Đáy mắt Giang Dực lướt qua một tia sáng, sau đó bế tôi lên.
Trước khi hoàn toàn chìm đắm, tôi nghe thấy cậu ấy thì thầm bên tai: “Sanh Sanh, bây giờ chị hối hận cũng không kịp nữa rồi…”
Những nụ hôn dày đặc như mưa rơi xuống ngực, hơi thở của Giang Dực ngày càng nặng nề.
Một đêm không ngủ.
Trong cơn mê man, tôi chỉ nhớ cơ bụng trên tay cứng rắn.
Giang Dực quả thực như một con sói đói khát đã lâu, không còn chút dáng vẻ nào của một chú cún con.
Lần nữa tỉnh dậy, tôi bất ngờ bắt gặp một đôi mắt nóng bỏng.
“Chị Sanh Sanh, chào buổi sáng!”
Rõ ràng cùng nhau vật lộn cả đêm, tôi mệt mỏi đến mức không thể cử động, còn Giang Dực lại tràn đầy năng lượng, ánh mắt cậu ấy sáng như sao.
“Tôi… Cậu…”
Giang Dực gãi đầu, cười ngượng ngùng: “Chị Sanh Sanh, em đi chuẩn bị bữa sáng…”
Tôi vừa uống sữa vừa cân nhắc từ ngữ: “Giang Dực, chúng ta…”
“Chuyện tối qua, cứ coi như…”
“Em biết rồi, chị Sanh Sanh, em sẽ không nói ra ngoài đâu!”
“Ừm… Ý tôi là… Có thể coi như chưa từng xảy ra không…”
“Chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách…”
Sắc mặt Giang Dực lập tức sa sầm, giọng nói đầy thất vọng.
“Chị Sanh Sanh, không sao đâu, là do em tự nguyện…”
“Chị không cần phải áy náy…”
Lông mi Giang Dực cụp xuống.
“Vì vậy, chị cũng không cần phải chịu trách nhiệm với em…”
Đầu Giang Dực cúi thấp hơn, tay tôi đưa ra rồi khựng lại, cuối cùng vẫn không đặt lên đầu cậu ấy.
A! Chết tiệt!
Cảm giác tội lỗi chết tiệt này!
Đều tại tôi bị sắc đẹp mê hoặc…
Người ta nói cầm của người mềm tay, ăn của người mềm miệng.
Bây giờ là cái gì ăn được cũng đã ăn, cái gì không nên ăn cũng đã ăn rồi…
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ Giang Dực không có lỗi sao?
7
Sau ngày hôm đó, quả nhiên Giang Dực không xuất hiện ở đoàn phim nữa.
Tôi cũng được yên tĩnh, cậu ấy chắc là bị tôi làm tổn thương sâu sắc rồi.
Kết thúc cảnh quay ở Giang Thành, tôi theo đoàn phim trở về kinh đô.
Gặp lại Giang Dực là tại một buổi dạ tiệc từ thiện.
Tôi và Giang Dực nhìn nhau từ xa, ánh mắt giao nhau giữa không trung.
Giang Dực nhìn tôi với ánh mắt tủi thân, thậm chí còn không nghe thấy tiếng thúc giục của người dẫn chương trình.
Tôi lặng lẽ dời mắt, mặt đột nhiên nóng lên.
Khoảnh khắc này, tôi bỗng cảm thấy mình giống như một tên sở khanh vô tình.
Lại nghe thấy giọng nói của Giang Dực, là trên livestream.
Nhạc sĩ tài năng Giang Dực phát hành bài hát mới “Ánh trăng nào hay biết”, mau đến xem nào!
Tôi nhẹ nhàng click vào màn hình, giao diện chuyển sang buổi họp báo phát hành bài hát mới của Giang Dực.
Bài hát “Ánh trăng nào hay biết” vừa phát hành đã nhanh chóng gây bão toàn mạng.
“Một cái liếc mắt vô tình của em, tim anh rung động.”
“Không phải đột ngột, mà là đã âm mưu từ lâu.”
“Anh thích ánh trăng, nhưng ánh trăng nào hay biết.”
Giọng hát trong trẻo, buồn bã vang lên, âm cuối run rẩy như sắp vỡ vụn.
Giang Dực trong ống kính, cả người toát lên vẻ u buồn nhàn nhạt.
Những cư dân mạng tinh mắt lập tức sôi sục:
“Giang Dực giống như trạng thái thất tình sau khi đơn phương của tôi…”
“Người ở trên, tôi cũng nghĩ vậy!”
“Á á á, ai lại dám to gan như vậy, dám từ chối Giang Dực!”
“Mẹ ơi thương quá…”
“Chị cũng thương…”
“Vậy vấn đề là, ánh trăng là ai?”
Vì vậy, cư dân mạng và người hâm mộ bắt đầu lần theo manh mối, tìm kiếm khắp nơi – ánh trăng nhẫn tâm.
Không chỉ vậy, cư dân mạng còn phát hiện ra trong bài hát tình ca đầu tay của Giang Dực, cũng xuất hiện từ ánh trăng.
“Rốt cuộc là ai nhẫn tâm như vậy, để anh ấy chờ đợi bao nhiêu năm!”
“Á á á, Giang Dực chiến thần tình yêu trong sáng!”
Tôi lặng lẽ tắt livestream, theo lý mà nói, ánh trăng nhẫn tâm này chắc không phải là tôi.
Dù sao tôi và Giang Dực trước đây chưa từng quen biết.
Vì vậy, tôi có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi rồi.
“Tống Thời Sanh!”
Lâm Duyệt bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, chị ấy dò xét nhìn tôi.
“Có phải đang nhớ Giang Dực không? Ai bảo em đá người ta!”
“Từ lúc nào mà em đá cậu ấy… Chị đang nói linh tinh gì vậy!”
Tôi chột dạ quay mặt đi, không dám nhìn vào ánh mắt trần trụi của Lâm Duyệt.
Nhưng Lâm Duyệt vẫn truy hỏi.
“Tối hôm đó, chị rõ ràng thấy em bám trên người cậu ấy vào phòng!”
“Chính là tối chúng ta đi quẩy đó!”
“Trai đơn gái chiếc, còn ôm hôn nhau, em còn dám chối cãi!”
“Hay là em đi dỗ dành cậu ấy đi, chúng ta không còn đồ ăn vặt nữa rồi…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net… . . .
8
Khi Lâm Duyệt đang bám lấy tôi không buông, Chu Việt đến.
Hơn hai tháng không gặp, Chu Việt trông tiều tụy hẳn.
Nghe bạn tôi nói, vì hóa trị nên tính tình Thẩm Dao ngày càng xấu, cô ta từ chối người giúp việc và y tá, chỉ cần một mình Chu Việt.
Lại vì scandal trong đám cưới, công ty nhà họ Chu cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.
Mà Chu Việt vừa bận rộn công việc công ty, vừa phải chăm sóc Thẩm Dao.
Hai người họ đã cãi nhau kịch liệt, Thẩm Dao thậm chí còn bỏ nhà ra đi.
“Thời Sanh, Dao Dao muốn gặp em.”
Lâm Duyệt chắn trước mặt tôi, ánh mắt chị ấy nhìn Chu Việt đầy khinh bỉ.
“Tôi nói này Chu đại thiếu gia, anh không ở bên vợ mới cưới hưởng tuần trăng mật, anh còn đến quấy rầy Sanh Sanh làm gì, vợ anh không ghen sao!”
Chu Việt phớt lờ lời mỉa mai của Lâm Duyệt, anh ta nhìn tôi nghiêm túc.
“Anh biết em vẫn còn giận, nhưng bệnh tình của Dao Dao đã trở nặng, cô ấy chỉ muốn gặp em một lần trước khi ra đi.”
Chu Việt nói Thẩm Dao vì muốn xin lỗi tôi, đã đặc biệt đuổi theo đến Giang Thành, vì không quen khí hậu nên bệnh tình trở nặng.
Thật không biết hai người họ lấy đâu ra mặt mũi, tôi cười lạnh nhìn Chu Việt.
“Vợ anh sắp chết thì liên quan gì đến tôi?”
“Cô ta có chết thêm một trăm lần nữa tôi cũng sẽ không đi!”
Chu Việt xoa mi tâm, vẻ mặt bất lực.
“Thời Sanh, video ở đám cưới, anh không trách em, anh biết em chỉ đang ghen…”
“Anh và Dao Dao chưa đăng ký kết hôn, đám cưới của tụi anh chỉ là hình thức, anh vẫn sẽ cưới em!”
Trước đây nếu Chu Việt nói muốn cưới tôi, tôi nhất định sẽ vui mừng nhảy cẫng lên.
Bây giờ anh ta nói muốn cưới tôi, tôi chỉ cảm thấy xui xẻo.
Phải nói rằng, Thẩm Dao thật sự đã tốn không ít tâm tư để chọc tức tôi.
Cho dù tôi và Chu Việt quay lại, nhưng có bạch nguyệt quang đã khuất của anh ta ở đó, trong lòng tôi sẽ mãi mãi có một cái gai.
Dù sao người sống cũng không thể tranh giành với người chết.
Nhưng người chết rồi, thì cũng chẳng còn gì nữa.
Nhưng trái dưa bở như Chu Việt, ai thèm chứ!
Thẩm Dao sắp chết, không có nghĩa là anh ta có thể dùng đạo đức để ràng buộc tôi.
Tôi không muốn nghe nữa nên quay người bỏ đi.
Chu Việt chắn trước mặt tôi, nắm chặt cổ tay tôi: “Thời Sanh, đừng giận dỗi nữa!”
“Anh biết em tức giận, anh sẽ bù đắp cho em thật tốt…”
Tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng Chu Việt quá mạnh, tôi không thể thoát ra được.
Tôi và Chu Việt đang giằng co, cho đến khi Giang Dực đột nhiên xuất hiện: “Chị Sanh Sanh, đạo diễn gọi quay phim rồi!”
Giang Dực dường như chạy rất vội, cậu ấy nắm chặt tay Chu Việt, như một con sói nhe nanh.
“Buông ra!”
Bầu không khí căng thẳng lập tức lan tỏa.
Ánh mắt Chu Việt đảo qua đảo lại giữa tôi và Giang Dực.
Một lúc sau, anh ta cuối cùng cũng buông tay.
“Thời Sanh, anh biết em luôn hiểu chuyện, anh sẽ đợi em ở bệnh viện!”
Dưới ánh mắt lấp lánh của Lâm Duyệt, Giang Dực nắm lấy cổ tay tôi rời đi.
Tránh mặt mọi người, Giang Dực kéo tôi vào phòng nghỉ.
Đường quai hàm cậu ấy căng cứng, vẻ mặt rõ ràng không vui.
Cổ tay truyền đến hơi nóng bỏng rát.
Rõ ràng tôi còn lớn hơn cậu ấy hai tuổi, nhưng lúc này tôi lại không dám chủ động mở miệng nói một lời nào.
Giang Dực cuối cùng cũng buông tay tôi ra.
“Chị Sanh Sanh, chị còn thích anh ta sao?”
“Hả?”
Tôi ngẩng lên, bắt gặp một đôi mắt chân thành tha thiết.
“Chị có thể đừng thích anh ta nữa được không?”
“Sao chị không quay đầu nhìn em một chút chứ?”
Giang Dực dùng ngón tay móc móc lòng bàn tay tôi, giọng nói khàn đi.
“Em cũng thích chị từ rất lâu rồi…”
Lời tỏ tình bất ngờ khiến tôi choáng váng.
Vậy ra, ánh trăng nhẫn tâm trong bài hát của cậu ấy, thật sự là tôi?
Tim tôi đập thình thịch, một cảm giác kỳ lạ dâng lên từ sống lưng, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.
“Tôi…”
Tôi còn chưa kịp nói gì, bên ngoài có người gọi tên tôi.
“Đạo diễn gọi tôi đi quay rồi.”
Giang Dực cúi đầu xuống gần tôi, hơi thở cậu ấy phả vào chóp mũi tôi.
“Không sao, quay xong chúng ta từ từ nói…”
Cảnh quay này là cảnh nam nữ chính gặp lại nhau trên chiến trường.
Vì có liên quan đến vụ nổ, đoàn phim vì muốn chân thực nên đã bố trí trước một vài điểm nổ.
Tai nạn xảy ra khi tôi và nam chính đang nhìn nhau từ xa.
Một tiếng nổ lớn, điểm nổ bị kích hoạt trước thời hạn, thứ bị nổ văng lên đột nhiên bay về phía tôi.
Trong tích tắc, có thứ gì đó lao nhanh vào chân tôi.
Cơn đau dữ dội ập đến, tôi ngã xuống đất, đầu óc ong ong.
Tôi đã nói Chu Việt xui xẻo mà!
Gặp anh ta chắc chắn không có chuyện gì tốt!
Trước khi ngất đi vì đau, tôi thấy Giang Dực hoảng hốt chạy về phía tôi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.