1.
Ba tháng trước, tôi có một người bạn trai quen qua mạng.
Nhưng anh ấy cứ hai ba ngày lại biến mất, lần này thậm chí còn mất tích hai ngày liền!
Tôi hỏi anh ấy đã đi đâu, ảnh nói:
“Bão sắp đổ bộ vào Đông Hải rồi, anh phải về bảo vệ long cung.”
Tôi vừa tức vừa buồn cười, nếu người này cố mà nghĩ ra một lý do xuôi tai hơn, thì nhờ gương mặt đẹp trai cùng cơ bụng này, tôi còn có thể tha thứ cho anh ấy.
“Sao anh không nói anh là Long Vương biển Đông Hải luôn đi, bão đến cuốn mất cung điện pha lê của anh hay gì?”
Có vẻ anh ấy không nhận ra tôi đang mỉa mai, còn giải thích nghiêm túc:
“Cung điện pha lê rất chắc chắn, chỉ có những viên minh châu bên ngoài dễ bị cuốn đi, mới cần phải gia cố thêm.”
Tôi giơ ngón cái qua màn hình: “Anh giỏi thật đấy!”
Bây giờ tôi thậm chí không còn tức giận nữa, chỉ đơn thuần nghi ngờ về tình trạng tâm thần của anh bạn trai này.
Trong đầu tự hỏi thời buổi này sao có thể quen được bạn trai qua mạng đẹp trai như vậy chứ?
Đẹp thì có đẹp, chỉ tiếc là đầu óc không được bình thường.
Anh ấy vẫn tiếp tục nhiệt tình giới thiệu cho tôi kiến thức về long cung, tôi ngắt lời:
“Triệu chứng này của anh kéo dài bao lâu rồi? Gia đình anh có biết không?”
Lúc này bạn trai tôi mới nhận ra: “Em không tin anh sao?”
“Anh thực sự là Long Vương Đông Hải!”
Nói xong, anh ấy còn gửi cho tôi một đoạn video, tối om chẳng thấy gì, chỉ có vài chùm sáng trắng lúc mờ lúc tỏ.
“Em xem này, đáy biển đó!”
“Anh thật sự coi tôi là đồ ngốc à? Nếu anh mà thật sự là Long Vương Đông Hải thì tôi đây chính là Tôn Ngộ Không đó!”
Tôi tức giận chặn luôn bạn trai “cũ”, cảm thấy chưa hả giận, bước mạnh đến tủ đầu giường, ném chiếc vòng ngọc trai đen lúc trước bạn trai tặng vào thùng rác.
Thật cmn xui xẻo mà!
2.
Càng nghĩ càng tức, tôi gọi điện cho Tống Trinh, bạn thân của tôi, rủ cô ấy đi ăn cùng.
Tống Trinh ngơ ngác hỏi: “Cậu thật sự nỡ chia tay à? Cậu không phải nói người ta đẹp trai đến mức cậu muốn bay lung tung sao?”
Tôi bất lực nói: “Nhưng mà người ta có vấn đề về thần kinh!”
“Mất tích hai ngày không trả lời tin nhắn, tớ hỏi ảnh đi đâu, ảnh lại nói ảnh là Long Vương Đông Hải, đang về bảo vệ Long cung!”
“Tớ thật sự phục rồi! Cái quái gì mà Long Vương Đông Hải chứ.”
“Có thể kêu binh tôm lính cua của anh ta ra chém giá cho tớ một chiếc iPhone 14 trên Shopee không vậy?”
Nỗi buồn vui của con người không giống nhau, Tống Trinh nghe xong cười như gà mái vừa đẻ trứng.
“Ra ngoài ăn với tớ đi, tớ sắp tức chết rồi đây này!”
“Đi! Hôm nay chúng ta đi ăn hải sản thả ga, ha ha ha ha ha Long Vương Đông Hải. Cười chết tớ mất. Vậy nếu sau này cậu kết hôn với anh ta, chẳng phải cậu sẽ trở thành Hoàng hậu Đông Hải sao?”
“Chị em chúng ta quen biết đã lâu, tớ cũng không cầu xin gì nhiều, nếu cậu trở thành Hoàng hậu, có thể in mã QR của tớ lên tất cả vỏ rùa dưới đấy được không? Gặp được anh nào cao to trắng thơm thì tặng họ vài con rùa là được!”
Tôi hít sâu một hơi: “Nếu cậu còn cười nữa, tớ sẽ ném cậu xuống biển cho rùa ăn đấy!”
…
Tôi và Tống Trinh hẹn nhau đi ăn buffet hải sản, càng nghĩ càng tức, biến nỗi buồn thành khẩu vị, tôi liên tục gắp ba đĩa tôm hùm.
Trong ba giờ buffet, miệng tôi chưa từng ngừng, nếu không ăn thì là đang chửi Ngao Tuyên.
“Diễn trò thì diễn cho trót, anh ta còn nói mình họ Ngao nữa chứ!”
“Tớ thật sự phục anh ta rồi đấy!”
Tống Trinh vừa ăn vừa cười, đến nỗi thậm chí không nghĩ ra được lời an ủi nào cho tôi, càng làm tôi tức hơn.
Khi chúng tôi thanh toán xong và ra khỏi trung tâm thương mại, trời đã xế chiều, mặt trời sắp lặn, dòng người đi đường vội vã.
Vừa ra khỏi cửa trung tâm thương mại, mưa như trút nước, khiến tôi ướt như chuột lột!
Tống Trinh giật mình, lùi một bước trở lại trung tâm thương mại.
“Sao đột nhiên lại mưa vậy!?”
Tôi quay đầu lại thấy gương mặt Tống Trinh đầy vẻ bối rối và không hiểu, cô ấy run rẩy nói:
“Lâm Thư, hình như, hình như chỉ có trên đầu cậu là mưa thôi!”
“Hả?”
Tôi ngẩng đầu lên và nhận ra mọi người xung quanh đều đang nhìn tôi, ánh hoàng hôn phủ lên con đường một lớp ánh vàng, người qua đường đều dừng lại, nhìn tôi – kẻ xui xẻo này.
Hôm nay, trong thành phố chỉ có mình tôi là người đau khổ.
3.
Mặc dù cơn mưa không lớn như ngày Y Bình đi mượn tiền bố, nhưng tôi cũng chẳng khá hơn Y Bình là bao.
Tống Trinh giúp tôi gọi một chiếc taxi, anh tài xế nhìn thấy bộ dạng thảm hại của tôi, vẫn còn cười được:
“Cô gái, đắc tội với Tiêu Kính Đằng* à?”
*theo thông tin mình tra được thì Tiêu Kính Đằng là ca sĩ, tổ chức concert ở đâu thì chỗ đó mưa, nên được công chúng trêu là “thần mưa”.
Tôi thở dài não nề, chú ơi, nói ra chú có thể không tin, cháu vừa đắc tội với Long Vương Đông Hải đấy.
Suốt chặng đường tôi và Tống Trinh đều không dám nói gì, với sự hiểu biết nhiều năm của tôi về cô ấy, biểu cảm lúc này của cô ấy viết đầy “Tớ có điều muốn nói nhưng không dám hé răng”.
Cuối cùng cũng về đến nhà, quãng đường một trăm mét từ xe xuống đến cửa chung cư, cơn mưa chết tiệt đó vẫn đuổi theo tưới ướt hết cả người tôi.
Tống Trinh đứng xa xa, sợ bị nước mưa bắn vào.
Người phụ nữ này chỉ có thể cùng vui không thể cùng khổ, khi nào tôi có tiền sẽ lập tức “ly dị” cô ta!
Sau khi tôi thay xong quần áo ướt, Tống Trinh ngồi bên cạnh ghế sofa, ngượng ngùng hỏi tôi:
“Chị em à, khi nào thì chị sắp xếp cho em gói dán mã QR lên vỏ rùa đây?”
“Tớ ướt như thế này mà cậu chỉ quan tâm đến rùa thôi à?”
“Ha ha ha ha ha.”
Tớ thấy cậu là đang ngứa đòn lắm rồi đấy.
“Bạn trai cậu không phải thật sự là Long Vương Đông Hải chứ?”
Tôi và Tống Trinh nhìn nhau, có một câu trả lời suýt nảy ra, nhưng tôi không dám tin.
Tôi nhớ lại Long Vương Đông Hải trong Tây Du Ký, tóc đỏ răng nhọn, mỗi đường nét trên gương mặt đều nằm ở vị trí không ngờ tới, nếu Ngao Tuyên trông như vậy, tôi thực sự không thể yêu nổi.
Tống Trinh an ủi tôi: “Nghĩ tích cực lên, nhỡ đâu người ta là Tiểu Bạch Long thì sao!”
“Hơn nữa người ta là Long Vương, vung tay một cái là có mười vạn binh tôm lính cua, còn cần phải chỉnh sửa ảnh để lừa cậu sao?”
“Không chỉnh sửa ảnh.”
Tôi và Tống Trinh cùng giật mình: “Ai! Ai nói vậy?”
Trong ánh chiều tà, bên ngoài căn hộ cho thuê tầng 32 của tôi, thò ra một cái đầu người!
“Á á á á á!!!”
Tống Trinh hoảng hốt, hét lên rồi chạy xộc thẳng đến cửa sổ, nhanh tay kéo rèm lại.
Tôi: “?”
Cưng à, có lẽ thành ngữ “bịt tai trộm chuông” được tạo ra dành riêng cho cậu đấy.
4.
Bên ngoài cửa sổ là bạn trai cũ tự xưng là Long Vương Đông Hải của tôi.
Lúc này anh ấy đang ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ mua 78 đồng của tôi, đôi chân dài không có chỗ để, co ro, trông có vẻ hơi ủy khuất.
Tôi và Tống Trinh giống như hai đứa trẻ mẫu giáo bị phạt đứng, đứng thẳng tắp trước mặt Ngao Tuyên.
Tôi nhìn Tống Trinh, Tống Trinh cũng nhìn tôi, trong tích tắc chúng tôi trao đổi vô số ánh mắt, nhưng không ai hiểu đối phương muốn biểu đạt điều gì.
Tâm trạng của tôi lúc này khó tả bằng lời, nếu trên đời có thuốc hối hận, tôi tuyệt đối sẽ không yêu đương qua mạng!
Tôi nguyện ăn chay trường cả đời, từ nay xa lánh đàn ông, chỉ cầu xin được tiễn vị đại tiên này đi.
Bây giờ tôi hoàn toàn tê liệt, quá kích thích, tôi thế mà lại yêu một con rồng qua mạng!
Nếu giờ có ai bảo với tôi Tống Trinh là Tôn Ngộ Không biến thành, tôi cũng tin luôn!
Tôi hắng giọng để che giấu sự lúng túng: “Ngao Tuyên?”
“Tôi có thể gọi thẳng tên anh không? Có bị trời phạt không? Chúng tôi đã mời anh vào nhà rồi, có cần nghi thức gì không?”
Nói đến nghi thức, trong đầu tôi bất chợt hiện lên cảnh một đám đông quỳ xuống, hô to:
“Kính chào Long Vương hồi cung” trong một video ngắn trên mạng. Khiếp, cảnh tượng đó quá đẹp, tôi không dám nhìn.
Ngao Tuyên mím môi:
“Anh thật sự không cố ý không trả lời tin nhắn, anh chỉ nói chuyện với trưởng lão một lúc thôi! Em còn giận không?”
Tôi cúi đầu khom lưng:
“Tôi hiểu, tôi hiểu, ngài bận rộn trăm công nghìn việc, cả một vùng Đông Hải to lớn, đừng nói là không trả lời tin nhắn, ngay cả khi tôi chết ngài không biết cũng là điều dễ hiểu.”
Ngao Tuyên nhíu mày: “Thư cục cưng, em còn giận anh đúng không?”
Tôi lại giật mình, Long Vương Đông Hải gọi tôi là cục cưng, mức độ kinh hoàng chỉ đứng sau việc Tôn Ngộ Không đến cửa nhà tôi hóa duyên thôi đó.
Tôi mặt ủ mày chau, cố gắng cười: “Ngài cứ gọi tôi Lâm Thư là được rồi.”
Ngao Tuyên ngơ ngác mở to mắt: “Trước đây không phải em nói thích anh gọi em là Thư cục cưng sao?”
Tống Trinh vẫn giả vờ không tồn tại, nghe câu nói này, cuối cùng cũng không nhịn được cười phá lên.
Ngao Tuyên nhìn Tống Trinh, đột nhiên nhận ra điều gì đó, đứng bật dậy, ồ, cao thật!
“Hai người ngồi đi.”
“Tôi quên mất, Thư cục cưng đã nói, đàn ông phải lịch sự.”
Tôi nghẹt thở, mặt ủ mày chau nói: “Tôi, tôi không dám ngồi, ngài cứ ngồi đi!”
Ngao Tuyên có vẻ bị tổn thương: “Thư cục cưng, em nói dù anh là ai em vẫn yêu anh mà. Sao gặp anh rồi em lại thay đổi vậy?”
Tôi: “…”
Tiền đề là anh phải là người đã chứ, anh có phải là người không?
“Tôi chủ yếu là kính sợ, kính sợ.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.