Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

3:18 chiều – 21/11/2024

Trước đây tôi yêu Thẩm Thanh Thư, không chỉ vì vẻ ngoài đẹp đến kinh ngạc của anh ta.

Mà còn vì tôi ngưỡng mộ người mạnh.

Tôi yêu sự thông minh, tỉnh táo, lạnh lùng mà yếu đuối, đẹp trai mà bất hạnh của anh ta.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu tôi đi trên con đường của anh ta, tôi sẽ không kém anh ta.

Vậy thì ngưỡng mộ cái gì, bản thân tôi cũng mạnh mẽ.

Sau khi rời xa Thẩm Thanh Thư, cuộc sống của tôi dần đi vào quỹ đạo.

Vệ Thanh chê xung quanh Thẩm Thanh Thư toàn khói bụi, cũng chuyển đến ngồi ở hàng sau, ngày nào cũng quấn lấy tôi hỏi bài.

Sau khi nhìn thấy tài liệu ôn thi tuyển thẳng vào trường đại học T mà tôi chuẩn bị, không hiểu sao Tiêu Niên lại không ngủ nữa, cùng tôi và Vệ Thanh học tập, đến kỳ thi tháng còn tiến bộ được hơn một trăm điểm.

Bố mẹ cậu ấy nhiệt tình mời tôi và Vệ Thanh đến nhà ăn cơm.Trong bữa tiệc, mẹ cậu ấy thân thiết nắm tay tôi, muốn nhận tôi làm con gái nuôi.

Nhưng lại bị Tiêu Niên ở bên cạnh ngăn lại.

Cậu ấy khoanh tay trước ngực, dáng vẻ hờ hững: “Mẹ, nếu mẹ muốn nhận họ hàng thì có cách khác.”

Tôi giả vờ không hiểu, cúi đầu trêu chọc chú chó nhỏ đang nhảy nhót dưới gầm bàn ăn.

Chú chó quá đáng yêu, tôi không nhịn được mà cho nó ăn một miếng ức gà.

Chú chó vui mừng lộn hai vòng sau cho tôi.

Nhìn xem.

Ngay cả chó cũng biết ơn.

Còn có một số người thì không biết.

9

Kỳ thi sắp đến, tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch ôn tập của mình một cách gấp rút.

Thẩm Thanh Thư dần dần mờ nhạt trong tầm mắt tôi.

Lần nữa gặp lại anh ta ở ngõ cụt, là ở cửa phòng dụng cụ thể dục.

Giáo viên thể dục bảo tôi đi lấy bóng rổ để dùng trong giờ học.

Vừa mới đi đến cửa phòng dụng cụ, tôi đã nhìn thấy bóng dáng đứng trước cửa.

Thẩm Thanh Thư cúi đầu, khóe mắt ửng đỏ, trông giống như một con chó hoang.

Còn cửa phòng dụng cụ thì hé mở, bên trong rõ ràng truyền đến tiếng nói chuyện của Hứa An Nhiên và bạn cô ta.

“An Nhiên, cậu còn dám ăn đồ cậu ta tặng sao? Ba cậu ta là một kẻ điên, ai biết trên người cậu ta có loại vi-rút gì không.” Bạn cô ta chê bai.

“Đừng nói thế, vi-rút gì chứ.” Giọng Hứa An Nhiên chậm rãi vang lên: “Là gen đấy, cậu nhìn mặt mày cậu ta suốt ngày ủ rũ, hẳn cũng nhiễm ít nhiều gen của ông già điên đó… Nhưng không sao, chỉ chơi đùa thôi mà.”

Bạn cô ta cười sằng sặc: “Ha ha ha nhưng có vẻ cậu ta khá nghiêm túc thì phải, nghe nói để nuôi cậu, cậu ta đã làm ba công việc bên ngoài, buồn cười chết đi được, đúng là biết liếm thật.”

“Chỉ là đồ ngu thôi, trêu chọc một chút là cắn câu rồi.” Hứa An Nhiên cười khinh thường: “Đúng rồi, trước mặt anh ta thì đừng nói những lời như thế này, đều phải giả vờ ngoan ngoãn cho tôi, con chó điên nhỏ này tôi tạm thời còn chưa chơi chán.”

Tay Thẩm Thanh Thư cầm chiếc bánh gato run lên.

Chắc là cảm giác tận mắt chứng kiến ánh trăng sáng rơi xuống khỏi bệ thờ không dễ chịu gì đâu nhỉ.

Thật là…

Đáng đời.

Nghe những lời này của Hứa An Nhiên, tôi cũng hiểu ra.

Với tính cách của cô ta, kiếp trước cô ta có lẽ căn bản không hề viết thư tình cho Thẩm Thanh Thư, cô ta nói như vậy chỉ là để vu khống tôi, chọc tức Tần Dã.

Kiếp này tôi không muốn tham gia vào màn kịch cẩu huyết của họ nữa, quay người định đi.

Nhưng lại bị Thẩm Thanh Thư túm chặt lấy cổ tay.

“Buông ra!”

Tôi giãy không ra, bị anh ta kéo ra ngoài.

Anh ta như phát điên, đẩy tôi vào góc tường.

Đôi mắt lạnh lùng đó, lúc này đã tràn đầy hận thù.

“Chuyện của ba tôi là do cậu truyền ra ngoài phải không?”

“Bạch Nhiễm, bây giờ cậu hài lòng rồi phải không?”

“Cậu thích tôi đến vậy sao? Thích đến mức không tiếc phá hỏng tình cảm của tôi và cô ấy sao?”

Tôi tức giận, giơ chân đá anh ta một cái.

Sống chung với nhau mười năm, dù không có tình yêu thì cũng nên có sự tin tưởng cơ bản.

Nhưng may mắn là, tôi đã sớm không còn hy vọng vào anh ta nữa.

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta:

“Thẩm Thanh Thư, cậu bị hoang tưởng à? Chuyện của ba cậu không phải chính miệng cậu nói vào ngày đầu tiên chuyển trường dến đây sao?”

“Thích cậu á? Mặt cậu dày thế à?”

“Hứa An Nhiên nói đúng, cậu đúng là một tên ngu ngốc.”

10

Ngoài dự đoán, Thẩm Thanh Thư không phản bác. Như thể có niềm tin nào đó đang từng chút một sụp đổ, anh ta bất lực dựa vào tường, từ từ trượt xuống, cuối cùng thì ngồi phịch xuống đất.

Tôi nhìn anh ta từ trên cao xuống, trong lòng không hiểu sao lại thấy thoải mái.

Cảm giác tận mắt nhìn thấy người mình yêu trở nên thối nát ngay trước mắt, tôi rất hiểu.

Dù sao thì lúc đầu khi tôi đẩy cửa biệt thự bước vào, tâm trạng cũng như vậy.

Quả thật là vận mệnh xoay vần.

Mái tóc rối bời bay trước trán, Thẩm Thanh Thư cúi đầu, ánh mắt thờ ơ, vẻ mặt đờ đẫn, bất động dựa vào tường, giống như một viên ngọc đẹp bị đập vỡ, cô đơn và thê lương.

Tôi chăm chú ngắm nhìn vẻ tuyệt vọng của anh ta.

Thật muốn chụp lại, lúc tâm trạng không tốt thì lấy ra cười một cái.

Đột nhiên, người trước mắt cười khẽ.

Cười một lúc, nước mắt trào ra.

Á? Thật sự phát điên rồi sao?

Tôi nghe thấy anh ta gần như mất tiếng thì thầm: “Là lỗi của tôi… Tôi không nên…”

Khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên hiểu ra.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Thẩm Thanh Thư là người thông minh.

Trong thời gian này, anh ta hẳn cũng nhận ra sự bất thường của Hứa An Nhiên.

Chỉ là trong mười năm của kiếp trước, anh ta đã dành quá nhiều tình cảm nồng nàn cho ảo ảnh hư vô đó.

Vì vậy, anh ta vẫn luôn tự lừa dối mình.

Giờ đây, bộ lọc đã bị phá vỡ theo một cách tàn nhẫn.

Anh ta không dám tin, không muốn thừa nhận rằng mình đã đánh đổi cả mạng sống vì một người như vậy.

Vì vậy, anh ta đổ lỗi cho một kẻ vô tội là tôi.

Tôi nhìn Thẩm Thanh Thư với đôi mắt đỏ hoe, cười lạnh một tiếng.

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này.

Anh ta vẫn là kẻ hèn nhát đó.

Tôi không muốn nhìn anh ta hối hận phát điên nữa, không chút do dự quay người bỏ đi.

Chỉ để lại mình anh ta ở phía sau vừa khóc vừa cười.

11

Tôi không ngu ngốc như Thẩm Thanh Thư.

Sống lại một lần nữa, tôi sẽ không lãng phí thời gian vào những người không xứng đáng, biến mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Tôi đã sớm xúi giục ba mẹ đầu tư vào một số ngành công nghiệp mới nổi trong tương lai.

Còn kéo thành tích của Vệ Thanh lên rất nhiều.

Không thi đỗ vào trường học mơ ước là một điều đáng tiếc lớn của Vệ Thanh ở kiếp trước.

Lần này cô ấy có thể toại nguyện rồi.

Mọi thứ đều đang tiến triển theo chiều hướng tốt.

Sau ngày hôm đó, nghe nói Thẩm Thanh Thư và Hứa An Nhiên cãi nhau rất dữ dội.

Nhưng chuyện này không liên quan đến tôi.

Điều duy nhất liên quan đến tôi là anh ta không còn quanh quẩn bên Hứa An Nhiên nữa, ngược lại còn cắm đầu vào học.

Chết tiệt, sao còn kéo tôi vào nữa.

Dù sao thì kỳ thi này anh ta đã từng tham gia ở kiếp trước, ít nhiều cũng nhớ được một số đề.

Tôi chỉ có thể nỗ lực nhiều hơn anh ta mới có thể thắng anh ta.

Vệ Thanh và Tiêu Niên đều nhận ra sự bất thường của tôi.

Nhưng cả hai đều ngầm hiểu không làm phiền tôi.

Ngày kết thúc kỳ thi, tôi bước ra khỏi phòng thi.

Ánh nắng nhàn nhạt trải dài trên đường, giống như chú mèo nhỏ no nê vào buổi trưa, yên tĩnh và tươi đẹp.

Quá trình làm bài rất suôn sẻ, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Niên xách ba cốc trà sữa, cùng Vệ Thanh đứng ở cửa đợi tôi.

Cậu ấy vẫy tay với tôi, mái tóc ngắn bị gió thổi bay phấp phới, cả người đều toát lên vẻ thiếu niên khí phách.

Tôi nhanh chân chạy tới.

Cậu ấy cúi đầu đưa trà sữa cho tôi, đôi mắt đẹp trai đã mất đi vẻ hờ hững ngày thường, cả người chuyên chú và dịu dàng: “Đi, tôi mời các cậu ăn cơm.”

Ăn cơm xong, tôi cùng họ chơi điên cuồng ở công viên giải trí cả buổi chiều. Lâu lắm rồi tôi mới vui vẻ như vậy.

Kể từ khi được tái sinh, tinh thần tôi luôn căng thẳng.

Hôm nay cuối cùng tôi cũng cảm thấy được thư giãn sau bao ngày.

Như thể mọi phiền não đều tan biến, một cảm giác kỳ lạ thấm từ lỗ chân lông vào máu, đánh thức những tế bào chết lặng của tôi.

Tôi như được sống lại vậy.

12

Những ngày tiếp theo, ngược lại tôi lại trở thành người nhàn rỗi nhất.

Mỗi ngày tôi đều được cử đi mua cơm cho Vệ Thanh và Tiêu Niên.

Sáng sớm hôm nay, Vệ Thanh đã la hét đòi ăn mì bò ở cổng phía nam của trường, vì vậy vào giờ nghỉ trưa, tôi đã tận tụy đi mua cho cô ấy.

Vừa ra khỏi cổng trường, tôi đã lướt qua một người tóc vàng quen thuộc, nghe anh ta nói: “Em yêu yên tâm, thằng nhóc bắt nạt em đã bị bọn anh xử lý rồi…”

Anh ta dẫn theo ba bốn đứa em, vênh váo lên xe ô tô.

Lúc này tôi mới nhớ ra.

Anh chàng tóc vàng này là bạn trai cũ của Hứa An Nhiên, anh ta từng đến cổng trường đón Hứa An Nhiên.

Tôi không hiểu gì cả, rẽ vào ngõ nhưng lại nhìn thấy đầu Thẩm Thanh Thư đầy máu bên thùng rác.

Ồ, hóa ra người bị xử lý là anh ta.

Xử lý tốt lắm!

Đội tóc vàng lập công lớn!

Tuy nhiên, tôi hơi nghi ngờ, không biết mình có thực sự khắc anh ta không.

Nếu không, tại sao mỗi khi anh ta trông thật thảm hại, tôi đều có thể xuất hiện đúng lúc và chế giễu anh ta.

Tôi nhìn Thẩm Thanh Thư nằm trên đất, giơ chân định bước qua người anh ta.

Nhưng anh ta lại vươn tay nắm chặt lấy mắt cá chân tôi.

Còn sống sao?

Thật đáng tiếc.

Đôi mắt anh ta mơ màng, như không phân biệt được mơ và thực: “Nhiễm Nhiễm, lại là em đến cứu anh…”

“Buông ra.” Ngón tay anh ta lạnh ngắt và dính nhớp, tôi cảm thấy hơi chán ghét.

Nhưng anh ta nắm rất chặt, tôi không gỡ ra được.

Vì vậy, tôi cúi xuống, từng ngón tay bẻ tay anh ta ra.

Lông mi anh ta run rẩy, nhìn tôi chằm chằm, trong mắt mang theo nỗi nhớ khiến người ta ghê tởm:

“Nhiễm Nhiễm, chơi trò lạt mềm buộc chặt đủ chưa?

“Anh cho em một cơ hội cứu anh.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận