8.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã ba năm.
Ba năm này, tôi sống khá tốt.
Dù sao, tôi đã đoán được với tính cách của mẹ Kỳ, bà ta nhất định sẽ đưa tôi ra nước ngoài.
Vì vậy, tháng đầu tiên tôi ra nước ngoài giải khuây, tôi còn đặc biệt tìm hiểu trường nào ở nước ngoài có nhiều trai đẹp nhất, đồ ăn cũng ngon nhất.
Khi mẹ Kỳ đề nghị đưa tôi ra nước ngoài, tôi đã đồng ý ngay lập tức. Tôi chỉ đưa ra một yêu cầu, tôi có thể ra nước ngoài, nhưng phải chọn một trong ba trường tôi đã nhắm đến.
Tôi không muốn chịu thiệt chút nào.
Ba năm nay, tôi sống khá thoải mái, vừa được ăn ngon vừa được ngắm trai đẹp.
Nếu nói có điều gì tiếc nuối, thì đó là chưa yêu đương lần nào.
Không phải là không muốn, mà là do trước đây đã ăn quá ngon rồi, tôi vẫn chưa gặp được ai đẹp trai hơn Kỳ Nghiên.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi liền về nước.
Ngày hôm sau khi về nước, Tiểu Trúc rủ tôi đi chơi, tôi đồng ý ngay.
Sau khi ra nước ngoài, tôi đã thay đổi tất cả các phương thức liên lạc.
Ngoại trừ gia đình thì người duy nhất tôi còn liên lạc là Tiểu Trúc.
Lý do cũng rất đơn giản.
Trong truyện, sau khi nam nữ chính ở bên nhau, hầu như nhận được sự chúc phúc của tất cả mọi người.
Ngoại trừ Tiểu Trúc, một người thích tiền như cô ấy, lại không hề tỏ ra vui vẻ với nam nữ chính, cô ấy cũng chẳng sợ đắc tội với họ chút nào.
Tôi hẹn gặp Tiểu Trúc ở quán bar.
Ba năm không gặp, Tiểu Trúc đã trưởng thành và chín chắn hơn nhiều.
Cô ấy luôn có đầu óc kinh doanh. Trong lúc học đại học, với sự giúp đỡ của tôi, cô ấy đã mở một công ty, công việc kinh doanh cũng khá tốt.
Điều bất ngờ là, bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông đeo kính râm, trông có vẻ quen mắt.
“Đây là?”
Tiểu Trúc cười nói: “Đây là Châu Minh Ý, chị An An, trước đây chị không phải nói rất thích web drama mà anh ta đóng sao? Em liền gọi anh ta đến đây.”
Châu Minh Ý tháo kính râm xuống.
Tôi nhìn, quả nhiên là anh ta.
Chỉ trong chốc lát, Châu Minh Ý đã ngồi trước mặt tôi, anh ta nở nụ cười dịu dàng: “Cô Thẩm, cô có muốn ăn quýt không? Tôi bóc cho cô.”
“Tùy anh.”
Thật ra tôi không thích Châu Minh Ý lắm.
Tôi thích nhân vật mà anh ta đóng trong phim.
Nhưng nhìn thấy một anh chàng đẹp trai bận rộn vì mình còn cung cấp đủ loại giá trị tinh thần, cảm giác này cũng không tệ.
Tiểu Trúc thấy tôi không hào hứng lắm, cô ấy liền ghé sát tai tôi, nhỏ giọng nói: “Chị không thích anh ta sao? Thật ra em cũng thấy mặt anh ta hơi giống đã phẫu thuật thẩm mỹ, không xứng với chị.”
Cô ấy có chút buồn bực: “Bây giờ em vẫn kiếm chưa đủ tiền, đợi sau này em giàu có hơn, sẽ tìm cho chị người tốt hơn.”
Tôi: “…”
Tiểu Trúc, em có biết em trông giống tú bà không?
Trong lúc nói chuyện, Châu Minh Ý đã bóc quýt xong, anh ta đưa đến bên miệng tôi.
“Để tôi tự bóc.”
Tôi đang định lấy quả quýt trên tay anh ta.
“An An, là em sao?”
Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nam lạnh lùng và đầy sự kìm nén.
Thật kỳ lạ, rõ ràng là đang ở trong quán bar ồn ào, nhưng giọng nói đó lại rõ ràng đến vậy khi lọt vào tai tôi.
Đến mức tôi lập tức nhận ra, người nói chuyện với tôi là Kỳ Nghiên.
Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kỳ Nghiên đang đứng cách đó vài bước, anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, và cả Châu Minh Ý đang ngồi bên cạnh tôi.
9.
Xung quanh rõ ràng vẫn ồn ào như vậy, nhưng tôi lại cảm thấy không khí trở nên lạnh lẽo.
Tôi xoa xoa cánh tay, điều hòa của quán bar có phải bật hơi mạnh rồi không.
Lúc này, ánh đèn trong quán bar lập lòe, chiếu lên khuôn mặt Kỳ Nghiên lúc ẩn lúc hiện.
Trong chốc lát, tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh ấy.
Ba năm không gặp người yêu cũ, kết quả gặp lại, lại bị anh ấy bắt gặp Tiểu Trúc gọi cho tôi một anh chàng diễn viên.
Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, vội vàng cúi đầu: “Anh nhận nhầm người rồi.”
Kỳ Nghiên như thể bị chọc cười, gần như anh ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhận nhầm người? Thẩm An Duyệt, dù em hóa thành tro, anh cũng nhận ra em. Mười triệu liền bán anh đi, em giỏi thật đấy.”
Đã bị nhận ra rồi, tôi cũng không cố giả vờ nữa, hối hận nói: “Em cũng thấy lúc đó đòi ít tiền quá.”
Nhà họ Kỳ gia thế hiển hách, lúc đó tôi đòi ba chục triệu, có khi mẹ Kỳ cũng chịu đưa.
Kỳ Nghiên im lặng.
Tôi cúi đầu uống một ngụm rượu.
Cảm thấy bên cạnh có người chen vào, tôi kinh ngạc nhận ra Kỳ Nghiên không hề rời đi, mà còn ngồi xuống bên cạnh tôi.
Anh ấy dựa lưng vào ghế, một tay đặt trên thành ghế, dáng vẻ như muốn tính sổ với tôi.
Lần này, tôi nhìn rõ khuôn mặt của Kỳ Nghiên.
Anh ấy dường như gầy đi một chút, đường quai hàm sắc nét, làn da lại trắng đến vậy, mang một vẻ đẹp bệnh tật.
Đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Rõ ràng anh ấy đang cười, nhưng cả người lại toát ra vẻ lạnh lùng khó gần, khiến tôi cảm thấy xa lạ, còn có chút sợ hãi khó tả.
Tôi hơi dịch sang một bên, lại lặng lẽ véo mình một cái, tôi thầm nhủ trong lòng, nam chính là của nữ chính, tôi không thể rung động lần nữa.
Tôi buộc mình phải rời mắt đi, cảnh giác hỏi: “Kỳ Nghiên, anh đến đây làm gì?”
“Đương nhiên là tìm người quen cũ ôn chuyện. Ba năm không gặp, em không có gì muốn nói với anh sao?”
Đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp kia nhìn tôi chằm chằm.
Tôi mím chặt môi: “Tôi và người yêu cũ không có gì để nói.”
“Người yêu cũ?” Kỳ Nghiên lẩm bẩm hai chữ này, đột nhiên anh ấy bật cười: “Anh đã đồng ý chia tay với em khi nào?”
Tôi ngạc nhiên trợn to mắt, anh ấy đã có nữ chính rồi mà.
Chẳng lẽ, anh ấy muốn tôi làm tiểu tam sao?
Quả nhiên Kỳ Nghiên đã bị xã hội thượng lưu làm cho tha hóa.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi nhìn Kỳ Nghiên lần nữa, tôi đột nhiên cảm thấy anh ấy không còn đẹp trai nữa.
Tiểu Trúc thấy vậy, cô ấy liền nháy mắt với Châu Minh Ý.
Châu Minh Ý nhanh chóng hiểu ý cô ấy, lập tức lên tiếng: “Không phải chứ, anh Kỳ. An Duyệt đã có cuộc sống mới rồi, anh còn bám lấy cô ấy không buông sao?”
Ánh mắt Kỳ Nghiên như tẩm độc, anh ấy nhìn chằm chằm vào Châu Minh Ý, nhưng lại nói với tôi: “Gặp em nên vui mừng quá, suýt nữa quên hỏi, anh ta là ai?”
Châu Minh Ý cảm thấy mình như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, anh ta rùng mình một cái.
