05
Bà tôi rất thích cái danh xưng này. Tôi nói với bà rằng trên mạng gọi những bà nội có cá tính như bà là “siêu hùng lão nội.”
Bà vui lắm, vỗ tay liên tục: “Tốt! Bà thích, siêu hùng nghĩa là vượt qua cả đàn ông!”
Sáng hôm sau, bố tôi lái xe chở bà đến ngay.
Tôi xuống lầu đón bà, vừa dọn xong hành lý của bà thì bố tôi đạp ga đi mất dạng.
Cứ như sợ tôi đổi ý vậy.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, ở cửa thang máy tôi lại gặp hai mẹ con nhà Vương Lệ. Tôi và bà vào thang máy trước, hai mẹ con họ vào sau.
Trương Vương Long Nam đứng trước mặt tôi, không biết bao lâu rồi cậu ta không tắm, hôi đến mức tôi không dám thở mạnh.
Mỗi lần hít vào đều như một cuộc đánh cược lớn.
Không ngờ, bà tôi bên cạnh lập tức bày tỏ ý kiến: “Chet tiệt, hai mẹ con các người mới từ hố phân lên đấy à? Hôi chet đi được!
“Cả đời không tắm cũng không thể nào thối đến mức này! Còn kinh hơn ông lão nhà tôi chet ba ngày!”
Vương Lệ giật mình, vội vã bịt tai Trương Vương Long Nam. Cậu ta không thích, lùi lại một chút, vô tình tựa vào ngực tôi.
Nếu lần đầu tiên là vô ý, thì những lần sau cậu ta cố ý cọ sát thì chắc chắn là cố tình.
Tôi liền dùng đầu gối thúc mạnh vào lưng cậu ta, cậu ta hét lên một tiếng rồi né qua bên cạnh, ánh mắt vừa dâm đãng vừa độc ác nhìn tôi.
Đúng lúc thang máy lên đến tầng chín, chúng tôi đi ra, rời khỏi tầm nhìn của camera giám sát.
Bà tôi nhận ra điều gì đó, cảnh giác nhìn tôi: “Sao vậy, Nhi Nhi?”
Tôi đẩy bà ra sau lưng mình: “Không sao đâu, bà ơi, thằng nhãi con dám giở trò với con, bà đứng lui vào, đừng để nó chạm vào bà.”
Nói xong, tôi giơ tay tát về phía Trương Vương Long Nam. Lại bị Vương Lệ hứng trọn bằng mặt.
“Cô bị bệnh à? Mới đụng chút xíu mà nói con tôi giở trò với cô? Cô tưởng mình là ai!”
“Cái đồ vô dụng, còn dám động đến con trai tôi. Không biết thân phận của mình sao?”
Nói rồi cô ta còn giơ tay định đánh lại tôi.
Bà tôi lao tới, tát vào má bên kia của cô ta:
“Mày chửi ai?! Con trai thì giỏi lắm sao? Chẳng qua chỉ thêm vài lạng thịt thôi! Để xem không có nó mày còn dám làm càn không!”
Nói xong, bà thò tay vào túi vải của mình lấy ra một chiếc kéo nhỏ. Đây là món đồ bà mang theo làm của hồi môn, công dụng rất đa dạng.
Bình thường bà dùng để cắt da chân, cắt móng tay, cắt chỉ thừa, vải vóc, thậm chí cả tóc.
Còn lúc này, bà định dùng nó để cắt bỏ “ớt hiểm.”
07
Mặt Vương Lệ tái xanh vì sợ, bảo vệ Trương Vương Long Nam và móc điện thoại ra nói muốn báo cảnh sát.
Bà tôi cười khinh bỉ: “Hừ, báo đi. Cảnh sát với tao quá quen thuộc rồi, tao vào đồn còn nhiều hơn chồng mày lên giường với mày.”
Rồi bà lấy chứng minh thư ra, giơ trước mặt hai mẹ con họ.
“Nhìn kỹ vào, bà đây 75 tuổi rồi, có giet hai người cũng chẳng cần ngồi tù. Không tin thì cứ thử báo đi.”
Mặc dù là bà nội ruột của tôi, nhưng nhìn thấy cảnh này, tôi vẫn thầm cảm thán trong lòng:
[Người xấu đã già rồi.]
Vương Lệ không dám gây sự nữa, vội vàng kéo đứa con trai quý tử của cô ta về nhà.
Bà tôi cười lạnh, cất chiếc kéo yêu quý của mình và mắng: “Đồ nhát gan!”
Bà là như vậy đấy, châm ngôn cuộc đời chỉ có bốn chữ: “Không phục thì đánh!”
Đây cũng là lý do bà và mẹ tôi không hợp nhau.
Từ nhỏ, mẹ tôi luôn dạy tôi phải biết khoan dung, tha thứ cho người khác.
Ở trường có một cậu bạn luôn cố ý đá vào tôi.
Mẹ tôi biết chuyện, chỉ bảo rằng người ta ức hiếp mình, mình không thể trả đũa, nếu không thì có gì khác với bọn xấu đâu.
Còn bà tôi thì trực tiếp dẫn tôi đến trường, bảo tôi đá lại đúng vào chỗ mà cậu ta đã đá tôi.
“Cứ yên tâm mà đá, bà đây ở đây rồi!”
Có người chống lưng, tôi lấy hết dũng khí, đá thật mạnh vào đầu gối cậu ta. Cậu ta đau quá quỳ xuống, nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi.
Về nhà, mẹ tôi nổi trận lôi đình, trách bà tôi không dạy dỗ đàng hoàng, biến tôi, một đứa con gái, trở nên bạo lực, hoang dã.
Bà tôi còn nổi giận gấp ba: “Giỏi nhỉ! Cô để người ta giẫm lên mặt rồi còn lau giày cho họ nữa à!”
Dù sao đi nữa, từ đó trở đi, không ai dám bắt nạt tôi nữa. Hoặc có thể nói, tôi không cho phép ai bắt nạt mình.
Bởi vì bà nội đã nói, nếu ai dám bắt nạt con, từ lần thứ hai trở đi đều là do con cho phép. Bà tôi rất thích đánh trả, chẳng bao giờ chịu thiệt, có giận là xả, có thù là trả.
Bà bảo người đời chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Trừ khi đối phương là người có vấn đề thần kinh, nếu ai dám “đi vệ sinh” trên đầu con, thì phải đáp lại bằng một “đống” to hơn, thối hơn.
Vì không bao giờ tự hành hạ mình, nên đến giờ bà vẫn rất khỏe mạnh, leo lên tầng chín chẳng tốn chút sức lực nào.
Còn mẹ tôi, vừa đến thời kỳ mãn kinh đã bị lo âu, sụt 15 cân, mỗi ngày đều đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực không thể thoát ra.
Họ đều là những người tôi yêu thương, nhưng tôi đã nhiều lần ước rằng giá như mẹ tôi có thể giống bà một chút thì tốt biết bao.
Mặc dù ai cũng nói bà giống thổ phỉ, còn mẹ tôi là người con dâu hiền lành, tốt bụng.
Về chuyện này, bà tôi chỉ cười khinh: “Bọn chúng là cái thá gì mà dám phán xét tao!”
07
Lúc này, bà tôi đang nằm trên ghế sofa chơi game Đấu Địa Chủ, vừa chơi vừa phàn nàn với tôi: “Nhi Nhi à, con bảo bà đến đây bà mừng không thể tả. Ở với bố mẹ con đúng là không hợp tí nào.”
“Bà chơi game một chút cũng bị quản.”
Tôi toát mồ hôi lạnh, bà ơi, bà chơi đến tận 3 giờ sáng rồi còn nạp không ít tiền vào nữa. Đúng là phải quản thật.
Đang nói chuyện vui vẻ thì bên ngoài bỗng ồn ào lên, nghe như có nhiều người ở hành lang.
Tôi chợt nhớ ra, không chừng là người thân của nhà 901 đến rồi.
Tôi ghé vào mắt mèo nhìn, suýt nữa mù mắt.
Một người đàn ông lại dám sử dụng bô ngay giữa hành lang!
“Này, các người có thể chú ý một chút không? Đây là nơi công cộng đấy!”
Đợi anh ta mặc quần vào xong, tôi mở cửa ra nói.
Vương Lệ liếc tôi một cái: “Cô để họ ở nhà mình thì đâu có những chuyện này?”
Người đến có vẻ là hai cha con, nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi nổi da gà.
Người đàn ông trẻ lại kéo khóa quần xuống:
“Sao nào, chưa thấy bao giờ hả? Để cho cô thấy rõ hơn nhé!”
Tôi sợ đến mức phải quay người đi. Người thân của nhà 901 cũng toàn người bất bình thường thế này sao!
Sau lưng vang lên tiếng cười đầy ác ý của cả gia đình họ.
Lúc này, bà tôi đứng bên cạnh bất ngờ kêu lên:
“Chet tiệt, sao tài khoản WeChat của bà bị khóa rồi?”
Tôi nhìn qua, đúng là thật.
“Bà làm gì thế?”
Bà ngây thơ chỉ vào người đàn ông trẻ: “Bà quay video lại gửi vào nhóm chị em của bà cho họ xem, thế mà bị khóa.”
Tôi cười đến không thở nổi: “Bà ơi, bà truyền bá nội dung khiêu dâm đấy, không khóa bà thì khóa ai!”
Người đàn ông bị quay video suýt quên cả kéo quần, lao tới chất vấn bà tôi tại sao lại quay.
“Tao cứ quay đấy, mày cởi ra không phải là muốn người ta quay sao?”
Nói rồi bà tôi chỉ vào đống chăn chiếu hành lý ngoài hành lang và quát: “Sống nổi không hả, xin ăn cũng chẳng thèm ra đường mà xin. Mau dọn hết đi, không thì mai tao đem ra trạm thu mua bán hết!”
Tôi cũng phối hợp: “Không thì tôi gọi phòng cháy chữa cháy đến phạt các người vì bày bừa ở hành lang đấy!”
08
Hai cha con họ hôm đó đã dọn sạch đồ đạc ở hành lang, biến mất không còn dấu vết.
Vương Lệ đứng trước cửa nhà tôi mắng mỏ cả buổi: “Cô có phải là con người không vậy? Người thân từ quê xa xôi lên một lần, mà các người lại đuổi họ đi như thế! Họ là người ở quê, thói quen sinh hoạt không tốt, các người có quyền kỳ thị họ sao?”
Tôi đang bận nhuộm tóc cho bà nội, chẳng có thời gian mà để ý đến cô ta. Quay người tìm cái kẹp, phát hiện bà tôi đã biến mất.
Tiếp đó, nghe thấy tiếng hét từ ngoài cửa.
Chạy ra xem thì thấy bà đã bôi lớp thuốc nhuộm tóc thảo dược tự nhiên, không kích ứng, lên miệng của Vương Lệ.
“Mẹ kiếp, sao tao lại không quen biết mày sớm hơn cơ chứ, mày giỏi gào thét thế này, ngày xưa phải để mày đến khóc đám ma cho ông nhà tao!”
Rồi bà tôi ung dung quay vào, đóng cửa lại.
Mấy ngày sau gặp Vương Lệ, cô ta đều đeo khẩu trang. Tôi và bà bàn luận liệu cô ta có thu mình lại không.
Bà dứt khoát lắc đầu: “Cô ta à, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Vì bà chính là kiểu người như thế.”
Quả nhiên, ba ngày sau, tôi bị sếp gọi lên nói chuyện. Sếp bảo rằng tôi có vấn đề về lối sống, mập mờ với đàn ông đã có vợ, và bị vợ người ta tố cáo.
Rồi anh ta đưa cho tôi “bằng chứng”: một tập dày các bản in đoạn trò chuyện.
Biệt danh và ảnh đại diện bên trái giống hệt tài khoản WeChat của tôi, còn ảnh đại diện bên phải là một ngôi sao bóng rổ.
Gần đây, người đàn ông duy nhất tôi nhắn tin là anh chàng giao đồ ăn, vì ly khoai môn trân châu bà tôi đặt bị đổ, anh ấy chuyển tiền bồi thường cho tôi.
Mà người tôi đắc tội gần đây, rõ ràng là gia đình ở căn 901.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
05
Bà tôi rất thích cái danh xưng này. Tôi nói với bà rằng trên mạng gọi những bà nội có cá tính như bà là “siêu hùng lão nội.”
Bà vui lắm, vỗ tay liên tục: “Tốt! Bà thích, siêu hùng nghĩa là vượt qua cả đàn ông!”
Sáng hôm sau, bố tôi lái xe chở bà đến ngay.
Tôi xuống lầu đón bà, vừa dọn xong hành lý của bà thì bố tôi đạp ga đi mất dạng.
Cứ như sợ tôi đổi ý vậy.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, ở cửa thang máy tôi lại gặp hai mẹ con nhà Vương Lệ. Tôi và bà vào thang máy trước, hai mẹ con họ vào sau.
Trương Vương Long Nam đứng trước mặt tôi, không biết bao lâu rồi cậu ta không tắm, hôi đến mức tôi không dám thở mạnh.
Mỗi lần hít vào đều như một cuộc đánh cược lớn.
Không ngờ, bà tôi bên cạnh lập tức bày tỏ ý kiến: “Chet tiệt, hai mẹ con các người mới từ hố phân lên đấy à? Hôi chet đi được!
“Cả đời không tắm cũng không thể nào thối đến mức này! Còn kinh hơn ông lão nhà tôi chet ba ngày!”
Vương Lệ giật mình, vội vã bịt tai Trương Vương Long Nam. Cậu ta không thích, lùi lại một chút, vô tình tựa vào ngực tôi.
Nếu lần đầu tiên là vô ý, thì những lần sau cậu ta cố ý cọ sát thì chắc chắn là cố tình.
Tôi liền dùng đầu gối thúc mạnh vào lưng cậu ta, cậu ta hét lên một tiếng rồi né qua bên cạnh, ánh mắt vừa dâm đãng vừa độc ác nhìn tôi.
Đúng lúc thang máy lên đến tầng chín, chúng tôi đi ra, rời khỏi tầm nhìn của camera giám sát.
Bà tôi nhận ra điều gì đó, cảnh giác nhìn tôi: “Sao vậy, Nhi Nhi?”
Tôi đẩy bà ra sau lưng mình: “Không sao đâu, bà ơi, thằng nhãi con dám giở trò với con, bà đứng lui vào, đừng để nó chạm vào bà.”
Nói xong, tôi giơ tay tát về phía Trương Vương Long Nam. Lại bị Vương Lệ hứng trọn bằng mặt.
“Cô bị bệnh à? Mới đụng chút xíu mà nói con tôi giở trò với cô? Cô tưởng mình là ai!”
“Cái đồ vô dụng, còn dám động đến con trai tôi. Không biết thân phận của mình sao?”
Nói rồi cô ta còn giơ tay định đánh lại tôi.
Bà tôi lao tới, tát vào má bên kia của cô ta:
“Mày chửi ai?! Con trai thì giỏi lắm sao? Chẳng qua chỉ thêm vài lạng thịt thôi! Để xem không có nó mày còn dám làm càn không!”
Nói xong, bà thò tay vào túi vải của mình lấy ra một chiếc kéo nhỏ. Đây là món đồ bà mang theo làm của hồi môn, công dụng rất đa dạng.
Bình thường bà dùng để cắt da chân, cắt móng tay, cắt chỉ thừa, vải vóc, thậm chí cả tóc.
Còn lúc này, bà định dùng nó để cắt bỏ “ớt hiểm.”
07
Mặt Vương Lệ tái xanh vì sợ, bảo vệ Trương Vương Long Nam và móc điện thoại ra nói muốn báo cảnh sát.
Bà tôi cười khinh bỉ: “Hừ, báo đi. Cảnh sát với tao quá quen thuộc rồi, tao vào đồn còn nhiều hơn chồng mày lên giường với mày.”
Rồi bà lấy chứng minh thư ra, giơ trước mặt hai mẹ con họ.
“Nhìn kỹ vào, bà đây 75 tuổi rồi, có giet hai người cũng chẳng cần ngồi tù. Không tin thì cứ thử báo đi.”
Mặc dù là bà nội ruột của tôi, nhưng nhìn thấy cảnh này, tôi vẫn thầm cảm thán trong lòng:
[Người xấu đã già rồi.]
Vương Lệ không dám gây sự nữa, vội vàng kéo đứa con trai quý tử của cô ta về nhà.
Bà tôi cười lạnh, cất chiếc kéo yêu quý của mình và mắng: “Đồ nhát gan!”
Bà là như vậy đấy, châm ngôn cuộc đời chỉ có bốn chữ: “Không phục thì đánh!”
Đây cũng là lý do bà và mẹ tôi không hợp nhau.
Từ nhỏ, mẹ tôi luôn dạy tôi phải biết khoan dung, tha thứ cho người khác.
Ở trường có một cậu bạn luôn cố ý đá vào tôi.
Mẹ tôi biết chuyện, chỉ bảo rằng người ta ức hiếp mình, mình không thể trả đũa, nếu không thì có gì khác với bọn xấu đâu.
Còn bà tôi thì trực tiếp dẫn tôi đến trường, bảo tôi đá lại đúng vào chỗ mà cậu ta đã đá tôi.
“Cứ yên tâm mà đá, bà đây ở đây rồi!”
Có người chống lưng, tôi lấy hết dũng khí, đá thật mạnh vào đầu gối cậu ta. Cậu ta đau quá quỳ xuống, nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi.
Về nhà, mẹ tôi nổi trận lôi đình, trách bà tôi không dạy dỗ đàng hoàng, biến tôi, một đứa con gái, trở nên bạo lực, hoang dã.
Bà tôi còn nổi giận gấp ba: “Giỏi nhỉ! Cô để người ta giẫm lên mặt rồi còn lau giày cho họ nữa à!”
Dù sao đi nữa, từ đó trở đi, không ai dám bắt nạt tôi nữa. Hoặc có thể nói, tôi không cho phép ai bắt nạt mình.
Bởi vì bà nội đã nói, nếu ai dám bắt nạt con, từ lần thứ hai trở đi đều là do con cho phép. Bà tôi rất thích đánh trả, chẳng bao giờ chịu thiệt, có giận là xả, có thù là trả.
Bà bảo người đời chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Trừ khi đối phương là người có vấn đề thần kinh, nếu ai dám “đi vệ sinh” trên đầu con, thì phải đáp lại bằng một “đống” to hơn, thối hơn.
Vì không bao giờ tự hành hạ mình, nên đến giờ bà vẫn rất khỏe mạnh, leo lên tầng chín chẳng tốn chút sức lực nào.
Còn mẹ tôi, vừa đến thời kỳ mãn kinh đã bị lo âu, sụt 15 cân, mỗi ngày đều đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực không thể thoát ra.
Họ đều là những người tôi yêu thương, nhưng tôi đã nhiều lần ước rằng giá như mẹ tôi có thể giống bà một chút thì tốt biết bao.
Mặc dù ai cũng nói bà giống thổ phỉ, còn mẹ tôi là người con dâu hiền lành, tốt bụng.
Về chuyện này, bà tôi chỉ cười khinh: “Bọn chúng là cái thá gì mà dám phán xét tao!”
07
Lúc này, bà tôi đang nằm trên ghế sofa chơi game Đấu Địa Chủ, vừa chơi vừa phàn nàn với tôi: “Nhi Nhi à, con bảo bà đến đây bà mừng không thể tả. Ở với bố mẹ con đúng là không hợp tí nào.”
“Bà chơi game một chút cũng bị quản.”
Tôi toát mồ hôi lạnh, bà ơi, bà chơi đến tận 3 giờ sáng rồi còn nạp không ít tiền vào nữa. Đúng là phải quản thật.
Đang nói chuyện vui vẻ thì bên ngoài bỗng ồn ào lên, nghe như có nhiều người ở hành lang.
Tôi chợt nhớ ra, không chừng là người thân của nhà 901 đến rồi.
Tôi ghé vào mắt mèo nhìn, suýt nữa mù mắt.
Một người đàn ông lại dám sử dụng bô ngay giữa hành lang!
“Này, các người có thể chú ý một chút không? Đây là nơi công cộng đấy!”
Đợi anh ta mặc quần vào xong, tôi mở cửa ra nói.
Vương Lệ liếc tôi một cái: “Cô để họ ở nhà mình thì đâu có những chuyện này?”
Người đến có vẻ là hai cha con, nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi nổi da gà.
Người đàn ông trẻ lại kéo khóa quần xuống:
“Sao nào, chưa thấy bao giờ hả? Để cho cô thấy rõ hơn nhé!”
Tôi sợ đến mức phải quay người đi. Người thân của nhà 901 cũng toàn người bất bình thường thế này sao!
Sau lưng vang lên tiếng cười đầy ác ý của cả gia đình họ.
Lúc này, bà tôi đứng bên cạnh bất ngờ kêu lên:
“Chet tiệt, sao tài khoản WeChat của bà bị khóa rồi?”
Tôi nhìn qua, đúng là thật.
“Bà làm gì thế?”
Bà ngây thơ chỉ vào người đàn ông trẻ: “Bà quay video lại gửi vào nhóm chị em của bà cho họ xem, thế mà bị khóa.”
Tôi cười đến không thở nổi: “Bà ơi, bà truyền bá nội dung khiêu dâm đấy, không khóa bà thì khóa ai!”
Người đàn ông bị quay video suýt quên cả kéo quần, lao tới chất vấn bà tôi tại sao lại quay.
“Tao cứ quay đấy, mày cởi ra không phải là muốn người ta quay sao?”
Nói rồi bà tôi chỉ vào đống chăn chiếu hành lý ngoài hành lang và quát: “Sống nổi không hả, xin ăn cũng chẳng thèm ra đường mà xin. Mau dọn hết đi, không thì mai tao đem ra trạm thu mua bán hết!”
Tôi cũng phối hợp: “Không thì tôi gọi phòng cháy chữa cháy đến phạt các người vì bày bừa ở hành lang đấy!”
08
Hai cha con họ hôm đó đã dọn sạch đồ đạc ở hành lang, biến mất không còn dấu vết.
Vương Lệ đứng trước cửa nhà tôi mắng mỏ cả buổi: “Cô có phải là con người không vậy? Người thân từ quê xa xôi lên một lần, mà các người lại đuổi họ đi như thế! Họ là người ở quê, thói quen sinh hoạt không tốt, các người có quyền kỳ thị họ sao?”
Tôi đang bận nhuộm tóc cho bà nội, chẳng có thời gian mà để ý đến cô ta. Quay người tìm cái kẹp, phát hiện bà tôi đã biến mất.
Tiếp đó, nghe thấy tiếng hét từ ngoài cửa.
Chạy ra xem thì thấy bà đã bôi lớp thuốc nhuộm tóc thảo dược tự nhiên, không kích ứng, lên miệng của Vương Lệ.
“Mẹ kiếp, sao tao lại không quen biết mày sớm hơn cơ chứ, mày giỏi gào thét thế này, ngày xưa phải để mày đến khóc đám ma cho ông nhà tao!”
Rồi bà tôi ung dung quay vào, đóng cửa lại.
Mấy ngày sau gặp Vương Lệ, cô ta đều đeo khẩu trang. Tôi và bà bàn luận liệu cô ta có thu mình lại không.
Bà dứt khoát lắc đầu: “Cô ta à, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Vì bà chính là kiểu người như thế.”
Quả nhiên, ba ngày sau, tôi bị sếp gọi lên nói chuyện. Sếp bảo rằng tôi có vấn đề về lối sống, mập mờ với đàn ông đã có vợ, và bị vợ người ta tố cáo.
Rồi anh ta đưa cho tôi “bằng chứng”: một tập dày các bản in đoạn trò chuyện.
Biệt danh và ảnh đại diện bên trái giống hệt tài khoản WeChat của tôi, còn ảnh đại diện bên phải là một ngôi sao bóng rổ.
Gần đây, người đàn ông duy nhất tôi nhắn tin là anh chàng giao đồ ăn, vì ly khoai môn trân châu bà tôi đặt bị đổ, anh ấy chuyển tiền bồi thường cho tôi.
Mà người tôi đắc tội gần đây, rõ ràng là gia đình ở căn 901.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.