Cô bé ôm chặt con búp bê trong lòng, chớp chớp đôi mắt to, hỏi: “Rồi sao nữa?”
“Rồi à… rồi thì tất nhiên là người xấu đều chet hết.”
Cô bé lắc đầu, không hiểu: “Ai quy định là người xấu phải chet chứ?”
“Rốt cuộc thế nào mới là người tốt, thế nào mới là người xấu?”
Tôi bị hỏi đến mức lúng túng, vội vàng trả lời qua loa: ”À… tuân thủ pháp luật, chăm chỉ, lương thiện, chân thành với người khác thì là người tốt.”
“Nhưng, cuối cùng ai cũng phải chet, có phải tất cả mọi người đều là người xấu không?”
Tôi áp tay lên đầu tóc lù xù của cô bé, đẩy cô vào trong chăn.
“Trẻ con hỏi nhiều thế làm gì? Nhanh ngủ đi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCô bé lù xù chui ra lần nữa.
“Mẹ ơi, con không muốn họ chet, liệu quả b//om đó cũng có thể là đồ chơi không?”
Dưới ánh đèn mờ nhạt. Tôi nhìn vào con búp bê kỳ lân đặt ở đầu giường.
Nó đã từng chịu đựng mưa gió, giờ đây bẩn thỉu, rách nát, trên bụng còn chi chít những vết khâu chắp vá.
Nhưng không ai biết được, bông bên trong đó là đen hay trắng, hay có hình dạng như thế nào.
Tôi mỉm cười, khẽ chạm vào trán cô bé.
“Kỳ Thanh Ngọc, nếu con không ngoan ngoãn ngủ, mẹ sẽ gọi ba đến đó nhé?”
[HẾT]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.