Nhưng vì tố chất của một diễn viên, anh ta vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh rồi đưa quả quýt trong tay vào miệng tôi, cười nói: “Em nói xem?”
Anh ta là một diễn viên, dù chỉ có ba phần tình cảm sâu đậm, cũng có thể diễn thành mười phần.
Ánh đèn nhấp nháy, khuôn mặt Kỳ Nghiên trở nên lạnh như băng.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Kỳ Nghiên cũng lên tiếng, giọng nói anh ta lạnh lẽo: “Thẩm An Duyệt, em giỏi thật đấy.”
Cuối cùng anh ấy cũng rời đi.
Bầu không khí nặng nề, lạnh lẽo cũng biến mất không còn dấu vết.
Tôi và Tiểu Trúc đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Trúc than thở: “Kỳ Nghiên đã có Dư Y Nhiên rồi, thật không biết anh ta bị thần kinh gì.”
Kỳ Nghiên là một chủ đề nhạy cảm.
Ba năm nay, đây là lần đầu tiên Tiểu Trúc chủ động nhắc đến anh ấy.
Còn tôi, sau khi chia tay với Kỳ Nghiên, cũng không còn quan tâm đến anh ấy nữa để tránh tức đến ói máu khi nhìn thấy anh ấy và nữ chính ân ái.
Dù sao tôi cũng là nữ phụ ác độc, lòng dạ hẹp hòi, tôi không thể chịu được khi nhìn thấy người yêu cũ phất lên sống tốt hơn mình.
Lần này gặp lại, tôi liền thuận miệng hỏi Tiểu Trúc một câu: “Đã ba năm rồi, Kỳ Nghiên chắc đã có con rồi nhỉ?”
Tiểu Trúc lắc đầu: “Vẫn chưa, Kỳ Nghiên và Dư Y Nhiên thậm chí còn chưa đính hôn. Nhưng Dư Y Nhiên đã ra mắt làm người nổi tiếng rồi, thường xuyên đăng tải cuộc sống của mình lên mạng xã hội, ám chỉ Kỳ Nghiên rất chiều cô ta.”
“Lần trước, em thấy Kỳ Nghiên đã mua viên kim cương hồng trị giá ba trăm triệu. Dư Y Nhiên đăng một bài viết với nội dung “Tôi chỉ nói là tôi thích màu hồng, không ngờ anh ấy lại nhớ”, kèm theo ba biểu tượng cảm xúc cười ra nước mắt, cư dân mạng đều đoán, Kỳ Nghiên sắp cầu hôn Dư Y Nhiên rồi, hai người sắp có tin vui rồi.”
Tôi cau mày.
Điều này khác với trong truyện.
Phải biết rằng trong truyện, nửa năm sau khi Kỳ Nghiên được nhận lại, cũng là lúc tôi vừa mới mất, Kỳ Nghiên đã đính hôn với Dư Y Nhiên.
Nửa năm sau nữa, họ kết hôn.
Có lẽ là do tôi, nữ phụ ác độc này, không xen vào nữa, đã ảnh hưởng đến sự phát triển của cốt truyện.
10.
Sau khi về nước, tôi ở nhà với cha mẹ một thời gian.
Lúc đầu, cha mẹ tôi nhìn thấy tôi, họ đều rưng rưng nước mắt.
Đặc biệt là mẹ tôi, bà ấy liên tục làm đủ món ngon cho tôi.
Chưa được hai ngày, cha mẹ tôi đã chê tôi suốt ngày ở nhà, họ đuổi tôi đi làm.
Tôi đến làm việc tại công ty thiết kế trang sức của Tiểu Trúc.
Trong thời gian ở nước ngoài, tôi cũng không chỉ học hành.
Tôi thiết kế một số trang sức cho công ty của Tiểu Trúc, trên mạng tôi cũng là một nhà thiết kế có chút danh tiếng.
Còn Tiểu Trúc thì chạy khắp trong và ngoài nước để kinh doanh, thề sẽ phát triển công ty ngày càng lớn mạnh, tìm cho tôi một người đàn ông phù hợp hơn.
Có một người bạn thân như vậy, tâm trạng tôi rất phức tạp.
Những ngày đi làm, tôi có chút bất an.
Tôi luôn cảm thấy, có một đôi mắt đang ẩn nấp trong bóng tối theo dõi nhất cử nhất động của tôi.
Nhưng tôi nhìn xung quanh, không hề phát hiện ra bất kỳ nhân vật khả nghi nào, như thể tất cả chỉ là ảo giác của tôi.
Cho đến một buổi tối nọ, sau khi tan sở, tôi xuống bãi đậu xe ngầm, thấy một người đàn ông lảng vảng trước xe tôi.
Nghĩ đến việc người đó có thể chính là kẻ rình mò, khiến tôi lo nơm nớp lo sợ suốt những ngày qua.
Tôi tức giận, cầm bình xịt hơi cay xịt vào mặt người đó.
Dù sao xung quanh cũng có bảo vệ trông coi, cũng không sợ gặp phải nguy hiểm khó đối phó.
Kết quả là người đàn ông đó không né tránh, trực tiếp tháo kính râm xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, là Châu Minh Ý.
“Cô Thẩm, tôi đợi cô lâu lắm rồi.”
Vẻ ngoài của anh ta rất đàng hoàng, không giống người lén lút theo dõi tôi trong bóng tối.
Tôi cau mày: “Anh làm gì vậy?”
Châu Minh Ý lịch sự nói: “Cô Thẩm, chúng ta có thể vào xe cô nói chuyện được không?”
Bãi đậu xe người đến người đi, đúng là không phải nơi thích hợp để nói chuyện.
Tôi để anh ấy lên xe.
Lên xe rồi, Châu Minh Ý mới nói rõ mục đích đến đây.
Hóa ra, anh ta vốn đã được chọn làm nam chính cho một bộ phim tiên hiệp, chỉ còn ký hợp đồng thôi.
Nhưng kết quả, có một nam diễn viên dựa vào thế lực của mình, định đầu tư vào đoàn phim rồi cướp mất vai nam chính của anh ta.
Anh ta biết tôi có tiền, hy vọng tôi có thể trở thành nhà đầu tư lớn nhất của đoàn phim, để anh ta lại trở thành nam chính của bộ phim này.
Bộ phim tiên hiệp mà Châu Minh Ý nói đến, tôi có ấn tượng.
Vì nữ chính cũng hoạt động trong giới giải trí, trong truyện cũng có nhắc đến một chút, bộ phim tiên hiệp mà Châu Minh Ý đóng sẽ nổi tiếng, hầu như tất cả các diễn viên có tên tuổi trong bộ phim này đều nổi tiếng, nhà đầu tư cũng kiếm được rất nhiều tiền.
Tôi đang định đồng ý, dù sao thì cũng không ai nỡ lòng nào từ chối tiền.
Ai ngờ, Châu Minh Ý đột nhiên cúi người về phía tôi, một tay anh ta chống lên lưng ghế, tay còn lại vén những sợi tóc dính trên má tôi.
Đôi mắt đào hoa long lanh kia, rõ ràng là anh ta đang quyến rũ người ta.
Tôi trợn to mắt, chống lại ngực anh ta: “Anh muốn làm gì?”
Châu Minh Ý nắm lấy tay tôi đặt lên ngực mình, anh ta hạ giọng nói, giọng điệu mê hoặc: “Cô Thẩm, cô cứ đồng ý với tôi đi. Dù cô làm gì tôi, tôi đều chấp nhận.”
Nói đến mức này rồi, nếu tôi vẫn không hiểu gì, thì tôi đúng là đồ ngốc.
Tôi đẩy anh ta ra rồi, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ giúp anh giành được vai diễn trong bộ phim mới, tôi không cần anh làm gì cho tôi, chỉ cần anh diễn xuất thật tốt là được.”
Châu Minh Ý ngẩn người ra vài giây, trên mặt anh ta không còn vẻ lả lơi như nảy nữa: “Cô Thẩm, cảm ơn cô, tôi nhất định sẽ diễn xuất thật tốt, không phụ lòng mong đợi của cô.”
Anh ta có thể nghĩ như vậy là đúng rồi.
Tôi gật đầu, lịch sự nói: “Cố lên, tôi rất kỳ vọng vào anh.”
Tôi cứ nghĩ chuyện này cứ thế mà qua đi.
Ai ngờ chưa được hai ngày, Tiểu Trúc đã gọi điện cho tôi: “Chết tiệt, chị An An, chị lên hot search rồi!”
Tôi vừa mở ra, chính là tin đồn tình cảm của tôi và Châu Minh Ý.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.