01.
Đây không phải lần đầu tiên ta bị nương lôi kéo cùng tuyệt thực.
Nhưng đây là lần đầu tiên, cha không chịu hạ mình, quỳ ngoài cửa cầu xin nương ăn cơm.
Vì vậy, lần tuyệt thực này kéo dài hơn, kéo dài đến mức cha nhét qua khe cửa cho ta hai chiếc bánh, ta thậm chí còn chưa kịp nhìn xem bánh trông như thế nào, đã nhét vội vào miệng.
Do không ăn uống trong thời gian dài, ta bị nghẹn đến nỗi trợn trắng mắt, nhưng vẫn hớn hở cầm chiếc bánh còn lại đi tìm nương.
Ta nghĩ, nếu nương ăn bánh, sẽ không ôm búp bê sứ khóc nữa.
Ai ngờ ta còn chưa kịp đưa bánh đến miệng nương, nương đã đánh rơi xuống đất.
Ta co rúm ở góc tường, nhìn nương nghiền nát bánh, đập vỡ búp bê sứ, cũng đập vỡ mọi thứ có thể đập trong phòng.
Cổ họng ta đau rát vì bánh ngọt, đầu cũng bắt đầu choáng váng, ta hơi muốn ngủ, ngủ rồi sẽ không đói cũng không sợ nữa.
Nhưng nương không tha cho ta, nương lay ta, đẩy ta, cho đến khi ta ngã lăn ra đống mảnh sứ, mảnh sứ đâm vào tay ta.
Nương nâng tay ta lên, chỉ trích cha đang đứng ngoài cửa.
“Liễu di nương giống như mảnh sứ đâm vào tim ta, Hoằng Lang, chàng có biết ta đau đớn thế nào không?”
Cuối cùng cha cũng biết lỗi.
Quỳ trên mặt đất cầu xin nương mở cửa, đừng làm hại bản thân, nếu không cha sẽ đau lòng.
Nhưng nương lại kề mảnh sứ vào cổ ta: “Hoằng Lang, chàng phụ ta.”
“Bảo Châu là biểu tượng tình yêu của chúng ta, giờ tình yêu của chúng ta không trọn vẹn rồi.”
Nói rồi, mảnh sứ của nương từng chút một tiến gần đến cổ họng ta.
“Tình yêu của chúng ta, chính là như vậy, từng chút một bị phá hủy, từng chút một bị tổn thương, cho đến khi ta máu me đầm đìa.”
Ta liều mạng lắc đầu giãy giụa.
“Đừng, nương, đừng!”
“Bảo Châu đau lắm, nương, Bảo Châu sẽ nghe lời mà.”
Tiếng khóc của ta dường như khơi dậy nỗi đau của nương.
Nương tát vào mặt ta: “Không được khóc.”
“Nước mắt thì có ích gì?”
“Con khóc đến chết, thì nam nhân đó sẽ không nạp thiếp sao?”
Ta bị đánh cho đầu váng mắt hoa, một lần nữa ngã ngồi trên đống mảnh vỡ, có mảnh sứ đâm sâu vào đùi ta.
May thay, cha đã phá cửa xông vào.
Ta nghĩ, cuối cùng ta cũng được cứu rồi.
Ai ngờ cha thậm chí còn không nhìn ta lấy một cái, vội vàng ôm nương lên và gọi đại phu.
“Đại phu, mau đến xem Kiều Kiều, nàng ấy năm ngày không ăn không uống, ta sợ nàng ấy không chịu nổi.”
Nương vừa mới cuồng loạn, giờ đã yếu ớt nép vào lòng cha.
“Hoằng Lang, rốt cuộc ta phải làm sao với chàng đây?”
Không ai hỏi ta, cũng không ai nhìn ta lấy một cái, ta như đồ sứ vỡ tan tành không còn giá trị, bị mọi người lãng quên.
02.
Khi cha mẹ nhớ đến ta, ta đã ngủ rồi.
Hai người họ mắt đỏ hoe, cẩn thận bế ta lên: “Đứa nhỏ này, sao lại không nói gì vậy?”
“Hoằng Lang, đều tại ta, ta nóng giận quá, vô tình làm Bảo Châu bị thương.”
“Sao có thể trách nàng được, đều tại ta không tốt, khiến nàng đau lòng, nỗi đau trong lòng nàng còn gấp trăm gấp nghìn lần Bảo Châu.”
Nương dựa vào bên cha: “Hoằng Lang, dù có bao nhiêu ấm ức ta cũng không sợ, ta chỉ sợ trong lòng chàng không có ta.”
Hai người họ ân ái rất lâu rất lâu, cho đến khi ta bị xóc tỉnh: “Đau!”
“Con đau quá!”
Nương cau mày: “Thẩm Bảo Châu, ta dạy con như vậy sao? Lễ nghĩa của con đâu? Gặp cha mà không chào hỏi? Ta mấy ngày không ăn cơm, con cũng không hỏi han một câu, vừa mở mắt ra đã ích kỷ kêu đau.”
Cha nhẹ nhàng dỗ dành nương: “Hài tử còn nhỏ, từ từ dạy.”
Khi chẩn bệnh, ta bị nhét bông gòn vào miệng để tránh cắn vào lưỡi.
Nương trốn trong lòng cha, hai tay che mắt: “Hoằng Lang, ta rất sợ hãi, tim ta đau quá.”
Cha nhẹ nhàng vỗ lưng nương, nhỏ giọng dỗ dành: “Ta đảm bảo, sẽ không bao giờ để ý đến Liễu thị nữa, Kiều Kiều Nhi, nàng đừng dọa ta nữa.”
Nương nức nở chu môi: “Vậy chàng phải thề.”
Miệng cha mấp máy, ta không nghe rõ cha nói gì.
Đại phu thương hại nhìn ta, rồi cẩn thận nhổ mảnh sứ trong người ta ra.
Cha ta là Trấn Bắc hầu quyền lực ngút trời.
Nương ta là Quận chúa nương nương tôn quý.
Ta có gì đáng thương hại?
Thánh thượng đều nói, Thẩm Bảo Châu là cô nương tôn quý nhất kinh thành ngoài công chúa.
Ta đáng thương ở đâu?
Chẳng lẽ vì trong tình yêu hoàn mỹ của cha mẹ, lại có thêm một Liễu di nương?
Nhưng, Liễu di nương là nương cố tình đẩy xuống nước để thử lòng cha.
Cha lương thiện chính trực, không thể trơ mắt nhìn người chết.
Nương ủy khuất cầu toàn, thu nhận Liễu di nương đã mất danh tiếng.
Ai quan tâm Liễu di nương vốn có ý trung nhân?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐều nói nàng là thứ nữ của quan ngũ phẩm, có thể gả vào hầu phủ làm thiếp, đây là phúc khí của nàng.
03.
Một trận sóng gió dừng lại khi nương gọi nước bảy lần trong một đêm ở viện.
Ngày hôm sau, nương mặt mày hồng hào đến thăm ta.
“Bảo Châu, còn đau không? Có đói bụng không? Có muốn cái gì không?”
Ta nhìn chằm chằm vào chiếc trâm cài tóc mới trên đầu nương, nhìn đến nỗi mắt đau, mới nhỏ giọng thì thầm.
“Con nhớ Tiểu Đào tỷ tỷ.”
Nương vốn đang kiên nhẫn dỗ dành ta, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Thật là nuôi ong tay áo, nếu con thích Tiểu Đào, vậy thì để Tiểu Đào ở bên con đi.”
Nói xong, nương quay người bỏ đi.
Ta nhắm mắt lại, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy vào tai.
Ta cũng thích nương, nhưng nương chưa bao giờ ôm ta.
Ta chỉ sợ nói sai một câu, sẽ khiến nương nổi giận.
Nhưng Tiểu Đào tỷ tỷ thì không như vậy.
Ta có nói thêm nhiều lời kỳ quái, Tiểu Đào tỷ tỷ cũng chỉ vuốt tóc ta mà khen ta thông minh.
Ta vô tình bị ngã, chỉ xước một chút da, Tiểu Đào tỷ tỷ đều đau lòng rơi nước mắt.
Nhưng nàng lại không nói đạo lý, vừa ôm ta dỗ dành, vừa vỗ sàn nhà: “Đánh chết ngươi, để ngươi làm trầy xước đầu gối của tiểu thư Bảo Châu chúng ta.”
Ta thích sự thiên vị vô lý này.
Nhưng Tiểu Đào tỷ tỷ cũng thay đổi rồi.
Trước đây nàng là người dịu dàng ổn trọng, lần này trở về, thấy những vết thương trên cổ, tay, đùi ta, nàng không nhịn được bật khóc.
Lúc đó, các tỷ tỷ hầu hạ trong viện đều đi lĩnh quả mừng do nương ban, tiếng oán giận trong cổ họng Tiểu Đào tỷ tỷ đặc biệt rõ ràng.
“Đầu óc có bệnh, tự mình tiện, còn kéo theo Bảo Châu của ta làm gì?”
“Bảo Châu của ta mới sáu tuổi, ta, ta, Bảo Châu của ta mới sáu tuổi!”
“Bảo Châu của ta dù sinh ra trong gia đình nghèo khó, cũng không đến nỗi phải chịu nhiều tội như vậy.”
“…… ”
Tiếng nức nở hòa với tiếng Tiểu Đào xì mũi, đánh thức ta.
Thấy ta mở mắt nhìn nàng.
Tiểu Đào vội lau nước mắt, cẩn thận đến gần ta: “Tiểu thư, còn đau không?”
Ta gật đầu, miệng cong lên: “Đau.”
“Đau lắm.”
Tiểu Đào cẩn thận ôm ta vào lòng, vuốt tóc ta từng chút một.
“Tiểu thư, lần sau gặp chuyện, tiểu thư cứ chịu thua nhận lỗi trước, sẽ không bị thiệt.”
04.
Nhưng Tiểu Đào tỷ tỷ đã lừa ta.
Vết thương trên người ta chưa lành, nương lại cãi nhau với cha.
Nương thu dọn đồ đạc, kéo ta đi.
“Ta nhất định phải để Thẩm Hoằng Lang biết mình sai ở đâu.”
“Trước đây khi cầu hôn ta đã thề, hầu phủ ngay cả một con ngựa cái cũng sẽ không có, giờ thì hay rồi người bẩn ngườixấu nào cũngđều kéo vào phủ.”
“Ta là quái vật sống vì tình chết vì tình, không có tình còn không bằng chết đi.”
Tiểu Đào cẩn thận quỳ xuống trước mặt nương.
“Quận chúa, vết thương trên người tiểu thư Bảo Châu chưa lành, bây giờ quan trọng nhất là tĩnh dưỡng.”
Nương tát Tiểu Đào một cái: “Thứ tiện tỳ nhà ngươi, việc ta làm đến lượt ngươi chỉ điểm sao?”
“Ta là nương của nó, ta có thể nhẫn tâm để nó ở lại phủ một mình sao?”
Trên khuôn mặt trắng trẻo của Tiểu Đào xuất hiện một dấu tay đỏ, ta nghĩ chắc là rất đau.
Nhưng ta không dám quan tâm đến Tiểu Đào trước mặt nương, nếu không nương sẽ trừng phạt Tiểu Đào nhiều hơn.
Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Đào bị đưa đi.
Nương kìm nén nước mắt, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt ta.
“Bảo Châu, nương có phải rất thất bại không?”
Nương thất bại sao?
Khi nương đánh người, sức mạnh và khí thế đều rất lớn.
Nhưng nương không quan tâm đến câu trả lời của ta.
“Đi, chúng ta rời khỏi nơi đau lòng này, để cha con hối hận cả đời!”
Nhìn vào sự điên cuồng trong mắt nương, ta không dám nói rằng vết thương trên người ta vừa ngứa vừa đau, ta không muốn ra ngoài.
Tiểu Đào tỷ tỷ nói, chỉ khi ta ngoan ngoãn chịu thua, nương mới không làm phiền ta.
Nương dường như rất vội, không giúp ta thu dọn gì cả, chỉ đeo một cái bao, bế ta lên rồi cưỡi ngựa đi.
Con ngựa quá cao, ta rất sợ, liền nắm chặt lấy quần áo của nương.
Nhưng nương lại hất tay ta ra: “Thẩm Bảo Châu, con phải nhớ, nữ nhân chỉ có thể dựa vào chính mình, bất cứ lúc nào cũng không được dựa vào người khác.”
Ta lo lắng muốn nắm lấy lông ngựa, nhưng lại sợ kích thích đến ngựa, chỉ có thể ngồi cứng đờ trên lưng ngựa, không dám cử động.
Cho đến khi trên đùi truyền đến cảm giác đau rát, ta mới phát hiện, nương đã đưa ta đến một thung lũng hoa.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.