1
Chu Thư Ngôn chưa bao giờ cho tôi xem vòng bạn bè của anh ta, đột nhiên lại mở quyền hạn cho tôi.
Một đường kẻ ngang trước kia đã được thay thế bằng rất nhiều chữ cũng như ảnh.
Trong ảnh không có người nào xuất hiện, chỉ có góc ảnh luôn xuất hiện một chiếc túi xách tay màu đỏ nhỏ nhắn.
Phong hoa tuyết nguyệt, cầm kỳ thi họa, thần tiên quyến lữ.
Họ ở trong rừng trúc có ánh sáng loang lổ đàn bài “Cao sơn lưu thủy”, bên dưới là chú thích: 【Người tình dễ tìm, tri âm khó gặp.】
Dành cả một ngày ở vườn bách thảo để nhặt một đống thông, hạt dẻ cười, kèm theo chú thích: 【Luôn có người nguyện ý cùng bạn làm những nhảm nhí để tiêu hết cuộc đời hữu hạn.】
Góc ảnh còn có một chiếc bình giữ nhiệt màu xanh, đặt sát bên chiếc túi xách tay màu đỏ kia.
Tôi nhận ra chiếc bình giữ nhiệt màu xanh này.
Mỗi sáng, tôi đều chuẩn bị sẵn cho anh ta, hoặc là trà để tỉnh táo sáng mắt, hoặc là canh bồi dưỡng, nhân còn nóng đổ vào bình giữ nhiệt đặt trên tủ giày, trước khi ra khỏi cửa anh ta cầm đi, có thể giữ ấm cả ngày.
Ngẫm lại thì chiếc bình giữ nhiệt này cũng đã dùng gần mười năm rồi.
Đầu óc tôi trống rỗng, run rẩy lướt xuống, lướt mãi lướt mãi vẫn chưa thấy hết.
Ngoài việc thỉnh thoảng chia sẻ trạng thái công việc thì phần lớn đều là ghi chép về việc vui chơi của hai người họ, nhiều năm qua chưa từng gián đoạn, lời lẽ đều tràn ngập vui vẻ thỏa mãn.
Vòng bạn bè sớm nhất có thể truy ngược đến năm 2011.
Ánh trăng như nước, trên bàn gỗ có hai chiếc chén rượu bằng sứ xanh, trên sàn gỗ chiếu ra hai bóng người dựa vào nhau.
【Ánh trăng thời thanh xuân chỉ có thể ngắm mà không thể với tới, cuối cùng cũng đã chiếu lên người tôi.】
Không chỉ có vòng bạn bè, còn có cả blog.
Không giống như vòng bạn bè lạnh nhạt như nước, Chu Thư Ngôn của hai mươi năm trước đã dùng rất nhiều chữ để miêu tả sự ăn ý và hợp nhau của anh ta và ánh trăng sáng Ôn Như Ngọc của anh ta, lại còn kích động viết ra tâm trạng của mình:
【Chỉ hận không gặp được nhau khi chưa lấy chồng.】
Đúng vậy, người bạn tâm giao như vậy, không thể ở bên nhau cả đời thì chẳng phải là một điều đáng tiếc sao?
Vậy thì tôi là cái gì?
Người chồng đã kết hôn với tôi hơn bốn mươi năm là Chu Thư Ngôn, mỗi cuối tuần đều cố định tăng ca, đều là đi cùng mối tình đầu thời thanh xuân nhưng lại phải chia tay là ánh trăng sáng của mình để thưởng hoa ngắm trăng.
Còn tôi thì cả đời lăn lộn trong cơm áo gạo tiền, lại còn vừa chăm sóc mẹ chồng bị liệt trên giường, vừa nuôi con nuôi cháu, nửa đời người phải đối mặt với phân cùng nước tiểu.
Toàn thân tôi run rẩy, lấy lại tinh thần lại thì thấy tay mình đã lạnh ngắt.
2
Mặt trời dần dần lặn xuống.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
“Sao không bật đèn?”
Phòng khách im lặng, một lúc lâu sau, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
“Hôm nay sao em không nấu cơm? Mẹ còn phải ăn nữa.”
Chu Thư Ngôn ôn hòa hỏi tôi.
Tôi khàn giọng nói:
“Bà ngoại gửi cho chúng ta bánh ú——”
“Bà ngoại của em tuổi đã cao như vậy rồi, sau này đừng để bà làm nữa, anh sợ bà sẽ cho nhầm nguyên liệu.”
Chu Thư Ngôn ôn hòa ngắt lời tôi.
“Chúng ta cũng không còn trẻ nữa, lỡ đau bụng thì không tốt.”
Lời nói có vẻ rất chu đáo nhưng nghe kỹ thì toàn là chê bai.
Tôi đi vào bếp, bật bếp đun nước, lúc chờ nước sôi, Chu Thư Ngôn lại đến bên tôi.
“Luộc đại một bát mì rau cải trứng cũng được, nấu thêm một bát cháo kê cho mẹ.”
“Đúng rồi, Thanh Tang, ngày mai tăng ca anh muốn uống canh xương heo ngũ gia bì em nấu…”
Tiếng nói của Chu Thư Ngôn đột ngột dừng lại.
Sau khi nước sôi, tôi không cho mì vào mà cho bánh ú do bà ngoại tự tay gói vào.
Tôi mặt không biểu cảm nói: “Muốn ăn gì thì anh tự nấu đi.”
Người thích uống canh xương heo từ trước đến nay không phải là Chu Thư Ngôn, mà là Ôn Như Ngọc.
Chu Thư Ngôn cười khẩy: “Anh vốn không biết nấu ăn, em biết mà.”
Kết hôn mấy chục năm, số lần Chu Thư Ngôn vào bếp đếm trên đầu ngón tay, ngay cả khi tôi sốt cao muốn uống cháo, anh ta cũng gọi đồ ăn ngoài.
Nhưng, sau một trận mưa xuân, Chu Thư Ngôn liền cùng Ôn Như Ngọc ra ngoại ô đào rau sam, rau ngót với măng, hoặc gói bánh, hoặc xào, hoặc trộn, nói là “ẩm thực mùa xuân.”
Thật tao nhã biết bao.
Tôi hỏi: “Chắc chắn phải tăng ca sao?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChu Thư Ngôn nói: “Anh không có bối cảnh, muốn thăng tiến thì chắc chắn phải nỗ lực, có thể đạt được địa vị như ngày hôm nay cũng không dễ dàng.”
Tôi thở dài, mở vòng bạn bè của anh ta đưa cho anh ta.
“Chu Thư Ngôn, anh như vậy thật sự rất vô nghĩa.”
3
Xem rõ nội dung trên màn hình điện thoại, nụ cười trên mặt Chu Thư Ngôn dần dần biến mất, anh ta trầm giọng hỏi:
“Em vì chuyện này mà làm loạn với anh sao?”
“Lâm Thanh Tang, anh mỗi ngày làm việc đều rất mệt, áp lực rất lớn, anh chỉ có chút sở thích này, lẽ nào anh còn không được cùng bạn bè giao lưu sở thích sao?”
“Anh với Ôn Như Ngọc, từ trước đến nay đều là quân tử chi giao nhạt như nước, em đừng dùng ánh mắt bẩn thỉu như vậy để phán xét bọn anh!”
Chu Thư Ngôn đập cửa bỏ đi, để lại tôi bàng hoàng, còn có bà mẹ già đói bụng của anh ta.
Tôi thở dài, vẫn bật bếp nấu một bát cháo kê.
Chu Thư Ngôn không phải là một người chồng tốt nhưng mẹ anh ta lại là một người mẹ chồng tốt. Chúng tôi cãi nhau, không có lý do gì để để người già đói bụng.
Sáng hôm sau, Chu Thư Ngôn đã ra khỏi cửa.
Cửa đóng rất mạnh, bình giữ nhiệt trên tủ giày trống không.
Tôi dùng tiền của Chu Thư Ngôn, thuê một người giúp việc lương cao để chăm sóc mẹ chồng.
Chăm sóc một người bệnh liệt giường không phải là chuyện dễ dàng.
