10
Vừa mới hạ xuống bao cát nặng trịch, liền nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nam quen thuộc:
“Ngươi ở đây làm gì?”
Tô Minh Vũ bước nhanh tới, giật lấy cái khăn đang lau mồ hôi của ta: “Hôm qua mới lấy không ít tiền, sao lại ra đây bán sức nữa?”
“Ngươi sẽ không muốn gây sự chú ý để lấy được sự thương hại của ta chứ?”
“Ta nói cho ngươi biết.” hắn tức giận chỉ vào ngực: “Ở đây vỡ rồi, không lành lại được!”
Ta giả vờ không nghe thấy, rút tay ra, cúi người vác một bao cát.
Bao tải gai thô ráp cứa vào vai đau nhói.
Đáy mắt Tô Minh Vũ thoáng hiện lên sự hoảng hốt, vẫn giữ mặt lạnh như băng, mím môi nói:
“Được lắm, ta xem ngươi diễn đến bao giờ?”
Nhưng chỉ một lát sau, nụ cười trên mặt hắn đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là sự nghiêm trọng.
Còn có cả sự tức giận không rõ nguyên do.
Tô Minh Vũ giật lấy bao cát, ép ta phải nhìn thẳng vào hắn:
“Lâm Lang Nguyệt, một tiểu thư khuê các như ngươi lại hạ mình làm những việc dơ bẩn mệt nhọc này?”
“Ngươi thật sự muốn tiền đến phát điên rồi sao?”
Ta đấm vào thắt lưng đau nhức của mình nhìn hắn, như thể nhìn thấy chính mình của nhiều năm trước.
Khi đó, Tô Minh Vũ đã nhận lời hứa hôn của cha ta.
Nhưng hắn không muốn dùng tiền của ta, nhất quyết phải tự mình đi kiếm tiền.
Vì vậy, ban ngày đi học, ban đêm chép sách thuê cho người khác.
Ngón tay bị cán bút mài rách đóng vảy, vảy rụng rồi lại mọc ra từng lớp chai dày, mới đổi được một chút thù lao ít ỏi.
Sau đó, hắn nghe nói bến tàu kiếm tiền nhanh, liền lén ta đi thử.
Hắn giấu rất kỹ, nếu không phải thấy trên người hắn thường xuyên có thêm vết thương mới, ta cũng sẽ không phát hiện ra nhanh như vậy.
Khi ta tìm đến bến tàu, hắn đang cướp hàng với người khác nhưng sức lực không bằng đối thủ.
Cướp không được thì thôi, còn bị người ta đẩy xuống hồ.
Toàn thân ướt sũng, chật vật không chịu nổi.
Ta tức giận không chỗ phát tiết, bất chấp sự ngăn cản của hắn, vung roi đánh cho đám người kia một trận.
Vì vậy, hắn đã mất việc.
Còn bị những người bạn làm cùng chế nhạo, cười nhạo hắn là tiểu bạch kiểm sống nhờ nữ nhân.
Hôm đó, hắn mặt mày đen sì, không nói một lời.
Ta tức giận đến mức vặn thịt đùi hắn, mắng hắn không biết tốt xấu.
Bây giờ, thân phận địa vị hoán đổi, ta cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của hắn.
Dù có đổi đường nào, Tô Minh Vũ cũng sẽ chặn trước mặt.
Ta bất lực thở dài:
“Đại nhân, xin hãy thương tình, ta còn phải nuôi sống gia đình.”
Mặt Tô Minh Vũ đỏ bừng, hai tay buông thõng bên hông vì kích động mà run rẩy:
“Chồng ngươi đâu? Hắn lại có thể để một nữ tử như ngươi ra ngoài làm việc nặng nhọc?”
“Ngươi vì một nam nhân như vậy mà từ bỏ ta?”
Nói xong, hắn đưa tay ra kéo ta nhưng lại bị ta vô tình đẩy xuống hồ.
Xung quanh mọi người đều kinh hô.
Vô số thị vệ xông lên kéo hắn lên, Tô Minh Vũ không màng đến sự chật vật, chỉ vào ta hét lớn:
“Đại nghịch bất đạo, dám mưu hại mệnh quan triều đình!”
“Mau bắt ả lại đây, để ta đích thân thẩm vấn!”
Ta bị nhét vào xe ngựa một cách thô bạo:
“Tô đại nhân, thả ta ra, hôm nay ta còn chưa làm xong việc!”
Tô Minh Vũ cúi đầu vắt cái áo đã ướt sũng, nước bắn tung tóe khắp xe ngựa.
Những tờ ngân phiếu trên người đều ướt nát.
Hắn lục lọi một hồi, nhét vào tay ta một ít tiền đồng:
“Cầm lấy, sau này đừng làm nữa.”
11
“Số tiền này còn không đủ tiền công hôm nay của ta!” Ta phản đối.
Tô Minh Vũ xoa xoa mi tâm, kiên nhẫn nói: “Còn lại ở trong phủ, theo ta đi lấy.”
Nhưng khi kiệu dừng trước cửa Tô phủ, ta lại nhất quyết không chịu vào.
“Đại nhân, người sắp đính hôn rồi, như vậy không hợp lẽ!”
Hắn nhíu mày, bế ngang ta lên, mặc ta vùng vẫy thế nào cũng không buông:
“Vậy thì để mọi người xem, chúng ta không trong sạch đến mức nào!”
“Dù sao thanh danh của ta cũng đã bị ngươi hủy hoại rồi!”
Dọc đường, hạ nhân đều đỏ mặt, cúi đầu tránh né.
Lúc này, y phục của hắn ướt sũng, thân thể nóng bỏng dán chặt vào ta, tiếng rung động trong lồng ngực khiến ta không khỏi hoảng hốt.
“Chẳng phải ngươi vì tiền mà có thể làm bất cứ điều gì sao?”
Bị ném vào chăn mềm, ta khó khăn nuốt nước bọt: “Đại nhân, ăn mày dù đói đến mấy cũng không ăn lại cỏ đã nhai.”
Tô Minh Vũ khựng lại, kéo đai lưng xuống:
“Ăn lại hay không không quan trọng.”
“Làm ăn mày, quan trọng nhất là phải ăn no.”
Hai tay chống hai bên, tạo thành áp lực rất lớn, giây tiếp theo, trọng lực ập đến.
Ta hoảng hốt nghiêng mặt tránh đôi môi đang hạ xuống.
Nhưng lại thấy trên đầu giường có đôi mắt tròn xoe, đang nhìn chằm chằm vào ta.
Đó là con hổ vải nhỏ do chính tay ta làm.
Thời gian như quay trở lại hai năm trước.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐể ăn mừng sinh thần đầu tiên bên Tô Minh Vũ, ta quyết định làm một món quà đầy thử thách, vì vậy, ta, người chỉ biết múa đao lộng thương, lần đầu tiên cầm kim thêu nhỏ xíu.
Không ngờ lại khó khăn đến vậy.
May mắn thay, công sức bỏ ra không uổng phí vào đúng ngày sinh thần của hắn, ta đã làm xong con hổ vải nhỏ tượng trưng cho con giáp của hắn.
Tô Minh Vũ sau khi nhận được quà đã vô cùng phấn khích, khoe khoang khắp thư viện.
Sau khi nghe nói thêu thùa khó như vậy, hắn còn đặc biệt chạy đi nhờ tú nương trong phủ chỉ bảo, còn chọc thủng cả bàn tay.
Cuối cùng, sau khi thức trắng mấy đêm, hắn vui vẻ nhét cho ta một chiếc túi thơm thêu hình uyên ương làm quà đáp lễ.
Nơi không dễ thấy nhất còn thêu xiêu vẹo hai chữ “Minh Nguyệt.”
Tâm tư nhỏ bé bộc lộ rõ ràng.
Ta nghĩ, lúc đó hắn đối với ta hẳn là có vài phần chân thành.
Nhưng bây giờ, hắn giống như một con hổ dữ tợn, muốn xé ta ra ăn tươi nuốt sống.
Ánh mắt thương xót trong mắt hắn đã sớm biến thành không cam lòng, biến thành chinh phục.
Trong lòng dâng lên nỗi đau âm ỉ, ta không khỏi cắn chặt môi:
“Tô Minh Vũ, ngươi như vậy thì làm sao đối mặt với Cố Diệu Tuyết được!”
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của hắn ngấn nước.
Bàn tay xương xương đó dọc theo đường cong cơ thể ta đi xuống, dừng lại ở eo, giọng điệu câu hồn:
“Lâm Lang Nguyệt, là ta không đủ cố gắng sao, lúc này mà ngươi còn có thể phân tâm?”
“Ngươi tiết kiệm chút sức đi, hôm nay ngươi không thoát được đâu.”
Khi tay hắn thò vào áo lót, ta òa lên khóc.
Không ngờ hắn lại luống cuống tay chân.
Cũng giống như trước đây, hắn không biết làm gì với nước mắt của ta.
Thậm chí trong lúc hoảng hốt, hắn còn lộ ra vẻ ngoan ngoãn mà ta đã từng dạy dỗ:
“Sao vậy, dọa ngươi rồi sao?”
“Xin lỗi, ta sai rồi, Lang Nguyệt ta sai rồi, ta chỉ tức giận vì ngươi bỏ đi.”
“Ngươi đừng ghét ta.”
Đôi mắt cún con xinh đẹp đỏ hoe.
Giống như vô số lần trước đó, dụ dỗ ta bước vào cạm bẫy.
Ta lập tức quay đầu đi, giữ khoảng cách với hắn.
“Đại nhân, ta là con nhà lành, không làm chuyện đồi bại này, xin người hãy tự trọng.
“Còn nữa, ngươi làm hỏng việc của ta, phải đền tiền.”
Hắn mím môi gật đầu, đứng dậy ôm một cái rương trở về.
Xoạch xoạch xoạch——
Mọi loại trang sức tinh xảo quý giá đổ ập lên người ta.
Đều là những thứ ta thích.
“Những thứ này đủ chưa? Không đủ còn nữa.”
Tiếp theo lại là một cái rương.
Lần này lại là những thứ trước đây bị sao nhà tịch thu, còn có cả những thứ gần đây bị bán đi.
Hắn thế mà lại giúp ta tìm lại từng thứ một.
12
Trong lòng ta bỗng chốc trăm mối ngổn ngang.
Tô Minh Vũ cẩn thận bẻ mở nắm đấm siết chặt của ta, mười ngón tay đan vào nhau:
“Lang Nguyệt, chúng ta quay về như trước được không?”
Ta giật mình, nhanh chóng rút tay lại:
“Như trước? Là như trước khi nuôi nhốt đối phương ở nơi không ai nhìn thấy?”
“Tô đại nhân, ngài đèn sách khổ công mấy chục năm, vậy mà lại học được những thứ này?”
“Phi!” Ta khạc nhổ vào mặt hắn: “Ngài thật khiến ta khinh thường!”
“Ta không phải——”
Lời hắn chưa dứt, ngoài cửa đã truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của gã sai vặt:
“Cố cô nương, đại nhân thật sự đang bận, cô nương ngày mai hãy đến!”
Ngay sau đó, Cố Diệu Tuyết dẫn người xông vào, ánh mắt độc ác nhìn thẳng vào ta:
“Thì ra ngươi chính là Lâm Lang Nguyệt!”
Cố Diệu Tuyết đã biết thân phận của ta, đẩy gã sai vặt ra xông tới:
“Con tiện nhân này, trước đây đã hại thảm Minh Vũ ca ca, bây giờ còn không chịu buông tha chàng!”
“Bây giờ ngươi chỉ là một tên tội phạm bỏ trốn, tiểu thư ta muốn diệt trừ ngươi còn dễ hơn bóp chết một con kiến.”
“Ta khuyên ngươi nên biết điều, từ đâu đến thì cút về đó!”
Thấy bàn tay sắp chạm vào mặt ta.
Tô Minh Vũ túm lấy nàng ta ấn xuống:
“Cố cô nương, nếu cô nương còn làm loạn, ta chỉ còn cách đuổi cô nương ra ngoài.”
” Minh Vũ Ca ca!” Nàng ta tức giận dậm chân, hất tay Tô Minh Vũ ra: “Chàng vì tiện nhân này mà trở mặt với ta sao?”
“Chàng hồ đồ rồi, bao che cho tội phạm bỏ trốn cũng là đồng tội!”
“Chắc chắn là tiện nhân này đã mê hoặc chàng, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ nàng ta!”
Vừa nói, vừa xông về phía ta.
Nhưng Tô Minh Vũ đã mất kiên nhẫn, bóp chặt cổ nàng ta, giọng điệu lạnh lùng:
“Ai cho ngươi lá gan dám ở đây làm loạn?”
“Là dạo này ta quá nuông chiều ngươi, khiến ngươi quên mất thủ đoạn của ta sao?”
Bàn tay siết chặt, Cố Diệu Tuyết bắt đầu khó thở, run rẩy nắm lấy cổ tay hắn cầu xin.
Tô Minh Vũ nghiêng đầu, hỏi ý kiến ta.
Cũng không nhìn thấy ánh mắt Cố Diệu Tuyết lúc này nhìn ta đầy oán độc.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.