1
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, muốn đứng dậy, bàn tay đặt bên hông lại càng siết chặt hơn.
Phía sau truyền đến thanh âm khàn khàn trầm thấp: “Bảo bối, đừng nhúc nhích, ngủ một lát nữa đi.”
Cả người tôi cứng đờ bất động.
Mùi nước khử trùng của bệnh viện kích thích xộc vào mũi tôi.
Đại não trong nháy mắt hoàn hồn, tôi đẩy người phía sau ra: “Tạ Ngọc, buông ra, em đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh.”
Người đàn ông phía sau chậm rãi mở mắt, ánh đèn lờ mờ chiếu vào nửa khuôn mặt của hắn, cực kỳ đẹp mắt.
Trong đôi mắt hiện lên một tia tức giận.
Bị đánh thức, thái độ của hắn có chút hung dữ: “Không được đi.”
Làn da hắn rất trắng, lộ ra đôi môi đỏ đến kiều diễm.
Tôi vừa định mở miệng, môi Tạ Ngọc đã dán lên.
Chặn lại lời nói của tôi.
Lúc tôi sắp không thở nổi nữa, cửa phòng bệnh đã bị gõ vang.
“Có người đến rồi.”
Ánh mắt Tạ Ngọc tối sầm, thoạt nhìn rất khó chịu.
Cùng với người giúp việc của Tạ gia, vệ sĩ cũng đồng thời tiến vào, phòng bệnh rất nhanh đã đầy ắp người.
“Thiếu gia, đây là bữa sáng của ngài và vị tiểu thư đây.”
Tôi chột dạ ngồi bên giường.
Tạ Ngọc miễn cưỡng giương mắt: “Ra ngoài hết đi.”
Sau đó lập tức nhìn về phía tôi, yếu ớt giơ tay lên, giọng điệu chầm chậm: “Bảo bối, em đút anh đi.”
2
Thật vất vả lắm mới dỗ được người ta.
Ra khỏi bệnh viện trở về trường học, tôi lau mồ hôi trên trán.
Hôm qua lúc lái xe ba bánh đi giao hàng, đang cho xe chạy xuống dốc, cửa xe bị hỏng, càng trùng hợp hơn nữa.
Đụng phải Tạ Ngọc mới từ trên chiếc xe sang trọng bước xuống.
Tôi từ trên xe té xuống.
Đem người đặt ở dưới thân trở thành đệm thịt, thiếu niên trong giây phút ngã xuống, trong ánh mắt tràn đầy sát khí: “Cô, tìm chết.”
Sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Mà tôi, bị vệ sĩ Tạ gia vây quanh ngay tại chỗ.
Chỉ nghe thấy người xung quanh nghị luận.
“Hình như vị kia là của Tạ gia đúng không, cô gái nhỏ này xong đời rồi.”
Cả An Thành không ai không biết thái tử gia Tạ Ngọc của Tạ gia, là một nhân vật tàn nhẫn, tuổi còn trẻ thủ đoạn độc ác, có thù nhất định sẽ trả.
Là một con chó điên không thể trói được.
Lúc được đưa đến bệnh viện, tôi vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.
Cũng may là Tạ Ngọc rất nhanh đã tỉnh lại.
Nhưng mà hắn, mất trí nhớ.
Hắn mang khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, lông mi đen dài khẽ run: “Cô là ai?”
Nhớ lại những lời đồn có liên quan đến hắn, tôi cắn răng, tự véo mình một cái: “Hu hu hu, cục cưng, em chính là bạn gái của anh đây, anh không nhớ em rồi.”
Tôi khóc bằng cả trái tim mình, lấy tay che trước ngực: “Anh thật sự đã quên em rồi sao? Vậy tất cả những thứ lúc trước của chúng ta thì tính là gì đây?”
“Coi như là em xui xẻo?”
Hắn ngây người một lát, trong mắt có chút chần chờ, nhưng rất nhanh đã trở nên thông suốt, gật đầu: “Đừng khóc, ôm một cái nào.”
Tôi run rẩy ôm lấy cái eo gầy gò của thiếu niên, hắn cúi đầu cọ cọ cổ tôi: “ Em thơm quá đi.”
“Tôi đói rồi.”
Tôi: “?”
Từ khi Tạ Ngọc chấp nhận thân phận của tôi, vệ sĩ Tạ gia không còn nhìn tôi như tội phạm trước kia nữa, gắt gao nhìn tôi chằm chằm, nhưng vẫn âm thầm quan sát.
Tôi chỉ có thể chăm sóc cẩn thận hơn cho bông hoa nhỏ xinh này.