Lật người lau rửa, thay tã, giặt ga giường…
Chăm sóc lâu ngày, người tôi cũng nhiễm mùi, ngay cả chất thải của mẹ chồng cũng không thấy hôi nữa.
Nhưng Chu Thư Ngôn không hiểu, anh ta chỉ đến vào mỗi bữa ăn để làm tròn bổn phận làm con, còn luôn bịt mũi bảo tôi chú ý vệ sinh cá nhân.
Chuông cửa reo, con trai con dâu dẫn theo cháu gái bốn tuổi là Thanh Thanh đến.
Thấy người giúp việc, con trai nhíu mày, nghe đến tiền lương của người giúp việc thì càng tỏ ra không hiểu rồi bắt đầu tức giận.
“Mẹ, mẹ thật sự không hiểu chuyện. Dù sao mẹ ở nhà cũng không có việc gì làm, chăm sóc bà nội một chút thì sao?”
“Người ngoài làm sao có thể chăm sóc tỉ mỉ như người nhà được, còn phải tốn nhiều tiền như vậy, số tiền này có thể cho Thanh Thanh học thêm hai lớp bồi dưỡng!”
Tôi bình tĩnh hỏi nó: “Nếu mẹ bị liệt, con sẽ đến chăm sóc mẹ chứ?”
Con trai khựng lại, đẩy con dâu: “Nam nữ khác nhau, để con dâu chăm sóc mẹ.”
Tôi hỏi: “Nếu bố con bị liệt thì sao?”
Con trai mặt đỏ bừng, không trả lời.
Con dâu cũng không vui vẻ gì.
Tôi lắc đầu, không nói gì nữa.
4
Bầu không khí có chút ngượng ngùng, con trai nhanh chóng nhớ ra chuyện chính đến đây.
“Mẹ, mẹ đừng cãi nhau với bố nữa! Vòng bạn bè của bố không phải đều là để lập quan hệ sao? Lãnh đạo của bố thích kiểu văn nhân tao nhã đó, nếu không thì sao có thể đề bạt bố giữa nhiều người như vậy?”
“Dì Ôn chúng con cũng đã gặp rồi, dịu dàng lại có khí chất, giao tiếp với bố luôn giữ khoảng cách, không phải như mẹ nghĩ đâu.”
“Mẹ đừng ăn dấm chua nữa!”
Con trai thao thao bất tuyệt khuyên tôi cả buổi sáng, đến giờ ăn, nó cứ ngóng chờ tôi nấu cơm.
Tôi lấy bánh ú ngải cứu mà bà ngoại gửi cùng bánh ú ra hấp.
“Đây là bà cố làm sao? Mẹ, bà cố đã hơn trăm tuổi rồi, mẹ không sợ bà cố cho nhầm thứ gì sao? Sao còn dám ăn thế?”
“Đúng rồi, bố nói, chúng ta nên mua trước cho bà cố một chỗ mộ.”
Tôi mặt lạnh, chỉ tay ra cửa: “Không ăn thì đi ra ngoài.”
Con trai bị mất mặt trước mặt vợ con, lập tức mặt mày tối sầm, bỏ lại một câu “không thể hiểu nổi”.
Rồi bỏ đi.
Buổi tối, Chu Thư Ngôn giọng mềm mỏng đến cầu hòa với tôi:
“Thanh Tang, anh thề, anh với Ôn Như Ngọc thực sự không có gì, chỉ là áp lực công việc quá lớn, anh muốn thư giãn một chút.”
Tôi nhẹ giọng nói: “Nhà không thể khiến anh thư giãn, là vì anh sợ nhìn thấy người mẹ liệt giường, ngay cả việc đi vệ sinh cũng không tự chủ được, đúng không?”
“Cho nên, dứt khoát ném hết cho tôi, bản thân anh ra ngoài trăng hoa, chỉ để trốn tránh trách nhiệm vốn phải gánh trên vai.”
Thân hình Chu Thư Ngôn khựng lại.
Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại, nói:
“Chu Thư Ngôn, chúng ta ly hôn đi.”
Dưới ánh đèn vàng mờ, tôi mơ hồ nhìn thấy một giọt nước mắt to như hạt đậu rơi khỏi đôi mắt đục ngầu của anh ta.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.