10.
Thay đổi môi trường, tâm trạng cũng thay đổi.
Tôi một lần nữa hứng thú với hội họa, có lẽ do trải nghiệm nhiều, bên trong bức tranh cũng ẩn chứa nhiều câu chuyện, bức tranh của tôi được các thầy cô trong ngành đánh giá cao, bản thân cũng trở nên tự tin vui vẻ hơn rất nhiều. Cơn ác mộng rơi xuống cầu thanh đêm đó dần dần qua đi.
Lại lần nữa gặp Tiêu Tử Thăng là khoảng 1 năm sau khi định cư ở Pháp.
Tại cuộc triển lãm, tôi nhìn vào một bức tranh rất lâu, lúc quay đầu lại bất gặp đôi mắt của Tiêu Tử Thăng, anh ấy thay đổi rất nhiều, người cũng gầy đi rất nhiều, chúng tôi đối diện khá lâu, cho đến khi bạn của tôi tiến lên chào hỏi, tôi mới hướng về phía anh ấy gật đầu rồi bước đến chỗ bạn.
Tối hôm đó, anh ấy lại xuất hiện dưới căn hộ của tôi, tôi mở cửa xe đi về phía anh ấy.
Anh ấy dường như đã đợi rất lâu rồi.
“Anh đợi em có chuyện gì không?”
Đối với sự xuất hiện của anh ấy, tôi rất ngạc nhiên.
“Hiện giờ cơ thể em đã điều dưỡng sao rồi?”.
Anh ấy nhìn tôi, quan sát biểu cảm của tôi.
Tôi không hiểu sự thận trọng của anh ấy, chỉ coi đó là cảm giác tội lỗi của anh ấy.
“Cơ thể em vẫn tốt, anh đến đây công tác à?”
Tôi nghĩ không đề cập đến vết thương, chúng tôi vẫn có thể chào hỏi khách sáo.
“Có thường xuyên kiểm tra sức khỏe không? Anh đã xem những tác phẩm gần đây của em, tâm trạng của em có phải là đã tốt hơn nhiều rồi?”.
Đối với sự khách sáo của tôi dường như anh ấy không hiểu vậy.
“Em rất tốt, nếu như không có chuyện gì, em liền lên lầu trước.”
Tôi muốn lập tức thoát khỏi bầu không khí khó hiểu này.
Nhưng anh ấy lại đưa tay ra nhẹ nhàng giữ chặt lại tôi.
“Anh đến để thăm em, anh nhớ em rất nhiều.”
Sự nghiêm túc trong mắt anh ấy không phải là giả, đáng tiếc tôi đã sớm thoát ra đoạn tình cảm đó rồi, tôi nghĩ mình không hổ mang dòng máu của cha mình, tình cảm không đủ lâu dài.
Tôi nhẹ nhàng đẩy tay anh ấy ra, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt tràn đầy mong đợi của anh ấy.
“Tiêu Tử Thăng, em thật sự đã buông bỏ rồi, hi vọng anh cũng buông nó xuống, sau này liền không cần gặp mặt nữa.”
Tôi nhìn đôi mắt ấy chuyển từ mong đợi sang thất vọng rồi quay người bỏ đi.
11.
Năm thứ ba sau khi định cư ở Pháp, tôi quyết định tái hôn, đối tượng là đối tác của anh cả.
Chúng tôi gặp nhau tại một cuộc triển lãm nghệ thuật, cùng ngắm nhìn một bức tranh rất lâu.
Vì cùng thích một bức tranh, chúng tôi cùng nhìn nhau rồi mỉm cười.
Sau đó, chúng tôi gặp lại nhau trong bữa tiệc, anh cả dẫn tôi theo, giới thiệu lẫn hai bên. Chúng tôi lại đồng thanh cười vang. Sự lãng mạn của người Pháp được thể hiện rõ nét trong anh.
Để vẽ cảnh bình minh và hoàng hôn trên bờ biển, anh đã cùng tôi truy đuổi cảnh hoàng hôn lẫn bình minh trong vài ngày.
Anh sẽ ghi nhớ mọi ngày lễ và ngày kỷ niệm liên quan đến tôi, mỗi món quà đều được lựa chọn cẩn thận, cho dù là bận đến đâu cũng vẫn luôn dành thời gian để đồng hành cùng tôi.
Anh sẽ đưa tôi gia nhập vào vòng bạn bè của anh, người bên cạnh anh đều biết tôi là người mà anh ấy sẽ gắn bó cả đời.
Lời cầu hôn của anh rất trang trọng và ấm áp, mời người thân và bạn bè cùng chứng kiến.
Anh nói: “Ở đây, em vĩnh viễn đều lựa chọn đầu tiên duy nhất”.
Sau khi kết hôn, anh vẫn giữ vững lời thề trong đám cưới, tôi chính là lựa chọn đầu tiên duy nhất của anh. Ngay cả khi sinh con, dù là làm nô lệ cho con gái, nhưng khi con gái làm điệu bộ hỏi anh, trong lòng anh người đứng thứ nhất là ai, anh cũng đều nghiêm túc nói: “Đương nhiên là mẹ con rồi, mẹ con sẽ cùng bố ở bên nhau đến già. Đương nhiên bố cũng yêu công chúa nhỏ. Sau này công chúa nhỏ cũng sẽ gặp được người xem con như duy nhất- Mr.right của đời mình.”
Tôi mỉm cười xem cha con hai người thảo luận, hạnh phúc ngập tràn.
***PHIÊN NGOẠI TIÊU TỬ THĂNG***
Kể từ khi quyết định kết hôn với Lập Hạ, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc chia tay.
Tôi biết cô ấy thích tôi, cũng tin rằng chúng tôi phù hợp. Từ khi Khương Nghiên đột nhiên rời đi, tình yêu đã không phải là yếu tố dùng để cân nhắc đến trong việc kết hôn nữa. Nhưng tôi sẽ gánh vác trách nhiệm của một người chồng, yêu thương bảo vệ cô ấy như tôi đã hứa.
Tôi dụng tâm tham dự vào kế hoạch cuộc đời của cô ấy, cô ấy từng bước lấp đầy cuộc sống của tôi. Chúng tôi hòa hợp về mọi mặt. Tôi nghĩ đây cũng xem như là hạnh phúc, nó không khó như tôi tưởng tượng.
Chúng tôi dần dần bắt đầu lên kế hoạch có con, tôi từng nhiều lần mơ ước có được một cô con gái giống cô ấy, làm nũng trong vòng tay tôi.
Gặp được Khương Nghiên là điều tôi không dự liệu được tới, cô ta khóc lóc rơi lệ, than thở trong từng câu, kể về sự bất mãn của gia đình tôi đối với cô ta, Ôn Lập Nhân lừa gạt cha cô ta nợ nần, ép buộc cô ta bất đắc dĩ phải cầm tiền rời đi, cô ta kể về sự khó khăn không dễ dàng của cô ta khi ở nước ngoài.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi sững sờ lắng nghe, trông không giống người con gái dịu dàng khôn khéo trong ký ức.
Cô ta lại lại những điều này đều là do Ôn Lập Hạ gây ra, vì sao cô ấy lại thích tôi, vì sao lại khiến cha mẹ tôi thích cô ấy.
Tôi nhất thời không thể chấp nhận được nên bàng hoàng trở về nhà.
Nhìn thấy Lập Hạ, tiếng khóc của Khương Nghiên như văng vẳng bên tai, tôi sợ bản thân sẽ nói ra những lời tổn thương, không muốn đối mặt với cô ấy vào lúc này, muốn lên lầu ngay lập tức để tránh xa cô ấy, nhưng Lập Hạ cảm nhận được sự lạnh lùng đó, khong cho tôi thời gian hạ nhiệt.
Sau đó, vô số đêm, tôi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, khuôn mặt nhợt nhạt, những vệt máu đỏ tươi trên sàn, chiếc váy và áo sơ mi trắng dính máu của cô ấy xuất hiện hết lần này đến lần khác trong giấc mơ của tôi.
Tôi luôn thức dậy với trái tim đau đớn, nếu không có đêm đó, tôi đã có một đứa con gái giống cô ấy, cô ấy cũng sẽ luôn bên cạnh tôi.
Tôi sợ nhìn thấy cô ấy, đồng thời tôi cũng lo lắng cô ấy không muốn gặp tôi.
Tôi canh cửa giường bệnh của cô ấy, cho đến khi cô ấy nhìn thấy tôi, bảo tôi về nhà, tôi nghĩ cô ấy vẫn quan tâm đến tôi.
Tuy nhiên, lại không biết rằng, bước đi đó, liền quyết định hướng đi khác nhau của chúng tôi.
Tôi không thể tìm thấy cô ấy, Ôn Lập Nhân đem cô ấy bảo vệ gắt gao, đồng thời gây khó dễ cho tôi tại công ty, sự việc khiến tôi bận không xuể.
Nhìn thấy anh cả Ôn Lập Nho, tôi biết sự việc rồi sẽ đâu vào đó, anh ấy lấy ra chuẩn đoán y tế, ảnh chụp, nói Lập Hạ bị suy sụp tinh thần nghiêm trọng, trầm cảm và có xu hướng tự tử.
Nhà họ Ôn cũng sẽ không truy cứu nữa, chỉ mong cô ấy an tâm dưỡng bệnh, ra nước ngoài điều trị ở một môi trường khác, chuẩn đoán của bác sỹ cũng khuyên để cô tránh xa mọi yếu tốc có thể khiến cô bị trầm cảm.
Ly hôn là yêu cầu của nhà họ Ôn.
Tôi cầm bức ảnh cô ấy cắt cổ tay, máu, khiến tôi nhớ lại cái đêm cô ấy suýt mất mạng.
“Cậu cũng không muốn con bé chết phải không? Con bé ở đây tùy thời đều có thể nghĩ không thông.”
Ôn Lập Nho chính là hiểu làm sao để giết người tru tâm.
“Tôi muốn gặp cô ấy.”
Tôi không muốn ly hôn, tôi sẽ cùng cô ấy chữa bệnh.
“Không cần thiết, cô ấy nói không muốn gặp cậu, lúc này con bé không thể tiếp nhận được một chút dao động nào trong lòng. Ký giấy ly hôn, đúng hạn nhận giấy chứng nhận ly hôn.”
Nói xong, anh ấy đứng dậy bỏ đi, để lại bức ảnh cổ tay bị rạch.
Ôn Lập Nho là người đứng đầu thế hệ này, lời nói của anh ấy đại diện cho toàn bộ nhà họ Ôn.
Tôi vật lộn, nhiều lần đến nhà cũ nhà họ Ôn, muốn gặp Lập Hạ một mặt, nhưng đều không như ý muốn, cho đến ngày nhận được giấy chứng nhận ly hôn, tôi chăm chú nhìn vào cô ấy, cô ấy gầy rất nhiều, mất đi năng lượng lẫn tinh thần trước đây, trong mắt không có ánh sáng đã chặn lại những lời tôi muốn nói, không thể mở miệng để níu kéo cô ấy lại.
Sau khi cô ấy ra nước ngoài, Khương Nghiên đã đến tìm tôi rất nhiều lần, kể rằng đối với tôi vẫn nhớ nhung lẫn yêu thương, nhưng tôi không còn tâm trạng để ứng đối với cô ta.
Trước đây muốn cùng cô ta gặp mặt, cũng chỉ vì muốn hiểu rõ lý do vì sao cô ta đột ngột rời đi.
Cơn tức giận đêm đó khiến tôi vô cùng hối hận, hiện tại nghĩ lại, biết nguyên nhân để làm gì chứ.
Sau đó Ôn Lập Nhân gửi cho tôi một đoạn chứng cứ ghi âm, bác bỏ những lời cô ta đã nói, tôi nghe những toan tính của cô ta, hận không thể cho bản thân mình hai cái bạt tai.
Về đến nhà, mọi thứ vẫn là do Lập Hạ bố trí, nhưng tiếc là nữ chủ nhân lại sẽ không bao giờ trở về.
Xử lý xong Khương Nghiên, Ôn Lập Nhân bắt đầu nhắm vào tôi trong mọi việc, gây ra không ít rắc rối, tôi hiểu sự trả thù của anh ta, nhượng bộ nhiều nhất có thể.
Sau khi công ty ổn định, tôi đã cố gắng hết sức để tìm địa chỉ của Lập Hạ.
Tôi nhìn cô ấy đi ra khỏi nhà, vẽ vẽ với nụ cười trên môi, tôi tự hỏi liệu cô ấy đã bình phục chưa, liệu cô ấy có thể cho tôi một cơ hội khác không.
Đáng tiếc nhìn đến ánh mắt thờ ơ của cô ấy, tôi biết chúng tôi cuối cùng cũng là bỏ lỡ nhau.
Nhìn cô ấy đi xa cho đến khi biến mất, trong lòng tôi chính là sự hoang vắng vô tận.
Sau này, tôi nghe nói cô ấy đã kết hôn, gả cho một người Pháp, một người luôn coi cô ấy là lựa chọn đầu tiên của mình.
Tôi chỉ có thể âm thầm chúc phúc.
Ngày cưới, tôi bay sang Pháp, nhìn cô ấy từ xa. Tự nhủ bản thân, chỉ là muốn xem cô ấy đã thực sự tìm được một người đàn ông xem cô ấy là duy nhất chưa.
Sau này tôi nghe nói cô ấy sinh được một cô con gái rất xinh đẹp.
Sau khi hỏi thăm nhiều nơi, cuối cùng tôi cũng may mắn tạo được cơ hội cho bản thân, từ xa ngắm nhìn đứa bé.
Mềm mềm mại mại, rất giống cô ấy.
Chỉ đáng tiếc, không phải con gái của tôi.
Hết.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.