16
Mẫu thân ta nắm lấy tay Trình Tuấn.
Trình Tuấn như bị một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng, vẻ mặt kinh ngạc, hạnh phúc đến mức không tin được.
“Mẫu thân, không phải, bá mẫu, bá mẫu đồng ý cho con và Tống Thanh Hàm thành thân sao?”
Chu Cẩn không thể tin nổi: “Không thể nào, ngươi…”
Nói rồi nhìn quanh một vòng, thấy đống quà kia, càng tức giận đến dậm chân.
“Ta đã biết, quả nhiên là thương hộ, tầm nhìn hạn hẹp như vậy! Ngươi chỉ thấy nhà họ Trình có tiền, ngươi có biết rằng, lần này Trình Tuấn không đỗ cử nhân, chỉ là một tú tài thôi không! Ta là cử nhân đường đường chính chính, tiền đồ rộng mở, há là hắn có thể so sánh được sao?”
Mặt Trình Tuấn đỏ bừng lên: “Phi, ta là không may bị phong hàn, buộc phải rời đi sớm, nếu không ta sẽ kém ngươi sao?”
“Phong hàn?”
Mẫu thân ta vẻ mặt cảnh giác, rụt tay lại: “Đứa trẻ này, có phải thân thể không được tốt không?”
“Đúng đúng đúng, hắn không được, bá mẫu, bá mẫu nhìn ta này!”
Cửa cổng bị đạp tung, một bóng đen liên tiếp lộn nhào bảy tám vòng trên không, từ cửa lộn đến dưới gốc cây quế, vững vàng rơi xuống trước mặt mẫu thân ta.
Kim Thế An chắp tay, mày rậm mắt sáng, cong môi cười với mẫu thân ta: “Võ cử nhân kì thi năm nay, Kim Thế An, đặc biệt đến cầu thân, xin bá mẫu gả Tống Thanh Hàm cho ta.”
Mẫu thân ta mắt sáng lên, không kìm được vỗ tay mấy cái.
“Tốt tốt tốt, cú lộn nhào này đẹp lắm. Võ cử nhân? Ôi chao, nhìn thể trạng này, khí huyết này, nhìn là biết thân thể rất tốt!”
Nói rồi đi vòng quanh Kim Thế An một vòng, tỉ mỉ quan sát thân thể hắn.
Đi như vậy, mới lộ ra chuyện mẫu thân ta bị què chân.
Trình Tuấn có chút kinh ngạc: “Bá mẫu, chân của bá mẫu bị thương sao? Cha ta là bằng hữu tốt với Trần đại phu của Thế An đường, ta bảo ông ấy đến xem cho bá mẫu.”
Mẫu thân ta nhón chân trái, cười thoải mái: “Không phải, ta là người què, trước đây bị xe ngựa đâm nên thành ra thế này, xương ngắn đi một đoạn, không chữa được. Các ngươi có để ý không?”
Trình Tuấn lắc đầu lia lịa.
“Không để ý không để ý, có gì mà để ý!”
Kim Thế An vẻ mặt phấn khích.
“Đúng là duyên phận! Cha ta cũng bị què, ông ấy bị thương khi đi đánh giặc, ông ấy còn có rất nhiều nạng tốt, ta đều có thể lấy cho bá mẫu dùng.”
Nói rồi mặt hơi đỏ, nhìn chằm chằm ta.
“Cha ta bị què chân phải, mẫu thân ngươi bị què chân trái, Tống Thanh Hàm, chúng ta có phải là trời sinh một đôi không?”
Cái này…
Ta cố hết sức mím chặt môi nhưng vẫn không nhịn được: “phụt” cười lên một tiếng .
17
Kim Thế An chính là tính cách thẳng thắn cởi mở như vậy, thường hay nói ra những lời kinh người.
Có một lần ở sơn thủy biệt viện ngoại thành, Chu Cẩn để thể hiện bản lĩnh trước mặt bằng hữu, cố ý sai khiến ta, giọng điệu còn hung dữ, ta cố nhịn không phát tác, một lúc sau, tự mình đi đến một góc hẻo lánh, ngồi xổm bên bờ sông lau nước mắt.
Trình Tuấn an ủi ta, hái mấy bông hoa dại tặng ta.
Kim Thế An cũng đi đến: “Tống cô nương đừng buồn, ta cũng tặng nàng một bông hoa.”
Trình Tuấn vẻ mặt đắc ý.
“Những bông hoa đẹp nhất gần đây đều đã bị ta hái hết rồi, ngươi còn có hoa gì?”
Kim Thế An xắn tay áo lên: “Ta đi đánh cho mông Chu Cẩn nở hoa !”
Nói xong quả nhiên xông tới, trực tiếp tung một cước đá vào mông Chu Cẩn.
Trình Tuấn cười ha ha: “Tên lỗ mãng này!”
Cười xong mới thấy không ổn, lập tức nghiêm nghị chính nghĩa: “Tên lỗ mãng này, sao có thể tùy tiện đánh người, ta đi khuyên can bọn họ, Tống cô nương, nàng cẩn thận một chút.”
Nghĩ đến chuyện đã qua, khóe miệng cong lên của ta thế nào cũng không thể hạ xuống.
Kim Thế An ngốc nghếch gãi đầu: “Tống Thanh Hàm, nàng cười lên thật đẹp.”
Trình Tuấn lập tức chen vào: “Không cười cũng rất đẹp.”
Kim Thế An: “Sao, ngươi không muốn thấy Tống cô nương vui vẻ sao?”
Trình Tuấn: “Ngươi tên lỗ mãng xảo trá, ta căn bản không có ý đó!”
Hai người hắn một câu ta một câu, đấu khẩu như gà chọi, mẫu thân ta ở bên cạnh vui đến nỗi không khép miệng được, cứ liên tục gọi Lưu Ly rót trà, mời hai người bọn họ ngồi.
Không ai để ý đến Chu Cẩn, Chu Cẩn tức đến mặt mày xanh mét, hất tay áo bỏ đi trong cơn giận dữ.
18
Ta thực sự không biết phải làm sao để chung sống với hai người này, bèn tìm một cái cớ, nói rằng muốn về phòng ngủ.
Nằm trên giường nửa ngày, cho đến khi sân viện dần dần yên tĩnh lại.
Ta chống cửa sổ, trên ngọn cây treo một vầng trăng tròn, ánh trăng sáng tỏ, những viên gạch xanh trong sân như phủ một lớp sương bạc.
Mẫu thân ta vẫn ngồi dưới gốc cây quế, cãi nhau với Lưu Ly.
Mẫu thân ta nói thích Kim Thế An, đứa trẻ đó nhìn vào là thấy ngay sự chân thành, có thể khiến người ta vui vẻ, ở bên cạnh hắn mỗi ngày tâm trạng đều rất tốt.
Lưu Ly nói vẫn là Trình Tuấn tốt hơn, ân cần dịu dàng, kiên nhẫn chu đáo, ở bên cạnh hắn mỗi ngày đều rất yên tâm.
Mẫu thân ta nói Kim Thế An khỏe mạnh, các ngươi người trẻ không hiểu chuyện, cái lưng cái eo đó, sau này hưởng phúc lắm.
Lưu Ly nói đó chỉ là một tên lỗ mãng, lúc vui vẻ thì tốt, lúc không vui lỡ đánh người thì sao, thể lực khỏe như vậy, đánh một quyền là cô nương chết tươi.
Vẫn là Trình Tuấn tốt hơn, ôn nhu dịu dàng, cho dù thực sự đánh nhau, có nàng bảo vệ tiểu thư cũng có thể liều mạng.
Hai người cãi nhau một lúc, cuối cùng đưa ra kết luận, ai cũng tốt hơn Chu Cẩn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMẫu thân ta rất cảm khái.
“Hồi đó ta đi khập khiễng ra ngoài, đến thư viện đưa điểm tâm cho Chu Cẩn, bị đồng môn của hắn chế giễu. Chu Cẩn không nói gì nhưng từ ngày đó trở đi, hắn cả một tháng không đến nhà ta, ta biết hắn tức giận vì ta làm mất mặt hắn. Hắn không vui, Hàm nhi tâm trạng cũng không tốt, ta làm mẫu thân nhìn thấy mà trong lòng thực sự không dễ chịu.”
Lưu Ly kinh hô: “A, hóa ra phu nhân không ra khỏi cửa là vì Chu Cẩn, tiểu thư còn tưởng rằng người tâm trạng u uất, nghĩ quẩn, thường xuyên bảo ta khuyên nhủ người nhiều hơn.”
Mẫu thân ta lắc đầu.
“Ta là một quả phụ, có thể kinh doanh mở tiệm, nuôi Hàm nhi lớn đến như vậy, nếu nhạy cảm yếu đuối như vậy, ta đã chết từ lâu rồi!”
Lòng ta chua xót.
Hóa ra đoạn tình cảm này, không chỉ mình ta chịu ấm ức, mẫu thân ta cũng chịu khổ theo.
Ta tưởng mẫu thân thích Chu Cẩn, cho dù bản thân ta chịu chút ấm ức, chỉ cần bà vui vẻ là được.
Nhưng mẫu thân lại tưởng rằng ta yêu thầm Chu Cẩn nên mới giam cầm bản thân, cả ngày không ra khỏi cửa, không muốn để bản thân làm mất mặt Chu Cẩn.
Rõ ràng hai người đều là vì đối phương nhưng lại không nói ra, chỉ tự suy đoán tâm tư của nhau, cứ thế mơ hồ nhiều năm như vậy.
Biết được tâm tư của mẫu thân, chút không cam lòng cuối cùng trong lòng ta cũng tan biến trong nháy mắt.
19
Lưu Ly thở dài: “Ai, không biết trong lòng cô nương, rốt cuộc thích ai?”
Ta thích ai?
Khoảnh khắc đó, trước mắt ta đột nhiên thoáng qua một khuôn mặt thanh lãnh như ngọc.
Ta giật mình: “bốp” một tiếng đóng sầm cửa sổ lại.
Vừa mới hủy hôn, ta nào có tâm tư nghĩ đến những thứ này.
Trình Tuấn như đang ganh đua với Kim Thế An, hai người hễ có thời gian rảnh là chạy đến nhà ta, một người múa kiếm một người kể chuyện cười, dỗ dành mẫu thân ta vui vẻ vô cùng.
Ta không biết phải đối mặt với bọn họ như thế nào, cũng không dám ở nhà, đến tiệm ở mấy ngày, tâm phiền ý loạn, ngay cả bàn tính cũng gảy sai.
Trước tiệm có hai đứa trẻ nghịch ngợm đi qua, cười nói lớn tiếng.
“Hoa sen ở Đông hồ đều nở hết rồi, hạt sen ngọt lắm, đi mua một cái ăn không?”
Ta nghe thấy, trong lòng khẽ động.
Ta thích nhất là hoa sen, cũng thích ăn hạt sen.
Hồi nhỏ, ta và mẫu thân thật ra không ở Nam Châu, phụ thân ta là người Tây Bắc, mẫu thân gả đến đấy, rất không quen với gió cát nơi đó.
Bà thường ôm ta, khẽ hát: “Giang Nam có thể hái sen, lá sen xanh um, cá đùa giỡn giữa lá sen, cá đùa giỡn lá sen phía đông…”
Ta chưa từng thấy lá sen, cũng không tưởng tượng được hoa sen to hơn miệng bát trông như thế nào, vẫn luôn vô cùng khao khát.
Sau này phụ thân mất, ruộng đất tổ tiên bị mấy người bá phụ chiếm đoạt, mẫu thân không còn đường sống, đành dẫn ta về phương Nam, trở về Giang Nam, mở tiệm vải này.
20
Năm đó ta bảy tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy hoa sen to bằng miệng bát.
Ta ngồi xổm trên bậc đá xanh bên hồ, ngây người nhìn chằm chằm vào những chiếc lá sen nối tiếp nhau đến tận chân trời, miệng há thành hình tròn.
Một cậu bé từ thuyền du ngoạn bước xuống, ngồi xuống bên cạnh ta.
“Ngươi đang nhìn gì vậy?”
Ta chỉ vào giữa hồ.
“Cái màu xanh tròn tròn kia là gì?”
“Là đài sen, bóc ra có hạt sen, có thể ăn được.
“Bên kia có người bán, hai văn tiền một cái, ăn ngọt lắm.”
Ta đỏ mặt, khóe miệng chảy xuống một vệt nước miếng.
“Hai văn tiền?
“Trông kỳ quái như vậy, chắc chắn rất khó ăn, ta không muốn.”
Lúc đó mẫu thân vất vả kiếm sống, váy của ta đều vá chằng chịt, lấy đâu ra tiền mua đồ ăn vặt.
Nhưng cậu bé lại nghiêng đầu, cười một cái.
“Ngươi chờ ta.”
Nói xong liền chạy về thuyền, lúc quay lại, tay trái cầm một bó hoa sen lớn, tay phải cầm một nắm đài sen lớn. Khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, phản chiếu trong màu đỏ và màu xanh, ý cười trong mắt mang theo ánh sao, ta ngây người nhìn.
“Giúp ta một việc, hôm nay bán không hết nhiều như vậy, nếu để cha ta biết, chắc chắn sẽ đánh ta.
“Ngươi giúp ta mang đi, như vậy ông ấy sẽ không phát hiện ra, được không?”
Ta ngốc nghếch gật đầu, tay trái nhận lấy hoa sen, tay phải nhận lấy đài sen, cùng ôm vào ngực, ôm đầy ắp.
“Ngươi tên gì?”
“A Cảnh – Xe ngựa sắp khởi hành rồi, mau qua đây.”
Ta ngây người đứng tại chỗ.
A Cẩn?
Chu Cẩn đồng âm với cậu bé đó.
Mặc dù bọn họ không phải là cùng một người nhưng vì cái tên này, nhìn thấy Chu Cẩn, ta luôn không tự chủ được mà liên tưởng đến hắn, hắn là người đầu tiên ta cảm nhận được sự thiện ý khi đến Giang Nam.
Hắn nhất định là một người rất ôn nhu, rất ôn nhu.
Rõ ràng là hắn tự bỏ tiền mua hoa nhưng lại bịa ra một lời nói dối, nói rằng để ta giúp hắn.
Giống như Chu Cẩn, rõ ràng là ta sợ bóng tối nhưng hắn lại nói, Tống Thanh Hàm, ta hơi sợ, ngươi có thể đi cùng ta không.
Vì thế mà động lòng, vì thế mà sa ngã, mới phát hiện ra tất cả hình ảnh rực rỡ huy hoàng, đều chỉ xuất phát từ sự tự huyễn hoặc của bản thân.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.