Cho dù mặc quần áo bệnh nhân, cũng không che giấu được khí chất trang nghiêm của hắn.
Thấy tôi đang nhìn hắn ngây người, khóe miệng hắn mỉm cười: “Đẹp không?”
Khuôn mặt già nua của tôi đỏ lên, gật gật đầu.
Hắn hơi mím môi dưới, giọng nói thờ ơ: “Không có tiền đồ.”
“Là anh đó.”
Trời ơi sao tôi lại bị sắc đẹp quyến rũ chứ, cảm giác tội lỗi của tôi trong nháy mắt bùng nổ.
Nếu Tạ Ngọc biết được hết chân tướng, có thể bóp chết tôi hay không.
3
Vừa tan học, liền thấy trong điện thoại di động có tám cuộc gọi nhỡ từ Tạ Ngọc.
Hắn gửi vị trí của mình cho tôi, đang ở trong trường.
Tôi có chút hoảng hốt, lao ra khỏi phòng học liền đụng phải người ta.
Bị người ta kéo một phen, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đeo kính gọng vàng, khóe miệng luôn luôn mang theo ý cười.
Quả nhiên là ôn nhuận như ngọc: “Học muội, cẩn thận nha.”
Thấy rõ người nọ, là hội trưởng học sinh, Chu Trạch Xuyên.
Tôi vội vàng xin lỗi.
Hắn đột nhiên vươn tay, hướng về phía trên đỉnh đầu của tôi.
Tôi hơi sửng sốt, chỉ thấy hắn lấy xuống một mảnh giấy vụn.
“Cảm ơn học trưởng.”
Từ trong đám đông cảm nhận được một ánh mắt vô cùng hung hăng bắn qua.
Tạ Ngọc không biết đến từ lúc nào đi qua.
“Sao anh lại đến đây?”
“Cơ thể anh khỏe rồi à?”
Sắc mặt hắn có chút đen, nhìn về phía Chu Trạch Xuyên đối diện.
Xì một tiếng: “Âm hồn bất tán.”
Đột nhiên nắm lấy gáy tôi, một nụ hôn ập tới.
Trước mặt bao nhiêu là người, còn có những người chưa từng quen biết, tôi đỏ mặt xô hắn ra.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHắn hung ác cắn một cái trên môi tôi.
Hắn bóp mặt tôi một cái, thấp giọng nói: “Lê Lê, tôi nhớ em.”
Lập tức nhìn về phía người đối diện, khóe miệng mang theo một tia ý cười lạnh bạc: “Nhìn chưa đủ?”
Chu Trạch Xuyên bất đắc dĩ cười cười, xoay người rời đi.
Tạ Ngọc không biết lại nổi giận với thiếu gia nhà nào, ở trên xe không nói một lời, hình như là đang rất tức giận.
Nghĩ đến tôi là một kẻ giả mạo, tôi cắn răng.
Thanh âm mềm nhũn vài phần, ngoắc ngoắc tay hắn: “Anh bị sao vậy?”
Hắn chậm rãi mở mắt, hừ lạnh một tiếng, đuôi mắt có chút phiếm hồng: “Bạn gái, em tự mình nghĩ đi.”
“Tốt nhất là em suy nghĩ kỹ một chút.”
“Nếu không thì đừng nghĩ đến chuyện hôn tôi.”
Tôi: “?”
4
Nghĩ đến chuyện hắn biến thái lại có tính chiếm hữu mạnh như vậy, đem tôi trở thành vật sở hữu của hắn.
Tôi thở dài, nhét một viên kẹo vào tay hắn.
Hắn im lặng một lát, có chút không thể tin được: “Em trước kia đối với tôi cũng qua loa như vậy à?”
“Thẩm Lê, em nghĩ tôi là người rất dễ dãi à?”
Hắn còn chưa nói xong, tôi đã nhét viên kẹo vào miệng hắn, nắm tay hắn quơ quơ.
Hắn nghẹn ngào nhìn tôi một cái, từ bi mở miệng, mơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi: “Tránh xa đàn ông khác ra một chút.”
Tôi: “……”
Ngày đầu tiên khi Tạ Ngọc bị mất trí nhớ các thiếu gia trong giới đều biết được tin này, nhao nhao tìm đến trước cửa.
Nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, nhìn đến da đầu tôi tê dại.
Tạ Ngọc nằm trên giường bệnh, đưa tay ôm tôi vào trong ngực, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần lạnh lẽo: “Nhìn đủ chưa?”
Mọi người lập tức dời tầm mắt, không ai vạch trần, nhao nhao ôm trạng thái xem kịch vui.
Lại lén lút giễu cợt không chút che giấu: “Cô gái này, cô đây là muốn chết à.”
“Nếu A Ngọc khôi phục trí nhớ, thì sắp có chuyện vui rồi.”
Tôi gắt gao bóp nắm lòng bàn tay mình.
Hôm nay mấy người này lấy cớ đến đây là giúp cho Tạ Ngọc tìm kiếm lại ký ức bị mất.
Đưa tất cả mọi người đi ra ngoài.
5
Đúng lúc chị em tốt của tôi hẹn tôi đến quán bar mới mở gần trường học, nói là bữa tiệc của khoa.
Lúc đi tới, phát hiện người của hội sinh viên đều ở đây.
Chu Trạch Xuyên ngồi ở chỗ đó, khí chất lạnh lùng không hợp với mọi người chung quanh.
Hắn mỉm cười gật đầu với tôi.
Cô bạn thân không hiểu sao chớp chớp mắt: “Chu đại nam thần, có phải có ý gì đó với cậu không?”
“Này cũng coi như cậu được lợi rồi, ai không biết anh ấy lớn lên đẹp trai, tính tình cũng tốt, là tình nhân trong mộng của bao nhiêu nữ sinh trường ta đó nha.”
Tôi ngăn không cho cô ấy tiếp tục nói nữa, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Chu Trạch Xuyên.
Hắn chỉ chỉ điện thoại, tôi đồng ý yêu cầu kết bạn của hắn.
Tôi xin phép đi vệ sinh.
Chu Trạch Xuyên đi theo phía sau tôi.
“Thẩm Lê, có tiện không? Anh có chút chuyện muốn nói với em.”
Tiếng chuông điện thoại vang lên: “Thẩm Lê? Nếu cô rảnh có thể đến đây một chút không, Ngọc ca đã xảy ra chuyện rồi.”
Tôi cười cười với Chu Trạch Xuyên: “Xin lỗi anh, học trưởng.”
6
Lúc tới phòng bao trên lầu hai.
Một nhóm các cô gái bên trong la hét chạy ra ngoài.
Tôi đẩy cửa ra.
Mùi máu tanh phảng phất trong không khí.
Người nằm trên mặt đất máu chảy thành dòng nhỏ giọng kêu gào.
Tạ Ngọc ngồi ở giữa, trên ngón tay thon dài dính vết máu.
Người xung quanh đều cách hắn rất xa.
Con ngươi màu đen giống như đầm lầy sâu thẩm, lạnh đến đáng sợ, bước đi của tôi dừng lại.
Tiểu thiếu gia Lạc Thành có quan hệ khá tốt với Tạ Ngọc chậm rãi mở miệng: “A Ngọc, bạn gái cậu tới rồi.”
Tạ Ngọc nghe vậy, nghiêng đầu, cười một cái, vươn bàn tay có vết máu ra, yếu ớt kêu một tiếng: “Lê lê, bẩn rồi.”
Hiện trường rất nhanh có vệ sĩ áo đen đến xử lý.
Lạc Thành áy náy gật đầu chào hỏi với tôi: “Cậu ấy uống hơi nhiều, cũng không cho người khác chạm vào mình, tôi giao người lại cho cô đó.”
Tôi im lặng một lát, uống nhiều là có thể đánh người à.
Nhìn vẻ mặt quen thuộc của những người này, cách xử lý của những vệ sĩ kia cũng vô cùng quen thuộc, tôi rơi vào im lặng.
Giúp Tạ Ngọc lau khô tay.
Hắn nhu thuận mặc cho tôi lôi kéo, trọng lượng nửa người đặt ở trên người tôi.
Thật vất vả mới đưa được hắn lên xe.
Tạ Ngọc giống như không có xương cứ sáp lên người tôi.
Hắn cúi xuống cắn vào xương quai xanh của tôi.
Tôi lấy hết can đảm vỗ vỗ hắn: “Tạ Ngọc, hôm nay, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hắn nghe vậy cong cong khóe miệng, lại không hiểu sao làm cho người ta rùng mình: “Gã ta nói em không phải bạn gái tôi, nói là em đang lừa gạt tôi, Lê Lê em nói xem, gã có phải đáng chết hay không?”
“Em chỉ có thể là người của tôi.”
Máu cả người giống như bị đông cứng lại.
Hắn cắn tôi một cái.
“Tạ Ngọc, anh là chó à?”
Hắn nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, đáy mắt không có cảm xúc gì.
Đôi mắt lại chăm chú nhìn tôi.
“Cục cưng, em sẽ không gạt tôi, đúng không?”
Tôi cắn cắn môi, giờ phút này mới nhận ra, Tạ Ngọc quả nhiên là một kẻ điên đáng sợ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.