1.
Tôi lướt qua một bài đăng.
Người đăng tên là “Đạo Sĩ Thanh Linh”, trong bài cô ấy nói rằng: Mắt của ma không tốt, ban đêm chỉ có thể dựa vào mũi của hai chiếc giày để xác định phương hướng.
Nếu một chiếc có mũi hướng lên, chiếc còn lại hướng xuống, thì ma sẽ không biết đi hướng nào.
Đọc đến đây tôi không khỏi thốt lên: [Cái này quá vớ vẩn rồi! Mê tín phong kiến.]
Thật sự nghĩ rằng chỉ cần lấy cái danh “đạo sĩ” là trở thành đạo sĩ sao?
Vừa đăng xong, tôi nhận được phản hồi từ Đạo Sĩ Thanh Linh: [Tống Noãn, thể cực âm, sinh vào giờ âm, lịch âm, phòng của cô có ma.]
Đọc tới đây, tôi mới nhận ra mình đã để lộ thông tin cá nhân.
Nhưng cô ta nói gì vậy? Phòng của tôi có ma á? Điều đó sao có thể!
Trong phòng ngoài tôi thì chỉ có ba người bạn cùng phòng là Triệu Tuyết, Đào Đào và Diệp Thư.
Sống chung với nhau lâu như vậy, làm sao tôi không biết rõ họ là người hay ma chứ.
[Đừng có nói bậy, phòng tôi không thể có ma được!]
Vừa gửi đi, lập tức tôi nhận được hơn 99+ phản hồi.
[Cô biết cái gì chứ, đại sư Thanh Linh nói gì cũng đúng cả!]
[Cô dám nghi ngờ đại sư Thanh Linh à? Cô ấy là đệ tử chân truyền của phái Mao Sơn, thiên tài bắt ma đó!]
[Không nghe lời Thanh Linh, thiệt thòi ngay trước mắt.]
Tôi thuận tay vào xem trang cá nhân của Đạo Sĩ Thanh Linh.
Hóa ra thật sự là một đạo sĩ bắt ma sao?
Tuy nhiên, tôi từng bị một đạo sĩ lừa tiền trước đây, nên không có ấn tượng tốt với đạo sĩ, nghĩ rằng Đạo Sĩ Thanh Linh cũng chỉ là nói nhảm.
Cô ta nói phòng tôi có ma chắc chắn là vì không hài lòng khi tôi phản bác bài đăng của cô ta, nên mới nói mấy chuyện này để dọa tôi.
Nhưng cư dân mạng lại không nghĩ vậy, họ tin tưởng Thanh Linh, cho rằng tôi đang kiếm chuyện, rồi đồng loạt mắng chửi tôi, còn bắt tôi xin lỗi Thanh Linh.
Tức quá, tôi mở livestream vạch trần sự thật luôn.
Còn gắn link ở phần bình luận cho tiện: [Livestream vạch trần sự thật, nhanh đến xem.]
Hãy để cư dân mạng thấy rõ ràng bạn cùng phòng của tôi là người hay là ma.
Tôi muốn xé toạc lớp mặt nạ của kẻ lừa đảo này.
Vừa lên sóng, đã thu hút sự chú ý của cư dân mạng.
Một phần là những người thích xem náo nhiệt, phần còn lại là anti của Đạo Sĩ Thanh Linh.
[Chủ phòng giỏi đấy! Thích xem mấy màn vạch trần, kịch tính ghê~]
[Lúc nào cũng thấy Thanh Linh nói xằng bậy, chắc bao nhiêu bình luận kia cũng là cô ta mua thủy quân. Một cô nhóc miệng còn hôi sữa mà dám tự xưng là thiên tài bắt ma, ra ngoài dọa người à? Chủ phòng, nhanh chóng đánh bay cô ta!]
[Ha ha, chỉ sợ cuối cùng lại là chủ phòng tự vả thôi!]
…
Cư dân mạng nói vậy khiến tôi càng phấn khích, nhanh chóng xuống giường và bắt đầu lục giày của bạn cùng phòng.
Đúng lúc bây giờ đã là tối, Triệu Tuyết đang ngủ trên giường, Đào Đào thì đi tắm, Diệp Thư lại đi siêu thị mua đồ ăn vặt.
Giày dép trong nhà của họ đều để bên ngoài, rất thuận tiện để tôi ra tay.
Cái bài đăng này rốt cuộc là thật hay giả, thử một cái là biết ngay.
Tôi lén lút cầm điện thoại, chĩa về phía đôi dép gần tôi nhất – đôi dép của Triệu Tuyết.
Đó là một đôi giày len màu đỏ rất nổi bật.
Rõ ràng là giày mà lại làm theo kiểu giày thêu đỏ.
Ngoại trừ việc là làm bằng lông, thì còn lại đều giống giày thêu đỏ y hệt.
Trước đây tôi cũng từng bị đôi giày lông đỏ kỳ quái này dọa một phen.
Vội vàng hỏi bạn cùng phòng: “Mấy cậu không thấy nó ghê sao?”
Ba người bạn cùng phòng đều cảm thấy không có gì, nói rằng đó chỉ là sở thích cá nhân thôi.
Lâu dần, tôi cũng quen với nó.
Nhưng không ít cư dân mạng lại bị dọa.
[Trời ạ! Ai mà giữa mùa hè lại đi giày lông thế này, lại còn làm theo kiểu giày thêu đỏ nữa? Bạn cùng phòng này bị làm sao thế?]
[Dọa chết người rồi! Sao lại có kiểu giày kỳ quái thế này? Quá âm tà!]
Để không đánh thức Triệu Tuyết, tôi chầm chậm gõ một dòng chữ.
[Mấy cưng ơi, chị chuẩn bị lật rồi nha!]
Cả màn hình là bình luận ủng hộ: [Ủng hộ chị.]
Tôi nín thở, giơ tay và lật ngược một chiếc giày đỏ lại.
Vừa lật xong, tôi lập tức cảm thấy da đầu tê rần, có một ánh mắt lạnh lẽo nào đó đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Khi tôi cầm điện thoại từ từ ngẩng đầu lên, một cái đầu xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Là Triệu Tuyết!
2.
Cô ta nhắm mắt, sắc mặt tái xanh.
Mái tóc đen dài rũ xuống dính chặt vào mặt, càng thêm phần u ám kinh dị.
Lọn tóc rơi xuống thỉnh thoảng còn chạm vào cổ tôi, khiến tôi nổi cả da gà.
Triệu Tuyết nở một nụ cười kỳ quái, khẽ nói.
“Noãn Noãn, cậu đang làm gì thế?”
Tôi sợ đến mức suýt làm rơi điện thoại.
Cư dân mạng cũng bị cảnh tượng này dọa hét lên khắp màn hình.
[Á á á, đột nhiên xuất hiện một cái đầu, dọa chết tôi rồi!]
[Tôi không thấy gì hết!]
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net[Điện thoại có thể tiếp đất, nhưng không được xuống địa phủ!]
Lúc này, một dòng bình luận màu đỏ như máu hiện lên trước mặt tôi.
[Sắc mặt tái xanh, môi nhợt nhạt. Thở nhiều, hít vào ít. Bạn cùng phòng của cô bị tử khí bao quanh, dù còn sống nhưng đã là một xác sống. – Thanh Linh Đạo Sĩ]
Thanh Linh Đạo Sĩ? Đến nhanh thật, biết tôi sắp vạch trần sự thật nên hoảng loạn rồi?
[Á á á, là đại sư Thanh Linh, là đại sư Thanh Linh thật rồi!]
[Ơ, cậu còn gặp phải Thanh Linh giả nữa sao?]
[Thanh Linh Đạo Sĩ trước đó bói rằng trong phòng của chủ phòng có ma, giờ lại nói bạn cùng phòng này là xác sống. Không lẽ… bạn cùng phòng này thật sự là ma?]
[Rất có thể, nhìn cô ta sắc mặt tái xanh, môi trắng nhợt… Chủ phòng, nguy hiểm rồi! Chạy mau!]
Tôi vỗ nhẹ vào vai Triệu Tuyết: “Không có gì đâu, tìm chút đồ thôi, cậu ngủ tiếp đi.”
Được tôi an ủi như vậy, Triệu Tuyết rụt đầu lại.
Chẳng bao lâu sau, tiếng thở đều đều vang lên, cô ta lại ngủ say.
Nhìn dòng bình luận của Thanh Linh, tôi không khỏi bật cười.
[Xác sống cái gì, Tiểu Tuyết chỉ là mộng du thôi, cô ấy luôn như vậy mà.]
Cái này mà cũng tự xưng là đệ tử chân truyền của phái Mao Sơn sao?
Phái Mao Sơn có khi lại là một nhóm lừa đảo đấy!
[Là mộng du à, làm tôi sợ chết khiếp.]
[Đang yên đang lành mộng du bị nói thành xác sống, không có việc lại đi tìm việc!]
[Đúng vậy, đầu người ta ngửa ra, sắc mặt kia có thể không xanh xao, môi có thể không trắng bệch sao?]
Lúc này, Thanh Linh lại phát ra một bình luận đỏ như máu.
[Bạn cùng phòng của cô có phải đặc biệt sợ lạnh không? Mùa hè cũng mặc áo bông, đắp chăn bông?]
Trong lòng tôi lộp bộp, cô ta nói đúng.
Triệu Tuyết quả thật rất sợ lạnh, mùa hè áo bông chăn bông, còn đều là màu đỏ.
Có một lần nửa đêm thức dậy tôi còn thấy cô ta cười bò về phía tôi, hỏi cô ta làm gì, cô ta liền nói mình lạnh muốn mượn chăn.
Nhưng hôm đó rõ ràng là nhiệt độ 34 độ, hơn nữa cô ta đã có một giường chăn bông.
Nếu không phải sau đó cô ta bị bệnh xin nghỉ, tôi cũng nghi ngờ cô ta cố ý dọa tôi.
[Cô nói đúng.]
[Sợ lạnh, là đặc trưng của xác sống, cô ta mặc dày như vậy là để giữ ấm thi thể.]
Thanh Linh vừa nói như thế, cư dân mạng trực tiếp bàn tán sôi nổi.
[Nhưng có người thật sự sợ lạnh. Cái này cũng có thể lấy ra nói?]
[Nhưng mùa hè sợ lạnh thành như vậy thì không bình thường.]
Trong lòng ta có chút dao động, nhưng vẫn không quá tin tưởng.
[Tiểu Tuyết luôn luôn bị lạnh, mặc dày một chút cũng rất bình thường.]
Lúc này, tôi đột nhiên nhớ tới Đào Đào và Diệp Thư còn chưa lật giày.
Không nói chuyện với cư dân mạng nữa, trực tiếp đi lật giày của hai cô ấy.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, tôi cởi giày ra, ở trên giường quan sát.
[Các bảo bối, tôi ở trên này sẽ trực tiếp toàn bộ quá trình~ Góc nhìn tốt nhất!]
Lúc này, Thanh Linh lại gửi tin tức tới.
[Trần nhà âm sát vờn quanh, tử khí nồng đậm, không tốt, đây là phòng nuôi quỷ!]
[Đêm nay là cực âm chi nhật, âm khí nặng nhất. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, phòng ngủ đêm nay, quỷ sẽ thành hình và ăn thịt cô!]
Tôi không tin, ngược lại còn cười lạnh trong lòng.
Ngay cả phòng nuôi quỷ cũng nói ra, vì ngăn cản tôi vạch trần mà cô ta phải giở nhiều trò thế à?
Thấy tôi không để ý, Thanh Linh lại tiếp tục bình luận.
[Đây là phương thức liên lạc của tôi, cô nhớ kỹ! Có việc nhất định phải tìm tôi.]
Tôi nhìn lướt qua, không quan tâm.
Cư dân mạng cũng bàn tán sôi nổi về phòng nuôi quỷ mà Thanh Linh nói.
[Phòng nuôi quỷ? Sẽ không thật sự có quỷ chứ?]
[Quỷ là Tiểu Tuyết phải không? Thanh Linh đại sư không phải nói cô ta là xác sống sao…]
Tuy nói ký túc xá âm khí nặng dễ dàng chiêu quỷ, nhưng cũng không thường thấy quỷ.
[Lúc thì xác sống, lúc thì phòng nuôi quỷ, vừa nhìn chính là đang tìm cách che đậy sự thật!]
[Chủ phòng, tôi ủng hộ cô!]
Tôi cười.
[Yên tâm đi, các bảo bối, tôi sẽ không bị dao động.]
Lúc này, Triệu Tuyết sát vách nhúc nhích vài cái, đứng dậy xuống giường.
Cô ấy dường như không thấy giày bị đổi đầu.
Sau đó bật chiếc đèn bàn nhỏ lên, ngồi bất động trước bàn học, cầm lấy sách vở bắt đầu học tập.
[Không phải thật sự là quỷ chứ, không phải đều nói quỷ ban đêm thị lực không tốt sao?]
[Nghĩ cái gì vậy, mới vừa tỉnh ngủ còn lơ mơ, không chú ý tới cũng bình thường mà. Nếu thật sự là quỷ sao có thể trực tiếp đi tới bàn học?]
Cùng lúc đó, Đào Đào cũng tắm rửa xong đi ra, cô ta cũng tự nhiên đem dép lê bị đảo đầu.
Lúc đi vào còn lảo đảo một chút.
“Sao dép hôm nay kỳ thế nhỉ? Mang không thoải mái gì cả, tý nữa thì té rồi.”
Lời này của Đào Đào làm cho tim tôi vọt lên tận cổ họng.
Triệu Tuyết không phát hiện vấn đề với đôi giày thì thôi, dù sao vừa mới tỉnh ngủ, còn Đào Đào tỉnh táo lại không phát hiện.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.