lên một cái, điện thoại rơi xuống đất.

[Lê Lê, cậu có sao không? Cậu đang ở đâu vậy, tình hình thế nào?]

[Bây giờ tất cả mọi người đều đang đồn là cậu đã chọc giận Tạ Ngọc rồi, anh ta rất tức giận.]

Cô bạn thân Lâm Nhiên lại liên tục gửi tới những biểu cảm lo lắng.

[Tớ không sao hết, cậu yên tâm đi.]

Lâm Nhiên đột nhiên lại gọi điện thoại tới.

Đầu dây bên kia, cô cẩn thận hỏi: “Thẩm Lê, bây giờ cậu đang ở đâu vậy?”

Tôi nhíu mày, mười năm qua Lâm Nhiên chưa từng gọi thẳng tên tôi.

Suy nghĩ một lát, tôi chậm rãi mở miệng: “Tạ Ngọc, không liên quan đến cậu ấy, anh buông tha cho cậu ấy đi.”

Đầu dây bên kia hình như truyền đến tiếng nức nở.

Kèm theo đó là tiếng cười khẩy, không hề giấu diếm sự giễu cợt: “A? Cục cưng à bản thân em còn chưa bảo vệ được mình, còn muốn tôi buông tha cho cô ta?”

“Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời em chứ?”

“Tiểu lừa đảo.”

15
Sau khi Tạ Ngọc có được địa chỉ nhà tôi.

Cũng đã rời khỏi nhà của Lâm Nhiên.

Tôi còn đang thầm mắng hắn là một con chó điên.

Thời tiết mưa dầm, đường trong núi lại càng khó đi.

Tôi cũng không thoát khỏi chỗ này được, tới đâu thì tính tới đó đi.

Nghĩ đến Tạ Ngọc nhất định cũng sẽ không vội vàng đến trong cái thời tiết này.

Tôi thật sự có chút mệt mỏi, nghe tiếng mưa rơi, cơn buồn ngủ ập đến.

Lại mở mắt, cảm giác được trên mặt có chút ngứa.

Đối diện với đôi mắt như cười như không của Tạ Ngọc.

Nghĩ rằng bản thân nằm mơ rồi.

Mơ mơ màng màng đánh rớt hai cái tay kia: “Cái đồ chó.”

Tôi lại lần nữa nhắm mắt.

Bên eo bị người hung hăng véo một cái.

Tôi đột nhiên tỉnh táo.

Sắc mặt Tạ Ngọc vẫn u ám, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh nhạt, gằn từng chữ: “Cái, đồ, chó?”

“Lá gan của Lê Lê, so với tưởng tượng của tôi lớn hơn rất nhiều.”

Tôi giật chăn.

Thử nói chuyện: “Tạ Ngọc, chúng ta từ từ nói được không?”

Hắn vẫn là bộ âu phục nổi bật nhất trong bữa tiệc.

Hắn cười nhạo một tiếng, đưa tay kéo cà vạt của mình xuống.

Sau đó trói chặt cổ tay tôi lại.

Mắt thấy tình huống không ổn, tôi cố gắng đánh thức lương tâm cuối cùng của hắn: “Tạ Ngọc, anh bình tĩnh một chút, tôi thừa nhận lừa anh là tôi không đúng.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Anh đừng như vậy mà.”

Hắn cúi người, đôi môi lạnh lẽo kề sát bên tai tôi, giọng nói có chút nguy hiểm: “Tiểu lừa đảo, không phải nói yêu tôi sao?”

Hắn thu lại nụ cười trên khóe môi, bất giác bóp cổ tôi, đáy mắt chợt đỏ tươi: “Chạy? Tôi thật sự nên bóp chết em.”

Những hình ảnh đẫm máu tràn ngập trong tâm trí tôi.

Nước mắt không giúp ích được gì cũng đã đảo quanh hốc mắt.

“Tạ Ngọc, tôi sợ.”

Hắn sửng sốt trong nháy mắt, lau nước mắt của tôi.

Qua một lúc lâu.

Đầu lưỡi hắn để lên cằm: “Em còn khóc?”

“Có biết nước mắt của phụ nữ là thuốc kích thích của đàn ông không?”

Nghe vậy, mũi tôi cay cay, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

Hắn tức cười, thanh âm mềm nhũn vài phần: “Bảo bối, đưa tôi đến bệnh viện là coi như xong à, lừa thân thể của tôi, lừa luôn trái tim của tôi, sau đó liền chạy đi.”

“Tại sao lại có thể có người con gái nhẫn tâm như em chứ?”

“Em chơi tôi à? Coi tôi giống như một con chó đùa giỡn xoay quanh em?”

Tôi có chút chột dạ: “Tạ Ngọc, tôi, xin lỗi anh.”

Hắn ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi không tha thứ cho em.”

Tôi: “….”

Hắn đột nhiên ngắt lời tôi.

Cực kỳ nghiêm túc nói: “Thẩm Lê, tôi thích em.”

16
Trời mưa càng lúc càng lớn.

Tạ Ngọc ở bên cửa sổ hút thuốc, đôi mắt nhiễm vài phần khói, khói thuốc lượn lờ, không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Tôi liếm đôi môi sưng húp của mình.

Nhìn vết đỏ trên cổ tay, nhỏ giọng thương lượng với hắn: “Tạ Ngọc, em khát rồi.”

Hắn dập điếu thuốc trong tay, lành lạnh nhìn tôi một cái: “Mắc nợ em mà, tổ tông.”

Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, tôi đã nói mọi thứ cho rõ ràng.

Bao gồm cả hắn, cái người tàn nhẫn bạc tình tôi đã nhìn thấy trong biệt thự hôm đó.

Tạ Ngọc im lặng.

“Em sợ tôi?”

Tôi gật đầu.

Hắn nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Vốn tưởng rằng tôi đã thức tỉnh chút lương tâm còn sót lại trong lòng hắn.

Hắn lại bóp eo tôi một cái, thanh âm khàn khàn mang theo vài phần bệnh hoạn: “Là em trêu chọc tôi trước, vậy thì đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi nữa.”

“Thẩm Lê, em chỉ có thể là của tôi.”

Giao tiếp với hắn không có hiệu quả.

Tôi dùng chăn che mặt lại.

Tạ Ngọc lười biếng mở miệng: “Thở ra đi, tôi không có hứng thú với thi thể.”

Tôi cắn chặt răng.

Tức cảnh sinh tình, hắn liền chiếm hai chữ.

Trong căn phòng nhỏ đột nhiên truyền đến âm thanh kỳ quái.

“Lê Lê, của tôi, Lê Lê của tôi.”

“Đàn ông thối, tránh ra, đàn ông thối, tránh ra.”

Nhìn con vẹt nhỏ đứng trên tủ điên cuồng kêu gào.

Tôi đã đổ mồ hôi thay nó rồi đây này.

Tạ Ngọc nhíu mày, miệng vẫn ác độc như lúc trước: “Đồ con chim xấu xí.”

Con vẹt nhỏ phát ra tiếng kêu bén nhọn.

“Ngươi mới xấu, ngươi mới xấu.”

Khóe miệng Tạ Ngọc gợi lên nụ cười ác liệt, ngón tay thon dài trắng nõn đang thưởng thức cuốn sách ở đầu giường.

Tôi do dự mở miệng, lắc đầu: “Tạ Ngọc, đây là bà nội đại nhân của tôi nuôi đó.”

“Địa vị trong gia đình này của nó, so với tôi còn cao hơn, nhưng mà, anh cũng có thể lặng lẽ nhổ lông của nó, tôi thường xuyên làm như vậy.”

Con vẹt trên tủ cao ngạo lắc đầu: “Cẩu nam nữ, cẩu nam nữ.”

Tôi: “……”

Tạ Ngọc: “……”

17
Sáng hôm sau, tôi vừa mở mắt.

Cánh tay quấn bên hông lại siết chặt thêm một chút.

Lặng lẽ quay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt vừa đẹp trai vừa tức giận của Tạ Ngọc.

Vết đỏ ở xương quai xanh của tôi còn rất rõ ràng đây này.

Tôi tức giận cắn hắn một cái.

Tôi cũng biết trước là khi hắn tỉnh dậy nhất định sẽ tức giận.

Cẩn thận từng li từng tí mà di chuyển.

Tạ Ngọc giống như một con chó con cọ cổ tôi, thanh âm có chút ấm ức: “Bảo bối, đừng rời khỏi tôi mà.”

Tôi trong giây lát ngây người.

Trong sân truyền đến tiếng người nói chuyện: “Lê ơi, cháu gái ngoan của bà, bà nội về rồi đây.”

Không biết Tạ Ngọc đã mở mắt từ lúc nào, đáy mắt ánh lên một tia thích thú.

“Bị bà nội bắt quả tang rồi, Lê Lê.”

“Đúng là rất kích thích nha.”

Khuyên can mãi, sau khi đồng ý một vài hiệp ước bất bình đẳng do hắn đặt ra, rốt cục cũng được đem thiếu gia sống an nhàn sung sướng nhét vào ngăn tủ.

Sau khi lừa dối bà nội, may mắn mà qua được cửa này.

Ngày hôm sau Tạ Ngọc quang minh chính đại đến gõ cửa.

“Con chào bà nội, con xin lỗi vì đã quấy rầy bà, con là bạn trai của Thẩm Lê.”

Hắn đặc biệt biết giả bộ, vốn là người chả coi ai ra gì hết.

Chỉ bằng khuôn mặt đó, hắn đã thành công được bà nội cho vào cửa.

Bà nội đại nhân kích động nháy mắt với tôi: “Heo nhà ta cuối cùng cũng ăn được cải trắng rồi.”

Tôi: “……”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận