Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

11:45 sáng – 16/11/2024
  1. 1.

Phòng tối.

Âm u, ẩm ướt, không một tia sáng.

Ta nhắm mắt lại, chịu đựng từng cơn đau dữ dội từ vết thương.

Nơi tay chân bị chặt đứt nhẵn nhụi, được băng vải quấn lại vẫn còn rỉ máu.

Thỉnh thoảng còn có cảm giác tê dại của côn trùng bò qua.

Cánh cửa gỗ nặng nề kẽo kẹt mở ra, ánh nắng mặt trời đột ngột chiếu vào mí mắt, làm mắt ta đỏ ngầu.

Ta cố đè thấp tiếng thở dốc: “Tiết kiệm công sức đi, ta sẽ không nói.”

Khi Tạ Lan chặt đứt tay chân ta, tập hợp binh lính áp giải ta về Vũ thành, hắn đã dùng tội danh phản quốc.

Hoàng huynh mừng rỡ khôn xiết, muốn nhìn thấy ta bẻ gãy sự kiêu ngạo, chính miệngthừa nhận tội phản quốc vô căn cứ, hoàn toàn bị đóng đinh trên cột sỉ nhục.

Nhưng ta rơi vào cảnh này, cũng không hề hé răng, khiến hoàng huynh đắc chí vô cùng khó chịu.

Hắn dùng mọi thủ đoạn giày vò ta ngày đêm, từng ngày phái người đến tra tấn ta.

Trước khi ta thừa nhận phản quốc, hắn không muốn để ta chết dễ dàng.

Vì vậy, khi cổ ta lạnh ngắt, máu tươi phun ra, ta thậm chí còn có chút chậm chạp.

Ta cố sức mở to mắt, nhìn vào đôi mắt đào hoa dưới lớp mặt nạ của người vừa đến.

Có đau khổ, tuyệt vọng, không nỡ và quyết tuyệt.

Giọng hắn khàn khàn, ngồi xuống, ôm ta vào lòng, che ánh sáng chói mắt cho ta: “Là ta tới muộn.”

Cái ôm cũng không được chặt.

Hai chân hắn run rẩy, khắp người đều là những vết thương hở.

Ngay sau đó, người vừa đến không chút do dự, con dao nhọn trong tay xoay chuyển, nhắm vào chính mình, đâm mạnh vào tim.

Mùi máu tanh lan tỏa.

Ta đã dùng quá nhiều thuốc, trong khoảnh khắc này, đầu óc ta tỉnh táo trở lại.

Ta nhận ra người này.

Thẩm Khí.

Là năm Vĩnh Hòa thứ nhất, ta đã tùy tiện cứu một tên ăn mày què quặt ở biên cương.

Vừa cứu về thì đầu tóc bù xù bẩn thỉu không nhìn rõ mặt, sau đó hắn luôn đeo mặt nạ bằng đồng, trầm mặc ít nói.

Vì hiến kế có công, đầu óc lại thông minh, trải qua nhiều gian nan, hắn đã trở thành quân sư của ta.

Vô công không tội, không mấy nổi bật.

Nhưng hôm nay lại âm thầm, làm một chuyện lớn như vậy.

Cổ họng bị cắt đứt của ta khò khè sùi bọt máu.

Ta khó khăn hỏi: “Tại sao?”

Tại sao ngươi lại nguyện ý cùng ta chịu chết?

Khuôn mặt hắn tái nhợt.

Tiếng bước chân ngoài cửa hỗn loạn, còn có tiếng gầm lên vừa kinh ngạc vừa tức giận của Tạ Lan: “Một đám phế vật, vậy mà để một tên què vào được!”

Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, hắn ho ra vài ngụm máu, run rẩy nói: “Công chúa cả đời kiêu ngạo… có thể giết, tuyệt đối không thể nhục.”

Một câu nói đứt quãng, đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của hắn.

Đôi mắt đào hoa đẹp đẽ, chết chóc đờ đẫn, mất đi ánh sáng cuối cùng.

Trước khi Tạ Lan dẫn người phá cửa xông vào, trước khi ta tắt thở, không biết từ đâu bùng phát ra sức mạnh, dùng sức kéo mạnh——

Mặt nạ bằng đồng lăn xuống đất.

Ta nhìn thấy khuôn mặt chỉ xuất hiện trong mơ, khuôn mặt của thiếu niên mà ta ngày đêm mong nhớ khi còn trẻ.

Điểm khác biệt là, hắn không còn là thiếu niên Vũ thành kinh diễm tuyệt luân, tươi sáng kiêu ngạo năm nào.

Một vết sẹo dài từ xương lông mày đến gò má, dưới khóe mắt trái, có hình xăm “Tặc.”

Ta như bị sét đánh, chỉ cảm thấy máu toàn thân chảy ngược, vừa hoang đường vừa bi thương.

Sự hoảng hốt của Tạ Lan khi phi ngựa đến và sự bối rối khi bịt chặt vết thương trên cổ ta, dần dần trở nên mơ hồ.

Khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, ta vô cùng đau buồn nghĩ rằng:

Kết cục hoang đường này, chẳng lẽ là phần thưởng cho cuộc đời ta chinh chiến sa trường, lập nhiều chiến công hiển hách sao?

2.

Khi mở mắt ra lần nữa, vẫn có ánh sáng mạnh chói mắt.

Ta xoa xoa thái dương đang đau nhức, đột nhiên nhận ra điều gì đó, đồng tử co lại.

Ta nhìn đôi tay lành lặn của mình.

Đôi tay này, không giống như những tiểu thư khuê các bình thường, tô son điểm phấn.

Ngược lại, đầy vết chai do cầm thương, thon dài và khỏe khoắn.

Ta kinh ngạc nhìn xuống dưới thân mình.

Đôi chân lành lặn, săn chắc và hữu lực.

Áo giáp đỏ thẫm được mặc chỉnh tề.

Đây rõ ràng là trang phục của ta khi dẫn quân.

Ta là công chúa của Đại An triều, người chưa từng có tiền lệ nắm giữ ấn soái xuất chinh.

Hoàng huynh dựa vào ta, man tộc sợ hãi ta.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Trận chiến ở cửa ải Thiên Khiển năm xưa, một người một kiếm, trước trận tiền của vạn người.

Thiên quân vạn mã tránh áo bào đỏ.

Vì vậy có câu nói đùa, gọi ta là tướng quân áo đỏ.

Lần nữa nhớ lại, như cách một kiếp người.

Từ không thể tin được đến vui mừng khôn xiết, ta lẩm bẩm: “Ông trời, ngươi cũng thương xót ta, nửa đời hồ đồ sao?”

“Bản đồ gì?”

Phó tướng vén rèm bước vào, gãi gãi đầu: “Tướng quân muốn xem lại bản đồ sa hình sao?”

Ta ngẩng đầu lên: “Bản đồ sa hình?”

“Vâng.”

Phó tướng là người thẳng tính, phẫn nộ bất bình: “Một tên mã nô dâng kế, hắn biết cái quái gì chứ?”

Ta lướt qua tình hình quân sự trên bàn, trầm ngâm một lát, xác định thời điểm trọng sinh.

Năm Vĩnh Hòa thứ ba, Bắc Lộc kéo quân đến xâm phạm, hai bên đóng quân ở Nhạn Lâu.

Tạ Lan dâng kế, trong trận chiến này đã lập được chiến công hiển hách.

“Việc tấn công ải Nhạn Lâu, trước tiên hãy tạm dừng.”

Phó tướng sáng mắt lên: “Thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”

Ta nhìn phó tướng chất phác ngay thẳng trước mặt, nhớ lại cảnh hắn vì cứu ta, phi ngựa ngàn dặm để kêu oan, cuối cùng bị vạn tiễn xuyên tim, hai mắt ta cay cay.

Binh lính do ta dẫn dắt, chính là người thân huynh đệ của ta.

Kiếp trước ta từng giây từng phút hối hận, đã liên lụy đến họ.

“Thường Hổ.”

Ta lên tiếng, ánh mắt sắc bén: “Vụ án tham ô của quan lương thảo, có phải hôm nay sẽ xử lý không?”

“Tướng quân không giao cho tên mặt trắng kia xử lý sao?”

Ta đứng dậy: “Đổi ý rồi.”

Mãi đến khi ta sải bước đến võ đài*, Thường Hổ mới vỗ đầu một cái, chạy theo: “Tướng quân, vậy người muốn giao cho ai?”

* Võ đài (nơi quân sĩ thời xưa tập luyện)

3.

Võ đài một mảnh đen kịt người.

Việc liên quan đến ăn uống, binh lính đều tỏ ra oán giận.

Kẻ cầm đầu chính là Tạ Lan.

Hắn được mấy tên lính quèn vây quanh, tay áo dài thướt tha, đâu còn chút dáng vẻ của tên mã nô sa sút trước kia.

Cây bút mực kia vừa vung lên, đã định đoạt sinh tử: “Ngươi tham ô hối lộ, là muốn để huynh đệ đói bụng lên chiến trường giết địch, hay là ăn cát và lương thảo mốc meo? Chết vạn lần cũng không đủ!”

Một lá sinh tử trạng bị ném xuống đất, tướng sĩ vô cùng phẫn nộ.

Ta không động tĩnh gì, lướt mắt tìm vị trí của Thẩm Khí.

Hắn ở rìa ngoài cùng, không hề có chút cảm giác tồn tại.

Còn sống.

Còn thở.

Trong một mảnh tiếng hoan nghênh tướng quân, không ai biết, bàn tay ta giấu trong ống tay áo run rẩy đến mức mất kiểm soát.

Cho đến lúc này, ta mới có cảm giác chân thực về việc mình đã được trọng sinh.

Hết thảy vẫn còn kịp.

Ta tiến về phía trước một bước, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, giẫm lên lá sinh tử trạng.

Ta hỏi: “Đã điều tra rõ ràng chưa?”

Tạ Lan vội vàng đứng dậy hành lễ: “Rõ.”

Ta ngồi trên ghế chủ vị: “Tha người.”

Tạ Lan bất an tiến lên hai bước: “Tướng quân, việc này ta đã điều tra rõ…”

Ta lặng lẽ nhìn hắn.

Giây tiếp theo, ta hất tung toàn bộ giấy bút trên bàn, rơi loảng xoảng đầy đất.

Tạ Lan lùi lại hai bước.

Trong bầu không khí im phăng phắc, ta lạnh lùng nói: “Ngươi đã điều tra rõ ràng, hay là biết rõ lợi hại trong đó, trực tiếp đẩy một con dê thế tội ra?”

Tạ Lan lỗ mãng liều lĩnh, không chịu bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để lập uy. Cho dù điều tra ra được nguồn gốc của vụ tham ô, là do lương thảo triều đình cung cấp vốn lẫn lộn, hắn cũng đâm lao phải theo lao, để lập uy.

Kiếp trước, ta không trực tiếp can thiệp vào chuyện này, chỉ âm thầm thả viên quan lương thảo.

Một là ta vẫn chưa muốn xé rách mặt với hoàng huynh, vẫn còn chút hy vọng với Vũ thành.

Hai là ta thực sự có ý định nâng đỡ Tạ Lan, cũng muốn cho hắn cơ hội lập uy này.

Bây giờ, dù là cái nào, ta cũng không muốn.

Gửi gắm hy vọng vào ai, không bằng dựa vào chính mình.

Sau khi chết một lần, ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ:

Đã thế gian này bất công, kẻ vô năng hẹp hòi đều có thể ngồi trên cao, tại sao ta không thể?

Do ta, đến chủ trì công đạo.

Uy áp vô tình tỏa ra, khiến người ta không thở nổi.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận