Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

3:38 chiều – 17/11/2024

Bố mẹ tôi ở sau lưng ngơ ngác nhìn tôi, giống như không hiểu đứa trẻ lớp 3 sao có thể nói những lời đó!

“Không phải sao! Còn định lừa gạt nhà người ta, một đứa con nít cũng biết bọn họ tính toán cái gì. Bây giờ bà còn không biết xấu hổ lấy 3000 ra, bà khinh thường ai đấy?” Bác gái Vương gân cổ lên hét.

“Vậy là đúng rồi, muốn có con trai nên ném con gái đi, bây giờ không sinh được, lại muốn đòi con gái người ta nuôi dạy về, chuyện tốt đều là của nhà các người rồi?”

Mặt mũi bà nội Khương Ngọc vừa đỏ vừa trắng, hằm hằm trừng mắt nhìn tôi. Tôi quay lại nhìn bà ta: “Bà trừng tôi làm gì?”

Tôi giật tờ giấy trong tay mẹ xuống, tiến tới trước mặt bà ta: “Bà còn làm như vậy nữa, cẩn thận bố mẹ tôi kiện bà lên tòa.”

“Mày ăn nói với người lớn như thế nào đấy!”

Khương Đại Minh tiến lên phía trước định kéo tôi nhưng bị bố tôi một tay ấn qua một bên. Bố tôi mở quán cơm, mỗi ngày đều lắc chảo, lực tay khỏi cần nói cũng biết mạnh đến thế nào.

Khương Đại Minh bị ông nắm cổ tay không thể động đậy, sắc mặt hoảng sợ. Bố tôi híp mắt nhìn Khương Đại Minh, thấp giọng nói.

“Có phải nhà các người cảm thấy chúng tôi rất dễ bắt nạt không? Nhưng con bé nói đúng rồi, giấy trắng mực đen đây, các người còn như vậy ngày mai tôi sẽ lên tòa kiện anh. Khương Đại Minh, ngược lại tôi muốn xem anh còn muốn có công việc hay không!”

Trương Diễm Lệ sốt ruột muốn chet: “Anh buông tay ra, anh làm gì vậy, đánh người rồi! Có người đánh người!”

Bà ta lại nhìn về phía tôi oán hận nói: “Đồ vong ân bội nghĩa, mang thai mười tháng sinh mày ra mà mày lại như vậy, Ngô Hiểu Hoa, tôi nói cho cô biết, đứa nhỏ này không tốt lành gì đâu!”

“Vậy không cần chị phiền lòng nữa.”

Mẹ tôi cầm xẻng cơm chỉ về phía bà ta nói: “Nói chung vẫn giỏi hơn đứa con số 1 đếm ngược kia nhà chị, mau cút cho tôi, sau này chị tới một lần tôi đ//ánh một lần.”

Khương Đại Minh đỏ mắt nhìn mấy người chúng tôi, đỡ bà cụ sắc mặt xanh mét rời đi. Lúc gần đi miệng mấy người đó còn nói những lời không sạch sẽ.

Mẹ tôi quay về phía mấy người hàng xóm nói cám ơn, buổi tối lại chiên ít thịt viên chia ra, chuyện này mới xem như qua đi.

Sau khi đ//ánh nhau, hai nhà chúng tôi coi như là kết thù.

Mỗi lần Trương Diễm Lệ gặp tôi luôn mắng một câu: “Đồ vong ơn bội nghĩa, cái thứ dưỡng không nên thân, lúc sinh ra biết khó sinh đã dìm mày vào trong bồn cầu chet rồi!”

Tôi mỗi lần đều chưa kịp nói thì mẹ tôi đã chửi lại rồi: “Chị nuôi cái gì, chẳng trách các người mãi không sinh được, ông trời có mắt mới không cho loại người mất lương tâm này có con, chị về mà ôm cái đứa xếp cuối bảng mà khóc đi!”

Lông mày Trương Diễm Lệ dựng thẳng, hắng giọng mắng: “Bây giờ thành tích tốt có ích lợi gì, nói không chừng lớn lên lại không thi đậu đại học, tôi khuyên cô đừng vui mừng quá sớm!”

Mẹ tôi chậm rãi nở nụ cười: “Dù sao cũng tốt hơn so với người chưa bao giờ được vui vẻ đúng không?”

Chiến tranh như vậy gần như duy trì liên tục mỗi ngày, nghe nói Trương Diễm Lệ trở về chi 50 tệ một giờ mời người phụ đạo cho Khương Ngọc, thế nào cũng phải để Khương Ngọc vượt qua tôi.

Rất nhiều lần lúc chúng tôi ở nhà ăn cơm tối đều có thể nghe thấy Trương Diễm Lệ ở dưới lầu la hét: “Đều là tao sinh, sao mày lại không giỏi hơn đồ vong ơn bội nghĩa kia chứ, lúc trước chi bằng cho mày đi cho rồi, mau học cho tao!”

Trong lòng Khương Ngọc ghi hận với tôi, cảm thấy đây đều là do tôi chèn ép cô ta, ở trường luôn chống đối lại tôi.

Chẳng qua cô ta đại khái là không hiểu rõ tôi ở trường học rốt cuộc là dạng tồn tại gì. Một học sinh giỏi, nhất là một học sinh giỏi có thành tích ổn định sẽ được tất cả giáo viên yêu thích.

Các bạn học còn chép bài tập của tôi, cũng căn bản sẽ không để ý đến cô ta.

Lúc Khương Ngọc cùng một tổ trực nhật với tôi sẽ cố ý tan học đi trước, ném tôi một mình ở phòng học.

Thực ra việc trực nhật của học sinh tiểu học phải làm cũng không nhiều, cũng chỉ là lau bảng đen, bày bàn ghế một chút, rồi quét dọn sàn nhà.

Hai người làm thì vừa vặn, một người làm thì cần làm hơn nửa tiếng. Tôi suy nghĩ một chút rồi không nói gì, một mình làm hết.

Sáng sớm hôm sau khi Khương Ngọc đến phòng học, trên mặt không che được vẻ đắc ý.

Cô ta lườm tôi một cái, đeo balo ngồi vào chỗ ngồi của mình.

Tôi đi tới hỏi cô ta: “Tối hôm qua hai chúng ta làm trực nhật, sao cậu lại đi trước?”

Khương Ngọc hời hợt nói: “Tôi quên mất, mà cậu cũng làm rồi, cũng không còn việc gì.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tôi không nói nữa, xoay người rời đi. Đợi đến lần trực nhật tiếp theo, Khương Ngọc lại lặp lại chiêu cũ.

Tôi vẫn một mình làm xong việc, ngày hôm sau trực tiếp đi tìm chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp vừa thấy tôi đến thì có chút kinh ngạc, lập tức nở nụ cười: “Nam Nam à, làm sao vậy?”

Tôi có chút khó xử: “Thưa cô, em và Khương Ngọc cùng trực nhật, nhưng cậu ấy luôn tan học đã đi về. Em có thể tự làm, nhưng mấy ngày nay em còn phải trở về học tiếng Anh, tháng sau còn có cuộc thi thuyết trình…”

Chủ nhiệm lớp lập tức hiểu được. Cô nghiêm mặt, vuốt tóc tôi gật đầu: “Được, cô biết rồi, em chỉ cần về nhà học tập, chuyện trực nhật cô sẽ sắp xếp lại.”

Tôi nở nụ cười: “Cảm ơn cô.”

Hôm đó chủ nhiệm lớp trực tiếp tìm đến nhà Khương Ngọc.

Vừa thấy chủ nhiệm lớp tới, Trương Diễm Lệ đầu tiên là sửng sốt, sau đó có lẽ là nghĩ tới những chuyện tôi đã trải qua, lập tức vui vẻ.

Chủ nhiệm lớp còn chưa lên tiếng, Trương Diễm Lệ đã vui mừng nói: “Cô Vương, sao cô lại tới đây, có phải Khương Ngọc nhà tôi cũng là thần đồng, được nhảy lớp không?”

Giọng nói của bà ta quá lớn, tôi ở trên lầu cũng nghe thấy, mẹ tôi vội vàng mở khe cửa thò đầu ra nghe lén.

Vừa nhìn sang phòng bên cạnh, cửa cũng mở ra. Hai người ngượng ngùng nhìn nhau, ai cũng không đóng cửa.

Chủ nhiệm lớp nói với giọng điệu bình thản: “Cũng không phải, mẹ Trương Diễm Lệ, Khương Ngọc ở trường học luôn không tham gia trực nhật, vừa đến ngày trực nhật đã về nhà trước, để cho bạn học khác tự mình quét dọn. Thành tích của trẻ chỉ là vấn đề nhỏ, đạo đức mới là vấn đề lớn, anh chị làm phụ huynh cũng phải giáo dục đứa trẻ đàng hoàng một chút.”

Trương Diễm Lệ choáng váng, một hồi lâu sau bà ta mới phản ứng lại, phản bác nói:”Không phải chỉ là chuyện trực nhật nhỏ nhặt thôi sao, Tiểu Ngọc nhà tôi chỉ là quên mất, cũng không phải cố ý, việc trực nhật cũng không nhiều, cái này có là gì.”

Đúng là mẹ ruột, lời nói ra cũng giống nhau y đúc.

Chủ nhiệm lớp nhíu mày nói: “Trực nhật là việc nhỏ, thế nhưng đứa nhỏ không thể mới nhỏ như vậy đã nuôi thói quen xấu là lười biếng được! Mẹ Khương Ngọc, chị như vậy thầy cô chúng tôi làm sao giáo dục đứa nhỏ? Thành tích không tốt còn có thể học, phẩm chất xảy ra vấn đề, đứa nhỏ về sau sẽ trở nên như thế nào?”

Trương Diễm Lệ bĩu môi một cái, không nói chuyện nữa. Vốn tưởng tới để nói Khương Ngọc nhảy lớp, ai ngờ là tới tố cáo.

Trương Diễm Lệ còn cố ý chặn cô giáo ở trong hành lang nói chuyện, chỉ vì để cho mọi người nghe luôn, lần này bị làm cho mất mặt, Trương Diễm Lệ trở về mắng Khương Ngọc một trận.

Khương Ngọc biết tôi đi cáo trạng, càng hận tôi.

Đông đi xuân về, thoáng chốc đã 8 năm trôi qua, tôi và Khương Ngọc luôn trong tình trạng cô ta đ//ập ph//á, tôi đ//ánh trả, quá trình xui xẻo của cô ta không ngừng tuần hoàn.

Mẹ tôi nhiều lần định dọn đi, nhưng mấy năm trước sức khỏe bà nội tôi xảy ra vấn đề, một cuộc phẫu thuật tiêu hết tất cả tiền trong nhà, căn nhà lúc trước muốn mua cũng không mua được.

Không biết vì sao Trương Diễm Lệ cũng không dọn đi, có thể là bởi vì căn nhà này ở gần trường trung học trọng điểm.

À nhân tiện, trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3, tôi đỗ vào trường trung học trọng điểm tốt nhất thành phố với số điểm cao hơn người đứng thứ hai thành phố 31 điểm,tôi cho rằng lần này cuối cùng có thể tách khỏi Khương Ngọc.

Ai ngờ Trương Diễm Lệ vì tranh giành tới hơi thở cuối cùng, tìm người nhờ vả chi 20 vạn, cũng nhét Khương Ngọc vào cùng lớp với tôi.

Đoạn nghiệt duyên này lại tiếp tục.

Vốn dĩ tất cả đều không có gì thay đổi, mấy năm nay Khương Ngọc vẫn luôn không dồn tâm trí vào việc học tập, còn bạn trai thì yêu từ người này sang người khác, thành tích ổn định ở hạng bét.

Trương Diễm Lệ và mẹ tôi nhìn nhau không vừa mắt, hai người gặp mặt sẽ châm chọc khiêu khích lẫn nhau, cuối cùng thì Trương Diễm Lệ luôn bại trận bởi vì Khương Ngọc không cố gắng.

Thành tích không tốt là thứ yếu, ở trường học Khương Ngọc tổ chức một nhóm nhỏ bắt nạt bạn học, thừa dịp Trương Diễm Lệ và Khương Đại Minh không ở nhà lén đưa bạn trai về nhà, còn tr//ộm tiền của nhà, đây là chuyện chúng tôi chính tai nghe thấy được trong lúc Trương Diễm Lệ mắng Khương Ngọc.

Trong trường học cũng vậy, mỗi lần Trương Diễm Lệ đi họp phụ huynh đều không ai nói chuyện với bà ta, sợ dính dáng đến bà ta.

Mỗi lần thầy cô điểm danh sẽ gọi tên Khương Ngọc trước, mà toàn nói về những chuyện không tốt. So với mẹ tôi được vây quanh ủng hộ thì thực sự quá thê thảm.

Tuy rằng mỗi lần bà ta đều tự an ủi bản thân, giễu cợt mẹ tôi: “Thành tích tốt thì có ích gì, lớn lên chẳng phải sẽ trở thành con mọt sách sao!”

Nhưng thực ra mỗi lần có kết quả đều lấy ra so với bài của tôi, rồi mắng Khương Ngọc một trận.

Chắc là thật sự chịu không nổi, Khương Ngọc lại nghĩ ra một biện pháp tệ hại.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận