Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

11:50 chiều – 28/10/2024

1.

Ba tôi là người mẹ tôi nhặt được trên núi sau nhà cách đây sáu năm, bị thương nặng hôn mê một tháng mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại thì hỏi gì cũng không biết, nhưng nhan sắc đỉnh cao, thân hình thì cực chuẩn.

Mẹ tôi thấy sắc nảy lòng tham, thế là có tôi.

Ba người chúng tôi sống cuộc sống điền viên yên bình ở trong thôn, cho đến Tết Trung thu năm nay——

Con trai của trưởng thôn là một tên côn đồ kéo tôi vào ruộng ngô, định lột đồ tôi, tôi sợ quá khóc ầm lên.

Ba tôi kịp thời chạy đến, muốn liều mạng với tên côn đồ.

Nhưng lại bị tên côn đồ dùng gạch đập vỡ đầu.

Sau khi tỉnh lại, ba tôi nhất quyết nói mình là thái tử gia Bắc Kinh.

Đầu tiên là lấy điện thoại ra.

Cũng không biết gọi cho ai, giọng điệu khác hẳn ngày thường, rất ngông cuồng bá đạo:

“Cho cậu một tiếng, dẫn người đến đón tôi, muộn thì không cần đến nữa, trực tiếp đến nhận xác tôi luôn đi!”

Nói xong, cầm lấy cái cuốc lên xử lý tên côn đồ.

Ba tôi còn giẫm một chân lên mặt tên côn đồ, buông lời tàn nhẫn: “Hổ xuống đồng bằng, cũng không đến lượt chó đến bắt nạt!”

Tôi ngây người, chưa bao giờ thấy ba tôi ngầu như vậy.

Nhưng chuyện này nhanh chóng truyền khắp làng, cả làng đều cười nhạo nhà tôi.

“Ha ha ha, chắc chắn là xem nhiều video trên Douyin, dạo này Douyin toàn đẩy video thái tử gia Bắc Kinh cho tôi.”

“Đều tại làng lắp mạng rồi…”

“Nếu hắn ta là thái tử gia Bắc Kinh, tôi sẽ nhảy xuống hố xí bơi ba vòng.”

Dân làng đứng ngoài sân nhà tôi cười nhạo.

“Nữu Nữu, tớ ghen tị với cậu quá, thế mà lại có một thái tử gia Bắc Kinh làm ba, ngày mai có phải sẽ được đưa đến đế đô ăn ngon uống say, làm tiểu thư nhà thái tử gia Bắc Kinh không?”

“Mẹ Nữu Nữu, cô giỏi thật đấy, nhặt bừa trên núi sau nhà mà lại nhặt được thái tử gia Bắc Kinh, vậy chẳng phải cô sẽ biến thành thái tử phi Bắc Kinh sao? Ôi, sau này phát đạt rồi thì đừng quên những người hàng xóm nghèo chúng tôi nhé.”

Tôi tức quá, cầm lấy cái chổi nhỏ, xông ra khỏi sân đuổi người.

Những người hóng hớt tản đi hết nhưng video ba tôi đánh tên côn đồ lại lên hot search.

Video cố tình cắt ghép, chỉ lấy đoạn ba tôi tự nhận là thái tử gia Bắc Kinh, ngang ngược đánh tên côn đồ nhưng lại không hề nhắc đến chuyện tên côn đồ kéo tôi vào ruộng ngô bắt nạt.

Tôi chỉ là một cô bé năm tuổi.

Trên đời này có người cha nào có thể nhịn được cơn tức này?

Nhưng ba tôi lại bị cư dân mạng chỉ trích.

[Chết tiệt, người này ra tay tàn độc thật, vùng quê nghèo nàn toàn dân man rợ, đây chính là một tên côn đồ!]

[Bây giờ ngay cả côn đồ cũng dám tự nhận là thái tử gia Bắc Kinh, thái tử gia Bắc Kinh là bùa hộ mệnh thời đại mới à?]

[Nhà Thanh diệt vong rồi khắp nơi đều là thái tử gia, ngại đến mức mỗi ngày tôi có thể đào được cả một bể bơi, mau bắt tên côn đồ này lại, tống hắn vào tù làm thái tử gia đi!]

[Thái tử gia Bắc Kinh chính hiệu tuyên bố: Đừng có đụng vào tôi, xui xẻo lắm!]

Rõ ràng con trai của trưởng thôn mới là tên côn đồ thực sự nhưng ba tôi lại bị cư dân mạng không biết sự thật hiểu lầm là côn đồ, tôi siêu ấm ức.

2.

Ba tôi thì bình tĩnh như lão cẩu, mặc cho cả mạng chế giễu mà vẫn không đổi sắc mặt, thúc giục mẹ tôi nhanh chóng thu dọn hành lý rời đi.

Mẹ tôi cũng không vội, vừa thu dọn hành lý vừa hỏi ba tôi: “Đi đâu vậy? Hay là đi…”

Chưa đợi mẹ tôi nói xong, ba tôi đã bình tĩnh thản nhiên nói hai chữ: “Đế đô.”

Còn ôm mẹ tôi vào lòng trêu chọc:

“Hồi đó mọi người đều tò mò không biết ai có thể cướp được trái tim đế vương của anh, anh cứ tưởng mình không có tim, không có người phụ nữ nào có thể bắt được mình, không ngờ cuối cùng lại bị cô tiểu thư nghèo kiết hủ lậu này cướp mất cả người lẫn tim.”

Tôi thấy mẹ mình đang cố sức cà móng chân, lập tức đưa cho bà một bát thuốc vừa mới sắc xong.

“Ba ơi, tới giờ uống thuốc rồi.”

Ba tôi uống xong thuốc, thì thẳng thắn với mẹ tôi:

“Anh nhớ ra hết rồi, nhà anh ở đế đô, tên thật của anh là Lục Thư Đình, yên tâm, một tiếng nữa là đến nơi, sẽ có người đến đón chúng ta đến đế đô ngay, vận may trời cho này cũng nên đến lượt hai mẹ con em rồi.”

Tôi thấy mẹ tôi lén lấy tay che mặt, đối với những lời nói như diễn viên nhập vai của ba tôi, rõ ràng là rất đau đầu.

Nhưng ngoài cửa truyền đến tiếng xe tắt máy.

Tôi hấp tấp chạy ra ngoài, chẳng lẽ vận may trời cho này cuối cùng cũng đến lượt tôi và mẹ tôi rồi sao?

Ra khỏi cửa mới phát hiện, trước cửa dừng hai chiếc xe cảnh sát.

Trưởng thôn để trả thù cho con trai côn đồ của mình là Vương Phú Quý, đích thân dẫn đường cho cảnh sát.

Còn có rất nhiều dân làng, vì nịnh bợ trưởng thôn vớt chỗ tốt, đổi trắng thay đen, chủ động làm nhân chứng giả.

“Đồng chí cảnh sát, tôi tận mắt chứng kiến, chính ba của Nữu Nữu ra tay trước, một nhát cuốc đã hạ gục Vương Phú Quý.”

“Ba của Nữu Nữu đúng là đồ khốn nạn, sáu năm trước chúng tôi còn khiêng hắn ta từ trên núi sau về, không ngờ hắn ta lại vong ân phụ nghĩa, một người bên ngoài lại dám bắt nạt người trong làng chúng tôi, mau bắt hắn ta lại!”

“Vương Phú Quý là đứa trẻ ngoan thế nào, ngày thường ngay cả một con kiến cũng không nỡ giẫm chết, thế mà lại bị hắn ta phế đi!”

Tôi tức quá, xắn tay áo lên, giọng non nớt hét lớn:

“Không phải ba tôi ra tay trước! Là Vương Phú Quý bắt nạt tôi trước, còn đập vỡ đầu ba tôi, hại ba tôi bị hoang tưởng rồi, cho nên ông ấy mới nói mình là thái tử gia Bắc Kinh.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tôi gào khóc nức nở: “Ba tôi bị đập thành bệnh tâm thần luôn rồi!”

Ba tôi đi theo sau tôi ra khỏi cửa nhưng lại bình tĩnh thản nhiên nói với cảnh sát: “Tôi đi với các anh.”

Trước khi đi còn tháo chiếc đồng hồ đeo tay vẫn luôn đeo trên tay xuống, đưa cho mẹ tôi, dặn dò mẹ tôi: “Sẽ có người đến đón anh, em đưa chiếc đồng hồ này cho cậu ta xem, sau đó dẫn Nữu Nữu đi theo cậu ta.”

Mẹ tôi không tin chút nào, ôm chặt lấy ba tôi không chịu buông, hạ giọng an ủi ba tôi: “Đừng sợ, em có cách cứu anh.”

Những người dân làng vẫn đang chế giễu.

“Ha ha ha, đến nước này rồi mà vẫn còn ảo tưởng mình là thái tử gia Bắc Kinh, sao không lên trời luôn đi?”

“Nói khoác sướng miệng nhất thời, cuối cùng ngồi tù đến chết ha ha ha!”

“Chúng ta tha thứ cho hắn ta, đứa nghèo nào mà chẳng từng tưởng tượng mình có một thân phận nghịch thiên, đủ kiểu ngầu lòi bá đạo? Nhưng cũng chỉ là tưởng tượng thôi, thực tế sẽ đánh cho hắn ta trở về nguyên hình, dạy cho hắn ta cách làm người tử tế!!!”

Lúc này, tôi thật sự hy vọng ba tôi không phải bị hỏng não, mà là thái tử gia Bắc Kinh thật sự, khiến mọi người phải kinh ngạc.

Nhưng thực tế là, ba tôi thậm chí còn không đấu lại được tên con trai côn đồ của trưởng thôn.

3.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn ba tôi bị còng tay, sốt ruột đến mức nhảy dựng lên, chặn cảnh sát không cho họ đi.

“Hu hu hu, chú cảnh sát, thật sự không phải ba cháu ra tay trước! Là Vương Phú Quý bắt nạt cháu trước, hắn kéo cháu vào ruộng ngô, định lột quần áo cháu, hắn còn đập vỡ đầu ba cháu.”

Trưởng thôn không chịu thừa nhận: “Đồng chí cảnh sát, đừng nghe con nhóc này nói bậy, con trai tôi sao có thể ra tay với một bé gái năm tuổi? Còn chưa mọc đủ lông, con trai tôi không thích loại này!”

Con gái của trưởng thôn là Vương Thiến Thiến cũng đứng ra mắng tôi:

“Con nhóc này, mày đừng nói bậy, cô giáo không dạy mày là trẻ con không được nói dối sao? Hôm nay anh tao vẫn luôn ở cùng tao, căn bản không đến ruộng ngô, sao có thể bắt nạt mày? Có bản lĩnh thì đưa ra bằng chứng đi.”

Rốt cuộc là ai đang nói dối?

Trẻ con không được nói dối, vậy người lớn có thể nói dối sao?

Tôi cố gắng kiễng chân, chỉ vào cục u lớn trên đầu ba tôi:

“Cục u trên đầu ba cháu chính là bằng chứng, máu trên gáy ba cháu còn chưa khô!”

Vương Thiến Thiến hống hách: “Ai biết được có phải ba mày làm anh tao bị thương rồi sợ hãi, cố ý đập vỡ đầu mình để vu oan cho anh tao không, có bản lĩnh thì đưa ra bằng chứng anh tao bắt nạt mày ở ruộng ngô ra đây?!”

“Bằng chứng? Chẳng phải cháu chính là bằng chứng sao?”

Tôi cố gắng kể lại sự việc lúc đó cho chú cảnh sát.

Tôi nhớ Vương Phú Quý kéo tôi vào ruộng ngô, định lột quần áo tôi.

Tôi vùng vẫy, khóc lóc cầu xin hắn: “Chú ơi, chú buông cháu ra, hu hu hu, cháu sợ, cháu sợ…”

Nhưng Vương Phú Quý không bằng cầm thú, coi tiếng khóc của tôi như nhạc đệm, vừa lột quần áo tôi vừa kéo quần mình.

Nhớ lại trải nghiệm kinh hoàng đó, tôi tái mặt, toàn thân run rẩy.

Vương Thiến Thiến lại cười khẩy: “Nói không có bằng chứng, ai biết được có phải mày bịa đặt, cố ý vu oan cho anh tao không? Có bản lĩnh thì đến bệnh viện giám định…”

Chưa đợi cô ta nói xong, ba tôi đã quát lớn: “Đủ rồi!”

Sau đó ngồi xổm xuống an ủi tôi:

“Nữu Nữu, đừng khóc, ba sẽ không ở trong đồn cảnh sát quá lâu, làm bản tường trình, lập hồ sơ, rồi sẽ về đưa con và mẹ đến đế đô ăn ngon uống cay, sau này con gái của ba sẽ là tiểu bảo bối thiên kim.”

Tôi dùng sức ôm chặt lấy cổ ba:

“Hu hu, ba đừng nói khoác nữa, ba không phải thái tử gia Bắc Kinh, căn bản không có ai đến đón ba, Nữu Nữu không muốn rời xa ba.”

Trưởng thôn vẫn tin chắc ba tôi không phải thái tử gia Bắc Kinh, đối phó với một dân làng bình thường, hắn ta không sợ gì cả.

“Đồng chí cảnh sát, các anh thấy đấy, hai cha con họ không có bằng chứng, đây chính là vu khống, làm con trai tôi bị thương rồi còn vu oan giá họa, mau đưa ba của Nữu Nữu lên xe cảnh sát, để hắn ngồi tù đến chết.”

Lúc này, mẹ tôi đột nhiên từ trong nhà đi ra, giơ cao điện thoại.

“Ai nói không có bằng chứng?”

4.

Mẹ tôi mở cho chú cảnh sát xem một đoạn video.

Video ghi lại không phải cảnh Vương Phú Quý kéo tôi vào ruộng ngô bắt nạt, mà là cảnh Vương Phú Quý đẩy ba tôi xuống vực.

“Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án, sáu năm trước Vương Phú Quý đẩy chồng tôi xuống vực, khiến chồng tôi bị thương nặng hôn mê một tháng, tỉnh lại thì mất hết trí nhớ, hắn ta đây là giết người!”

Vương Phú Quý chính là một tên côn đồ đầu sỏ, không chỉ bắt nạt tôi, sáu năm trước còn suýt giết chết ba tôi.

Tên khốn này thật đáng chết.

Nhưng Vương Thiến Thiến lại lớn tiếng nói: “Giả, đoạn video này chắc chắn là ghép, nếu đoạn video này là thật, tại sao sáu năm trước không báo án?”

Cảnh sát cũng có thắc mắc này: “Thật sự không hợp lý.”

Mẹ tôi thành thật khai báo: “Đồng chí cảnh sát, khu rừng này có nguồn tài nguyên động thực vật hoang dã phong phú, để ghi lại, tôi đã giấu rất nhiều camera hồng ngoại trong rừng, không thể lúc nào cũng chú ý, đoạn giám sát này trước đây tôi đã bỏ qua. Bây giờ nghiên cứu của tôi đã có kết quả, hôm nay xem lại các video trước đó mới vô tình phát hiện ra sự thật, đang định báo án thì con gái và chồng tôi lại xảy ra chuyện.”

Nhưng Vương Thiến Thiến lại cười lớn:

“Cô chỉ là một người phụ nữ nông thôn, gắn nhiều camera như vậy trong núi để làm gì?”

“Còn nghiên cứu, có thành quả nghiên cứu, nói như thể cô là giáo sư Thanh Hoa vậy, lừa ai chứ?”

“Đồng chí cảnh sát, hai vợ chồng này, một người giả danh thái tử gia Bắc Kinh, một người giả danh học giả nghiên cứu, đúng là một cặp diễn viên! Lời của diễn viên như vậy sao có thể tin được?”

Nhìn thấy đoạn video đó, mặt trưởng thôn tái mét, giọng nói run rẩy dữ dội:

“Đúng vậy, đồng chí cảnh sát, đoạn video này chắc chắn là cắt ghép, thế nhưng chồng cô ta đánh con trai tôi bị thương nặng là sự thật rõ ràng, đây là cố ý giết người, mau bắt hắn ta lại…”

Những người dân làng vây xem cũng lần lượt lên tiếng, chế giễu ba tôi.

“Chúng tôi đều nhìn Phú Quý lớn lên, nó tuyệt đối không làm ra chuyện giết người phóng hỏa, đoạn video này chắc chắn là giả.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận